Lâm gia hậu viện, trong một căn phong u tĩnh. . . có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, trông như một tượng đá không nhúc nhích tí nào, quanh thân hắn Nguyên Lực tuôn ra, sau đó phân tán ra xung quanh, rồi lại hút vào bên trong cơ thể.
Hai bàn tay của người này úp lại với nhau, trong đó có một hạt châu đen trắng đan xen, chậm rãi xoay tròn, một cỗ năng lượng sền sệt vô cùng tinh thuần từ trong hạt châu đó tuôn ra cuồn cuộn, rồi không ngừng nhập vào trong đan điền.
Tu luyện đơn độc như vậy trong suốt hai canh giờ, người này mới mở mắt.
"Tu luyện Nguyên Lực khó hơn nhiều so với tu luyện Tinh thần lực."
Lâm Động thì thào tự nói, Tinh thần lực của hắn hiện giờ đã đạt tới trình độ tam ấn Phù sư, nhưng Nguyên Lực vẫn dừng lại ở Tiểu Nguyên Đan Cảnh, tuy nói Tinh thần lực nhận được cơ duyên rất lớn trong Phù Sư Tháp, nhưng nếu bỏ yếu tố đó ra thì tốc độ tiến triển của Nguyên Lực vẫn chậm hơn một chút.
"Dựa theo loại tốc độ này, ít nhất cũng phải mất vài tháng nữa mới đạt tới Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn."
Lâm Động khẽ nhíu chân mày, hắn không hài lòng với tốc độ này, nhưng mà nếu để cho người khác nghe thấy thì chắc họ phải phun máu mất, người thường muốn từ Tiểu Nguyên Đan Cảnh đạt tới Tiểu Viên Mãn mất vài ba năm là chuyện bình thường, Lâm Động chỉ mới dừng lại ở trình độ này vài tháng mà đã cho là chậm, cứ như vậy thì người khác còn đâu đất sống?
"Lâm Động ca!"
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm so sánh tốc độ tu luyện, một thiếu nữ áo xanh đột nhiên chạy vào trong phòng, trên khuôn mặt xinh xắn kia có chút u buồn.
"Vẫn không có cách nào hấp thu Dương Cương Khí à?"
Nhìn thấy cô gái áo xanh như vậy, Lâm Động lại nhíu mày, hỏi.
"Dạ."
Thanh Đàn gật đầu, từ lúc nàng tiến vào Thiên Nguyên cảnh, tốc độ tiến triển của nàng đã ngừng lại, hơn nữa làm cho nàng buồn hơn là, cho dù nàng cố gắng hấp thu Dương Cương Khí như thế nào cũng chẳng có chút hiệu quả, Dương Cương Khí chỉ mới vào trong cơ thể đã bị Âm Sát khí khủng bố thôn phệ.
Đối với loại tình huống này, ngay cả Lâm Động cũng bó tay, thể chất Thanh Đàn có chút đặc thù, Âm Sát Khí quá nặng, dựa theo nguyên lý bình thường thì phải âm dương giao hòa mới ngưng tụ được Nguyên Đan, căn cứ vào tình hình của Thanh Đàn có khi cả đời cũng không cách nào ngưng tụ được Nguyên Đan.
"Ta sẽ nghĩ biện pháp, đừng nên lo lắng quá."
Lâm Động cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Thanh Đàn.
"Dạ, a, đúng rồi, phụ thân mấy hôm trước đã đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh rồi đó, gia gia và mọi người rất vui vẻ."
Thấy Lâm Động nói một cách chắc chắn như có thể giải quyết tình hình của mình, tiểu ni tử (1) này lập tức vui vẻ, đối với nàng không có chuyện gì mà Lâm Động không có cách giải quyết.
(1): Tiểu ni tử: cô gái nhỏ
"A, phụ thân cuối cùng cũng bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh."
Nghe vậy, Lâm Động cũng vui mừng, nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn, dùng viên Âm Dương Châu kia chắc chắn sẽ có hiệu quả như vậy.
Thanh Đàn cười hì hì gật đầu, quấn quít lấy Lâm Động đùa giỡn, sau một lúc cô gái nhỏ này mới nhảy chân sáo rời đi, nhìn thiếu nữ tràn ngập vui vẻ, nụ cười trên mặt Lâm Động tươi vui hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Lâm gia đã yên bình hơn trước nhiều, ở Viêm Thành, cho dù Huyết Lang Bang cũng không dám thi triển thủ đoạn gì với Lâm gia, ngày đó Lâm Động lôi kéo ba thế lực lớn, khiến cho Nhạc Sơn sợ hãi, nếu như không nắm chắc, lão cáo già này chắc chắn sẽ không xuất thủ.
Có thời gian yên tĩnh đương nhiên thực lực của mọi người cũng có tiến bộ, Lâm Hoành và đám tiểu bối lục tục bước chân vào Thiên Nguyên cảnh, vơi tài lực của Lâm gia hiện giờ đủ để cho bọn họ đề cao tốc độ tu luyện hơn gấp 10 lần trước kia.
Tất cả đều phát triển theo một quỹ đạo tốt đẹp.
"Ài, hay là nghĩ biện pháp giải quyết tình hình của Thanh Đàn trước đã. . ."
Lâm Động lắc đầu, bài trừ tạp niệm trong đầu, hắn đã tra cứu không ít thư tịch, nhưng mà không có được phương pháp nào hiệu quả.
"Thể chất của tiểu nha đầu này có chút đặc biệt. . ."
Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, một đạo ánh sáng hiện lên trên vai Lâm Động, Tiểu Điêu hiện ra, nhìn theo phương hướng Thanh Đàn rời đi, nói.
"Ừ, thể chất của Thanh Đàn dường như là loại Âm Sát."
Lâm Động cười cười, nói.
"Phì, đồ không kiến thức, thế chất của nha đầu kia mà là loại Âm sát rác rưởi hay sao, nếu như Điêu gia đoán không lầm, thì đây là sát ma chi thể."
Tiểu Điêu bĩu môi, nói.
"Sát ma chi thể?"
Lâm Động kinh ngạc, nhưng hắn cũng biết mình không thể nào so sánh được với kiến thức của Tiểu Điêu, vội hỏi:
"Nói rõ hơn một chút xem nào."
"Trong thiên địa có một số loại thể chất kỳ lạ, trong đó có loại sát ma chi thể này, người mang loại thể chất này có một thân thể âm sát cực kỳ bá đạo, thể chất Âm sát ít nhiều cũng có thể hấp thu Dương Cương Khí tiến hành dung hợp, nhưng sát ma chi thể này lại không giống, cho dù Dương Cương Khí có phẩm chất như thế nào đi nữa cũng không thể hấp thu."
Tiểu Điêu nói.
"Vậy hóa giải như thế nào?”
Lâm Động cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Tiếp tục hấp thu các loại Âm Sát Khí, càng nhiều càng tốt."
Tiểu Điêu bĩu môi:
"Ngươi đúng là ngu xuẩn khi bảo nàng hấp thu Dương Cương Khí để hóa giải Âm Sát Khí trong cơ thể, sát khí trong cơ thể nàng không thể nào hóa giải, hơn nữa cũng không có khả năng ngưng tụ Nguyên Đan theo cách bình thường."
"Nếu nói
như vậy thì con đường tu luyện của Thanh Đàn sẽ phải dừng ở đây?"
Lâm Động biến sắc, buồn bã nói.
"Sát ma chi thể cũng không phải là phế thể, nàng tuy rằng không thể ngưng kết Nguyên Đan, nhưng lại có thể ngưng kết Âm Đan."
"Vì Nguyên Đan là kết quả của việc dung hợp âm dương nhị khí, trong khi Âm Đan chỉ cần độc Âm Sát Khí, hơn nữa Âm Sát Khí trong cơ thể nha đầu kia lại là Sát Ma chi khí, cho nên có thể ngưng kết Sát Ma Âm Đan, hắc hắc, uy lực của nó vô cùng khủng bố."
Tiểu Điêu tấm tắc cười, nói một cách quái dị.
"Nếu như so sánh thì Âm Đan, Dương Đan sẽ mạnh hơn Nguyên Đan bình thường một chút, nhưng đây là thứ dành cho người có thể chất đặc thù, người bình thường không cách nào ngưng kết được."
Trong mắt Lâm Động hiện lên những ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn biết, ngoài Nguyên Đan còn có nhiều phương pháp ngưng kết Đan khác như vậy.
"Sau này ngươi không nên bảo nha đầu kia hấp thu Dương Cương Khí nữa, nghĩ cách cho nàng hấp thu nhiều Âm Sát Khí một chút, có người nói ngưng kết loại Âm Đan này có cách đặc thù, nhưng cách này ta lại không rõ lắm, có lẽ trong một số môn phái sẽ có cách này, hơn nữa bọn họ cũng thích nhất người có thể chất thuần âm thuần dương."
Tiểu Điêu lười biếng nói.
"Đa tạ."
Nghe vậy, Lâm Động cũng khẽ gật đầu, nói một tiếng cám ơn.
Tiểu Điêu giơ giơ móng vuốt, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất, trong khoảng thời gian này tần suất xuất hiện của nó càng lúc càng nhiều, sự đề phòng với Lâm Động cũng ít đi trông thấy.
"Âm Sát khí tinh thuần, cái này hơi khó tìm."
Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, đem việc này ghi nhớ ở trong lòng, sau đó bước ra khỏi phòng đi tới phòng của Lâm Khiếu.
"Phụ thân."
Lâm Động đi tới phòng của Lâm Khiếu, cười cười cất tiếng gọi.
"Động nhi à."
Nhìn thấy Lâm Động, Lâm Khiếu nở nụ cười, hắn nhìn trước mặt thiếu niên, trong mắt tràn đầy sự tự hào, từ sau khi hắn bị đánh trở thành phế nhân, hắn đặt toàn bộ hi vọng vào hắn, trời không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng thành công, hơn nữa Lâm Động không chỉ là nhân tài, mà còn là thiên tài!
Lâm gia từ Thanh Dương Trấn phát triển tới Viêm Thành hầu như hoàn toàn dựa vào một mình Lâm Động!
"Phụ thân, thương thế đã khỏi chưa?"
Lâm Động rót một ly trà cho Lâm Khiếu, cười nói.
"Đã khỏi rồi, hiện giờ ta đã đột phá tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh."
Lâm Khiếu mỉm cười gật đầu, hắn nhìn thiếu niên trước mặt, trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
"Cách Tộc Hội của dòng họ chỉ còn hơn hai năm nữa thôi. . ."
Lâm Động ngơ ngác, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, hắn nhớ tới chuyện mấy năm trước Lâm Khiếu chán chường, mẫu thân đêm nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, hơn nữa từ khi hắn hiểu chuyện, hắn đã oán hận một người.
Lâm Lang Thiên.
Người này được xưng là thiên tài ưu tú nhất trong vòng năm trăm nay của dòng họ.
"Động nhi, trở lại nội tộc của dòng họ Lâm là kỳ vọng cả đời của Gia gia đấy."
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Động, Lâm Khiếu còn tưởng rằng hắn không muốn nên khẽ thở dài.
"Phụ thân, con biết mà."
Lâm Động cười cười, tuy rằng hắn rất xa lạ với dòng họ Lâm, đồng thời cũng không thích, nhưng dù sao đây cũng là tâm nguyện cả đời của ông mình, làm con cháu đương nhiên phải có nghĩa vụ hoàn thành nó.
Hơn nữa, ở trong đáy lòng của thiếu niên này luôn ghi nhớ cảnh Tộc Hội của phụ thân mình năm đó, hắn muốn có một ngày đứng ở trên đài, dùng thực lực nói cho những tên kia biết, hắn chính là con của người đã thảm bại năm đó, hắn sẽ đứng ở chỗ này thách đấu toàn dòng họ, không cần biết đối thủ là ai.
"Ta sẽ giúp gia gia trở lại nội tộc."
Thiếu niên mấp máy môi, vô cùng kiên định.
"Hơn nữa. . . Ta còn muốn đánh bại người kia."
Câu nói cuối cùng Lâm Động không nói thành lời, mà vang vọng trong đầu hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của phụ thân mình, hắn biết khi bị người khác đánh bại một cách nhục nhã, phụ thân mình khi đó chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ.
"Lâm Lang Thiên, ta sẽ trả món nợ của phụ thân ta."
Thiếu niên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, vì nguyện vọng hắn sẽ cố gắng bằng mọi giá, vậy vì báo thù. . .
Vote nào mọi người, tiếp tục vote, còn 12vote nữa đạt 100 vote.