Ngọn núi vốn an tĩnh lúc này trở nên bạo động, tất cả mọi người đều lao về phía Cổ Mộ Phủ trên đỉnh núi, nhưng mà trên núi hiển nhiên cũng có yêu thú tồn tại, những tiếng thú rống và tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên, nhưng tóm lại nó không đủ ngăn cản đoản người, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, đã có không ít người vọt tới đỉnh núi.
Lâm Động không đi quá nhanh, ngược lại hắn còn đi ở phía sau, do tránh né đám yêu thú ven đường nên hắn thuận lợi lên tới đỉnh núi mà không vướng bận gì.
Trên đỉnh núi có một cái cửa đá khổng lồ được che khuất sau những bụi cây um tùm, cái cửa đá cực dày lúc này đã bị người ta dùng thủ đoạn mạnh mẽ phá vỡ, đá vụn bay đầy đất, từ khí tức cuồng ngạo của thương pháp lưu lại ở nơi này, rất có thể chính là tên Vương Viêm của dòng họ Vương đã xuất thủ, thực lực của người này thật là hung hãn.
Ở ngoài cửa đá có một dòng người cuồn cuộn vọt vào trong, giống như một con sói bị bỏ đói nhiều năm, bây giờ nhìn thấy một mỹ nhân trần truồng, trong óc lập tức dâng lên một cảm giác điên cuồng.
Lâm Động đảo mắt qua cửa đá, hắn không nhìn thấy đám người Lâm Khả, chắc là họ đã vội vã vọt vào Cổ Mộ Phủ rồi, nhưng đây cũng là điều là Lâm Động muốn, sau khi tới Cổ Mộ Phủ, hắn không muốn đi chung với đám người này .
Tuy nói Lâm Khả đã biết một chút thực lực của hắn, nhưng hắn vẫn còn bí mật Thạch Phù và Tiểu Điêu thần bí, mấy thứ này phải toàn lực bảo mật.
"Phù."
Khẽ thở ra một hơi, bàn tay Lâm Động chợt vỗ lưng hổ, Tiểu Viêm gầm một tiếng, thân hình lao vọt vào bên trong.
Chạy vào cửa đá, một cỗ áp lực cường đại ập tới, tuy vị cường giả Niết Bàn Cảnh này đã mất không biết bao nhiêu năm, nhưng mà dư uy của hắn phảng phất như vẫn còn tồn tại ở nơi này, khiến cho Nguyên Lực lưu động trong cơ thể mọi người giống như bị ngừng lại.
"Cường giả Niết Bàn Cảnh thật là đáng sợ, dư uy qua bao năm tháng rồi mà vẫn còn uy lực như vậy, thật không biết thời kỳ toàn thịnh sẽ kinh khủng tới mức nào."
Cảm nhận được áp lực này, trong mắt Lâm Động hiện lên sự nghiêm túc, hắn đảo mắt nhìn vào đại điện ở bên trong, ở đây có hơn 10 thông đạo dẫn vào sâu bên trong, hiện giờ có không ít người chia nhau tiến vào.
"Lâm Động đi vào thông đạo thứ 5 ở bên trái!"
Trong lúc Lâm Động đang chần chừ chọn thông đạo thì thanh âm của Tiểu Điêu đã vang lên trong đầu hắn.
Nghe vậy, Lâm Động giật mình, hắn không hỏi nhiều mà vỗ Tiểu Viêm, một người một thú hóa thành một cái bóng đỏ, vượt lên một số người sau đó phóng thẳng còn thông đạo thứ 5.
Tuy nói ở đây thông đạo không ít, nhưng do số lượng người vào quá nhiều, tuy có phân tách nhau ra, nhưng sau khi Lâm Động tiến vào bên trong vẫn gặp một số người đang dùng ánh mắt tham lam tìm kiếm hai bên đường.
"Không nên để ý đến bọn họ, đi về phía trước!"
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Điêu, Lâm Động lập tức khởi hành, hắn không dừng lại ở căn phòng đá đầu tiên, trực tiếp dọc theo thông đạo phóng vào bên trong.
Trải qua khoảng mấy phút đồng hồ sau, ánh mắt Lâm Động lóe lên, hắn vỗ Tiểu Viêm một cái, Tiểu Viêm lập tức dừng lại, Lâm Động nhìn vào một căn nhà đá nhìn như bình thường, từ nơi đó hắn cảm nhận được một cỗ Nguyên Lực ba động rất mạnh.
"Chắc chắn là đồ tốt!"
Loại ba động này từ trước tới giờ chưa từng gặp, trái tim Lâm Động đập thình thịch, nhanh chóng xông lên phía trước, nhưng khi hắn vừa tiếp xúc với cửa đá thì bị một luồng năng lượng mạnh mẽ đẩy bật lại
"Ở đây không có năng lượng phòng hộ, nhưng lại có một cơ quan huyền bí, dùng Tinh Thần Lực bào mòn nó là được, nếu mà dùng lực phá hủy sẽ tốn thời gian hơn!"
Thanh âm của Tiểu Điêu lại vang lên, lúc này kinh nghiệm của nó có tác dụng cực lớn.
Lâm Động gật đầu, tâm thần khẽ động, Tinh Thần Lực theo đó tuôn ra quấn quanh cửa đá, nhanh chóng dung nhập vào bên trong, một lát sau cửa đá đột nhiên lay động, Lâm Động vui mừng nhìn nó đang từ từ mở ra.
Cửa đá mở ra, Lâm Động bước vào bên trong, ánh sáng mãnh liệt dọi thẳng vào mắt khiến hắn phải híp lại, căn nhà đá này hóa ra được dựng bằng hàn ngọc, hàn khí hơi lạnh bao phủ bên trong.
Đương nhiên, Lâm Động lúc này chỉ lướt qua đám hàn ngọc, sau đó hắn nhìn chăm chú vào đống đan hoàn êm dịu trên đất.
Những đan hoàn này đều to bằng nắm tay trẻ con, mỗi viên đều nhẵn bóng như ngọc, hiển nhiên phẩm chất rất tốt, hơn nữa cỗ Nguyên Lực ba động kinh người kia cũng từ những đan hoàn này truyền ra.
"Đây là. . . Thuần Nguyên Đan. . ."
Lâm Động ngơ ngác nhìn đan hoàn phủ kín nhà đá, một lát sau, hắn hung hăng hít một hơi lạnh, đám đan hoàn nhìn như hạt đậu nằm một đống trong nhà lại chính là Thuần Nguyên Đan, là đan dược mà cường giả Nguyên Đan cảnh phải mất nửa tháng hoặc một tháng mới cô động ra được!
Nhìn số lượng Thuần Nguyên Đan có trong nhà đá, Lâm Động thầm ước tính,... ít nhất ... cũng phải có hơn vạn viên, nếu như đổi thành Dương Nguyên Đan thì cũng phải được ít nhất trên 100 vạn hoặc mấy trăm vạn!
Ngẫm lại chuyện Lâm Động khổ cực tinh luyện linh đan, trải qua bao vất vả hắn mới tinh luyện được mấy vạn Dương Nguyên Đan, vậy mà bây giờ đối mặt với một đống lớn như vậy, tâm tình Lâm Động đúng là rung động mạnh mẽ.
Điều này giống như một người nhà quê nghèo đột nhiên nhìn thấy một đống vàng xuất hiện trước mặt, hơn nữa lại còn để mặc cho mình tự do lấy tiêu.
Khiếp sợ và ngẩn ngơ cũng chỉ diễn ra trong mấy giây, Lâm Động đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không nói hai lời, lập
tức lấy Càn Khôn Đại, Tinh Thần Lực khuếch tán ra xung quanh, nhất thời đám Thuần Nguyên Đan trong nhà đá bay vút lên, cuồn cuộn không ngừng bay vào trong Càn Khôn Đại.
Mấy vạn Thuần Nguyên Đan nếu như thu đủ có lẽ mua được cả Linh Bảo cấp thấp, nghĩ đến chuyện mình vừa mới vào Cổ Mộ Phủ đã nhặt được một cái bánh ngọt lớn, Lâm Động khó mà ngăn được kích động trong lòng.
Chuyến đi này đúng là đáng giá!
Ánh mắt Lâm Động đỏ như lửa, cực kỳ chuyên chú nhanh chóng thu thập Thuần Nguyên Đan, Tiểu Viêm ở bên cạnh cũng lao tới, thu một đống lớn Thuần Nguyên Đan vào trong bụng, nếu như là trước đây khẳng định Lâm Động sẽ đau lòng, nhưng bây giờ hắn mặc kệ.
"Xẹt xẹt!"
Thấy số lượng Thuần Nguyên Đan trong căn phòng đá quá nhiều, Lâm Động dùng Tinh Thần Lực điều khiển thu thập cũng chỉ mới được một nửa, mà trong lúc hắn đang kiên nhẫn thu thập thì bỗng nhiên nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt của Lâm Động trong nháy mắt trầm xuống, chợt xoay người lại, chỉ thấy ở chỗ cửa đá có 4 người, nhưng mà bốn người này đang trợn mắt há mồm nhìn đan hoàn chất đống trong phòng, hai mắt họ đỏ bừng di chuyển lên người Lâm Động.
"Tiểu tử đem toàn bộ số Thuần Nguyên Đan đã thu được giao ra đây. . ." .
Bốn người hiển nhiên là cùng một bọn, họ đi vào nhà đá, thấy cửa đã phá hỏng, lúc này đang nhe răng cười theo nhìn về phía Lâm Động, nếu như thấy hơn 1 vạn viên Thuần Nguyên Đan, cho dù là cường giả Tạo Hình Cảnh cũng phải động lòng.
Vì tiền mà chết không phải là một câu nói xuông, đôi khi tham lam dễ nói chuyện hơn lý trí.
Lâm Động mặt không đổi sắc, từ khi bốn người này xuất hiện, Lâm Động đã nhận ra bốn người này có người có thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn, lánh người ở phía ngoài, cũng có người mới bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, bốn người liên thủ hiển nhiên là không kém.
"Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, bọn họ giao cho các ngươi!"
Lâm Động cười nói
Lâm Động vừa mới nói xong thì ở bả vai của hắn có một cái bóng hiện lên, Tiểu Điêu đảo cặp mắt trắng dã nhưng không phản đối ý kiến của Lâm Động, lần này tới Cổ Mộ Phủ hai người đã thỏa thuận hợp tác từ trước.
"Rống!"
Tiểu Viêm vừa nghe thấy Lâm Động ra lệnh đã há cái miệng to như chậu máu, cái đuôi mãng xà cũng ve vẩy, sau đó một cỗ khí tức hung hãn như một cơn lốc lao ra, sắc mặt bốn người kia đều biến đổi, hiển nhiên là không nghĩ tới Tiểu Viêm lại có thực lực như vậy, họ vội vàng điều khiển Nguyên Lực đón đỡ.
Nhiên mà khi một vị cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh đang chuẩn bị thôi động Nguyên Lực thì trong mắt hắn đột nhiên xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó hắn cảm thấy ngực mình nhói đau cúi đầu nhìn lại đã thấy trên đó có một lỗ thủng, máu tươi đang cuồn cuộn tuôn ra.
Tia sáng xẹt qua, Tiểu Điêu hiện lên ở giữa không trung, hắc hắc cười nhạt nhìn ba người đang kinh hoảng, móng vuốt giương lên, lần thứ hai lao tới, nó hiện giờ đã có thực lực Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, muốn giải quyết đám người này chỉ giống như tàn sát mà thôi.
Chiến cuộc kết thúc nhanh vượt qua dự đoán của mọi người, Tiểu Viêm chưa kịp ra tay thì bốn người kia đã ngã trên mặt đất.
Khi người cuối cùng ngã xuống, trong nhà đá chỉ còn lại một viên Thuần Nguyên Đan duy nhất, nhưng lập tức nó bị Lâm Động thu vào trong Càn Khôn Đại, sau khi nhét Càn Khôn Đại vào trong tay áo, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm vì an toàn.
Trong lúc Lâm Động định rời đi thì bên ngoài cửa đá lại vang lên tiếng bước chân, sau đó có không ít người đứng chặn ở cửa, khi họ nhìn thấy bốn người không còn sức sống nằm trên mặt đất, họ đều rùng mình, sau đó kiêng kị nhìn về phía Lâm Động.
Lâm Động sắc mặt vô tình trực tiếp đi ra ngoài cửa đá, Tiểu Viêm với mùi máu tươi đi theo, khi nhìn thấy một người một thú này, đám người này tuy không xác định được Lâm Động có lấy được bảo bối hay không, nhưng không ai dám manh động xuất thủ, người ta đâu phải người lương thiện gì, thấy Lâm Động đi tới, họ tự động tránh thành một con đường.
Lâm Động mang theo Tiểu Viêm xuyên qua đám người, sau đó an nhàn đi xa, cái bộ dáng không nhanh không chậm khiến cho người khác không dám làm gì.
"Nguy hiểm thật."
Khi rẽ sang một con đường khác, sắc mặt nghiêm trọng của Lâm Động mới dần mất đi, hắn nặng nề thở hổn hển một hơi thở, may mà hắn thu xong Thuần Nguyên Đan rồi, chứ không bị đám người kia nhìn thấy, hắn sẽ có phiền toái thật lớn.
Sau khi xả hơi, Lâm Động lại vội vàng nhảy lên lưng Tiểu Viêm, một người một thú dùng một tốc độ kinh người lao đi.