Vũ Động Càn Khôn

Đại Chiến Tạo Hình Cảnh


trước sau



- Lôi nguyên!

Khi đám lôi quang rực rỡ từ trong miệng Lôi Nguyên Tinh Thú phun ra, ánh mắt Địch Đằng và Liễu Quý đều lộ ra vẻ tham lam, nguyên lực hùng hậu tuôn ra trực tiếp hóa thành hai bàn tay nguyên lực lao tới nắm lấy Lôi nguyên kia.

Ầm!

Lôi Nguyên Tinh Thú tuy là Yêu thú, nhưng hiển nhiên vẫn có linh trí, tự nhiên là không thể đem Lôi nguyên ra tặng cho kẻ khác, bởi vậy đối diện với sự cướp đoạt của hai người, Lôi nguyên kia đột nhiên rung lên kịch liệt, một đạo lôi quang hình tròn mãnh liệt từ trong Lôi nguyên bắn ra.

Ầm ầm!

Lôi quang bắn ra, cánh tay nguyên lực của Địch Đằng và Liễu Quý nhanh chóng tan rã, sắc mặt hai người cũng đột biến, nhưng chưa đợi hai người lui lại, lôi quang kia đã bắn tới.

Vù!

Xung kích cường hãn lao tới, sắc mặt hai người có chút trắng bệch, sau đó một ngụm máu tươi phun ra, thân hình chật vật bay lại phía sau.

Ầm!

Tuy bị chấn lùi, nhưng hai người bọn Địch Đằng cũng là những kẻ tâm địa ngoan độc, trong khi thân hình bay lùi lại, hai bàn tay nguyên lực bắn ra, lần này trực tiếp bắn vào thân thể Lôi Nguyên Tinh Thú.

Ầm!

Một tiếng vang lớn vang lên, tinh giáp trên thân thể Lôi Nguyên Tinh Thú đã bị chấn vỡ rất nhiều, máu tươi màu bạc tuôn ra.

Không trung vốn hỗn loạn trong lúc này lại trở nên trống trải hơn nhiều, chỉ có đám lôi quang kia là còn lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng rực rỡ và lôi lực mạnh mẽ.

- Cướp Lôi nguyên!

Nhân mã của Địch Đằng và Liễu gia cũng đều đang chú ý nhìn tranh đoạt trên tầng không, nhìn thấy cảnh này, một một tiếng quát vang lên, lập tức nhân mã song phương lập tức ra tay, bắn ra từng sợi dây nguyên lực quấn lấy Lôi nguyên kia.

Vù!

Tuy nhiên, khi những sợi dây nguyên lực kia đang chuẩn bị quấn lấy Lôi nguyên, một thanh cổ kích đột ngột xuất hiện trong hư không, hơi chấn một chút liền đem những sợi dây nguyên lực kia chấn nát. Sau đó bàn tay vươn ra, trong ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ của chúng nhân, đem Lôi nguyên cầm trong tay.

- Muốn chết?

Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó, tiếng quát giận dữ liền vang lên.

- Hà hà, Địch Đằng lão ca, Lôi nguyên ta cầm đi trước, người của Liễu gia ngươi ngăn lại, gặp nhau ở chỗ cũ.

Người vừa xuất hiện đương nhiên là Lâm Động, vốn đã sớm ngồi thăm dò bên cạnh, hiện tại Lôi nguyên đã vào tay, trong lòng hắn cũng vô cùng vui mừng, cười to liền rút lui.

Tiếng cười này của Lâm Động vang lên rất đột ngột, nhưng lại khiến thế công của mọi người với hắn dừng lại một chút. Nhân mã của Địch Đằng cũng ngẩn người ra, hiển nhiên là không biết Địch Đằng và hắn từ lúc nào đã có ước định.

- Địch Đằng, ngươi không ngờ còn tìm bang thủ?

Sắc mặt Liễu Quý đột nhiên đại biến, lập tức quát to, đại đao trong tay mạnh mẽ chém xuống Địch Đằng đang đứng cách đó không xa.

Keng!

Đối diện với công kích của Liễu Quý, Địch Đằng vội vã nghênh tiếp, sau đó tím mặt quát:

- Lão già, động não một chút đi! Tiểu tử đó đang giở trò, ngươi xem hắn sắp cầm Lôi nguyên chạy rồi còn không đi ngăn hắn lại?

Lúc bắt đầu Địch Đằng này cũng sững người lại một chút, nhưng cũng may phản ứng nhanh, hiểu ra Lâm Động đang có ý làm bọn họ bị rối loạn.

Nghe thấy vậy, Liễu Quý cũng cả kinh, ánh mắt vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy Lâm Động đã cầm lấy Lôi nguyên nhanh chóng lui đi, lập tức hiểu rằng đã trúng kế, nhanh chóng quát to:

- Tiểu tử giảo hoạt! Bắt lấy tiểu tử đó!

Địch Đằng và Liễu Quý cùng quát to, sau đó nhân mã Địch gia như mới hiểu ra, bọn họ cũng bị lừa rồi!

Lập tức ánh mắt tóe lửa, nhưng khi bọn họ kịp hoàn hồn lại thì Lâm Động đã rút lui một khoảng cách xa. Nhưng khi hắn vừa định tháo lui, Lôi nguyên trong tay đột nhiên rung động kịch liệt, có dấu hiệu như muốn vọt ra khỏi tay hắn.

- Hừ!

Phát hiện ra chuyện này, ánh mắt Lâm Động hơi lạnh lẽo, Thiên Lân Cổ Kích trong tay đột nhiên vung lên, một đạo kích mang sắc bén mạnh mẽ lao đi, đánh trúng vào Lôi Nguyên Tinh Thú từ xa đang cố gắng điều khiển Lôi nguyên.

Ầm!

Kích mang đánh trúng Lôi Nguyên Tinh Thú, đem nó chấn bay lại phía sau. Tới lúc này Lôi Nguyên Tinh Thú mới phát ra tiếng gầm không cam tâm, ánh mắt đỏ lòm nhìn Lâm Động, sau đó quay người bỏ chạy. Nó biết lúc này không thể đoạt lại Lôi nguyên được nữa rồi.

Một kích chấn lui Lôi Nguyên Tinh Thú, Lâm Động bây giờ mới thở phào một cái, vừa định tháo lui thì từ trên không trung, một bàn tay nguyên lực đã nhanh chóng hình thành, hung hãn tát xuống.

Vù!

Lâm Động nhíu mày, Thiên Lân Cổ Kích vũ động, hóa thành hàn mang trực tiếp đem bàn tay nguyên lực kia phá tan.

- Tiểu tử, ta đối tốt với ngươi, ngươi không ngờ lại có chủ ý với ta, hiện tại không băm vằm ngươi ra, khó giải nỗi hận trong lòng ta!

Trong khi Lâm Động chấn tan bàn tay nguyên lực kia, tiếng quát âm lãnh cũng truyền tới, lập tức thân ảnh của Địch Đằng đã quét tới, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn.

- Hừ, tiểu tử này thật giảo hoạt, suýt nữa bị để hắn trốn thoát rồi!

Phía sau Lâm Động, Liễu Quý cũng đã lướt tới, cười lạnh đáp.

Nhìn thấy vẫn chưa thể thoát đi được, Lâm Động khẽ nhíu mày, sắc mặt đại biến, đem Lôi nguyên trong tay cất vào túi Càn Khôn, cười nói:

- Hai vị sao lại như thế, bảo vật này người có duyên sẽ đoạt được, sao phải làm căng?

- Đợi giết ngươi rồi, ta sẽ là người có duyên!

Địch Đằng mắt lộ hung quang, đã không còn nhìn thấy vẻ ôn hòa lần trước, hiển nhiên là không thể kiềm chế được sát ý đối với Lâm Động.

- Liễu lão quỷ, chúng ta liên thủ giết tên tiểu tử giảo hoạt này, sao đó mới quyết định quyền sở hữu Lôi nguyên, thế nào?

Địch Đằng quát lớn.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Liễu Quý khẽ sáng lên, lập tức chầm chậm gật đầu:

-
Cũng được, tiểu tử này quá giảo hoạt, không giải quyết đi trong lòng lão phu cũng không yên.

Vù!

Hai người còn chưa nói xong, kiếm mang dưới chân Lâm Động đã lóe lên, thân hình hạ thấp xuống, sau đó quay người bỏ chạy.

- Muốn chạy?

Hai người bọn Địch Đằng cũng là hạng giảo hoạt nhiều kinh nghiệm, vừa rồi đã chịu thua thiệt từ Lâm Động, sao dám không đề phòng hắn? Bởi vậy Lâm Động vừa có chút động tĩnh, hai người đã lập tức lao lên.

- Thiên Lân Kích Pháp, Ngư Lân Kích!

- Thiên Lân Kích Pháp, Nộ Mãng Kích!

Tuy nhiên, khi hai người vừa lao lên, thân hình đang ra sức bỏ chạy của Lâm Động đột nhiên dừng lại, Thiên Lân Cổ Kích trong tay rung lên, cự ngư và nộ mãng hung hãn lao đi, đem theo kích mang sắc bén lao về phía hai người kia.

- Trọng Sơn Đao Pháp!

- Thôi Cốt Đao!

Đối diện công thế mạnh mẽ mà bất ngờ của Lâm Động, cho dù là hai người bọn Địch Đằng, sắc mặt cũng khẽ biến, nguyên lực trong cơ thể tuôn ra, đại đao trong tay vung lên.

Ầm ầm!

Đao mang kích ảnh va chạm vào nhau, kình phong sắc bén đột nhiên quét tới, không khí xung quanh đều bị chấn bay đi, phảng phất hình thành một khu vực chân không.

Hai cường giả Tạo Hình Cảnh liên thủ, uy lực đó không hề tầm thường. Kích pháp của Lâm Động không kéo dài lâu liền bị phá vỡ, lập tức đao mang áp sát thân thể, tạo thành thế tiến công sắc bén quấn lấy người Lâm Động.

Xem bộ dạng đó, hai người bọn Địch Đằng thực sự ra tay ngoan độc, triệt để muốn tiêu diệt Lâm Động.

Đối diện với đao pháp đầy sát ý này, ánh mắt Lâm Động cũng có chút trầm xuống, kích mang trong tay vũ động, dựa vào nhục thân thời gian gần đây đã được tu luyện ngày càng cường hãn, hắn đã có thể miễn cưỡng đỡ được thế công liên thủ của hai người kia.

Trong khi Lâm Động đang cố gắng chống đỡ, trong lòng Địch Đằng và Liễu Quý lại trào dâng sự kinh hãi. Hai người bọn chúng đều là cường giả Tạo Hình Cảnh tiểu thành, nếu liên thủ lại có thể giết chết một cường giả Tạo Hình Cảnh bình thường. Nhưng trước mắt, Lâm Động lại có thể dựa vào sức của một mình hắn chống đỡ lại. Thực lực đó, tuổi đó cho dù là hai người bọn Địch Đằng cũng cảm thấy kinh sợ.

Tiếp đó là sát ý mãnh liệt dâng lên, người có tiềm lực như vậy, không thể lưu lại!

Sát ý trong lòng dâng lên, lập tức hai tiếng quát vang lên, nhân mã hai nhà từ đằng xa lập tức lao tới. Xem bộ dạng này quyết không cho Lâm Động bất cứ cơ hội chạy thoát nào.

- Hừ!

Lâm Động cũng đã phát hiện ra ý định của bọn họ, lập tức hừ lạnh một tiếng, Đại Nhật Lôi Nguyên Lực điên cuồng khởi động, mơ hồ phát ra tiếng sấm, da thịt toàn thân hắn cũng biến thành màu đồng xanh, trên cánh tay gân xanh nổi lên như độc xà, đầy sự uy hiếp.

- Thiên Lân Cổ Kích, Hóa Giao Kích!

Kim quang rực rỡ như núi lửa từ trong cổ kích trong tay Lâm Động tràn ra, nguyên lực cường hãn trực tiếp đem thân kích biến thành hư ảnh giao long cực lớn, với khí thế không thể chống đỡ ầm ầm quét tới.

Ầm ầm!

Một kích vừa ra, ngay cả nguyên lực thiên địa xung quanh cũng đột nhiên dao động. Hóa Giao Kích mà Lâm Động vừa toàn lực thi triển ra so với khi giao thủ cùng Thạch Thành chủ hiển nhiên càng cường hãn hơn. Bởi vậy cho dù là hai người bọn Địch Đằng, trong ánh mắt cũng xuất hiện vẻ kinh sợ.

Giao ảnh kích mang đem theo sức mạnh toàn thân của Lâm Động quét tới, cuối cùng va mạnh vào hai người bọn Địch Đằng. Đột nhiên một tiếng vang lớn rền vang khắp tinh không, kình phong lan ra, ngay cả rừng cây phía dưới cũng bị ảnh hưởng.

Ầm ầm!

Kim quang tuôn trào, hai người bọn Địch Đằng trực tiếp dưới con mắt chăm chú theo dõi của nhân mã hai nhà bay lại phía sau, cuối cùng bước chân loạng choạng đáp xuống, nhìn sắc mặt bọn họ rõ rằng là không hề tốt đẹp gì.

- Tiểu tử này, thực lực thật khủng bố!

Với lực lượng của một người chấn lui hai cường giả Tạo Hình Cảnh, một cảnh này khiến nhân mã hai nhà chấn động ngây ngốc.

- Hà hà, đa tạ hai vị tặng cho, Lôi nguyên này tiểu tử không từ chối!

Thi triển toàn lực đánh lui hai người, màu đồng xanh trên người Lâm Động cũng nhanh chóng tan đi, lập tức nhân cơ hội bỏ chạy, tốc độ lên tới cực hạn, nháy mắt đã chạy vào trong rừng rậm.

- Đuổi theo cho ta!

Nhìn Lâm Động bỏ chạy, Địch Đằng và Liễu Quý đột nhiên tím mặt, tức giận quát lên âm vang khắp cả núi rừng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện