Vũ Động Càn Khôn

Võ Quán Ưng Chi.


trước sau



Lâm Động ngồi trên xe ngựa, mục quang nhìn về đám người đang đưa mắt chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh. Từ ánh mắt ngưng trọng của những người này hắn có thể nhìn ra tựa hồ đám người này trong thời gian vừa qua bị Yêu thú tấn công không ít, điều đó khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Thông thường tuy Yêu thú hung hãn nhưng cũng không thể ngoan cố truy sát như vậy, cũng không biết Võ quán Ưng Chi này ở đây đã làm việc gì mà lại bị tập kích như vậy.

- Hà hà, tiểu huynh đệ Lâm Động, uống nước!

Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, đột nhiên một tiếng cười truyền đến, lập tức tay hắn đưa ra, cầm lấy một túi nước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người vừa đưa nước cho mình, cười cười.

Người vừa tới cũng là một trung niên, tên gọi Ngô Chấn, nhìn tuổi tác có lẽ cũng là lão nhân của Võ quán Ưng Chi, bản thân cũng là cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn, trong Võ quán Ưng Chi cũng rất có uy vọng. Người này cũng giống như Khương Lôi rất phóng khoáng, Lâm Động cũng rất có thiện cảm.

- Đa tạ Ngô lão ca!

Lâm Động cười, sau đó cầm lấy túi nước uống hai ngụm, lập tức mặt có chút đỏ lên, bởi hắn uống không phải là nước, mà là rượu.

- Ha ha…

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lâm Động, những người xung quanh cũng không khỏi cười lên một tiếng.

- Ha ha, lão Ngô, ngươi không được khi dễ tiểu huynh đệ Lâm Động tuổi trẻ nhé.

Khương Lôi dẫn đầu ở phía trước cũng cất tiếng cười vang.

Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, đem túi rượu vứt lại cho Ngô Chấn. Hắn biết bọn họ không có ý chế nhạo, mà đối với cảm giác này, nói thực lòng hắn cũng rất thích, có lẽ do chịu ảnh hưởng bởi tình các phóng khoáng của Khương Lôi mà đa số người của Võ quán Ưng Chi đều khiến người khác rất yêu quý.

Lâm Động đã ở nơi núi rừng này gần nửa năm, đối với những trò đùa giỡn đầy thiện ý này rất có thiện cảm.

Đương nhiên, có một ngoại lệ!

Lâm Động ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, trong lòng chợt thấy nữ tử này dường như có chút bài xích một ngoài như hắn gia nhập vào đoàn người này, ánh mắt đó tràn đầu sự cảnh giác và nghi ngờ.

- Võ quán Ưng Chi của chúng ta cách một đoạn thời gian đều vào Mê Vụ Lâm giết Yêu thú lấy tinh hạch, tìm linh dược.

Khương Tuyết ngồi cạnh Lâm Động, đột nhiên chầm chậm nói:

- Tuy nhiên lần này chúng ta có một người bạn trong khi thu hoạch linh dược đã giết một con ấu thú, khi chúng ta bị đám Yêu thú này tấn công trả thù mới biết, ấu thú đó là con của Ngạc Báo Vương. Ngạc Báo Vương là Yêu thú nổi tiếng hung ác trong Mê Vụ Lâm, một đực một cái, nếu mà liên thủ đủ để sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành. Thời gian này chúng ta liên tục bị tấn công cũng là do bọn chúng sai khiến. Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi Mê Vụ Lâm rồi, với sự hung tàn và giảo hoạt của bọn chúng, đêm nay nhất định sẽ động thủ.

Nghe vậy, Lâm Động mới có chút giật mình. Khó trách luôn cảm thấy không khí của đám người này có chút cổ quái, thì ra đang bị truy sát. Nếu đúng như Khương Tuyết nói thì Ngạc Báo Vương kia nhất định sẽ là đực cái cùng tới, tới lúc đó nếu đem theo một đám Yêu thú nữa thì những người này quả thật lành ít dữ nhiều.

- Ta không đồng ý cho ngươi gia nhập đội ngũ của ta, bởi vì ta cảm thấy ngươi lúc này sẽ làm quấn chân chúng ta.

Lời của Khương Tuyết rất thẳng thắn, tuổi của Lâm Động so với nàng ta còn ít hơn, xem giống như tiểu tử ngây ngô mặt non da sữa, đội ngũ của bọn họ hiện tại bảo vệ Nhân Nhân đã rất vất vả rồi, nếu thêm Lâm Động vào thì lại phải chia thêm nhân thủ ra.

- Ồ, tới lúc đó không cần lo cho ta!

Lâm Động xoa xoa mặt vừa bị rượu làm cho đỏ hồng, cười nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tuyết nhìn Lâm Động, đột nhiên nói:

- Phụ thân nói ngươi không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lâm Động hơi sửng sốt, nhưng cũng không bác bỏ.

- Tuy ta không tin lắm, nhưng hy vọng ngươi không có ý đồ xấu với Võ quán Ưng Chi của chúng ta. Thêm nữa, tối nay nếu tình hình khẩn cấp, hy vọng ngươi giúp ta chiếu cố cho Nhân Nhân.

Thanh âm của Khương Tuyết ôn hòa hơn một chút, thanh âm vừa dứt cũng liền bước đi, để lại một mùi hương dịu nhẹ.

- Nữ nhân này…

Nhìn Khương Tuyết rời đi, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ha ha, tiểu huynh đệ Lâm Động đừng để ý, nha đầu Tuyết nhi chỉ là có tình cảm rất sâu với Võ quán Ưng Chi, không muốn Võ quán Ưng Chi có bất cứ chuyện gì. Nói gì thì nói, tâm địa của nàng ta cũng không tệ, thức ăn hiện tại của ngươi cũng do nàng ta gọi người đưa tới.

Ngô Chấn tiến lại nói.

- Không sao!

Lâm Động mỉm cười.

- Tối nay chú ý một chút, tiểu tử ngươi chạy tới Võ quán của chúng ta cũng thật là xui xẻo.

Ngô Chấn vỗ vai Lâm Động, thở dài.

Lâm Động gật đầu, hắn có thể nhìn thấy vẻ lo âu trên khóe mắt Ngô Chấn, xem ra đang lo lắng về mối phiền phức tối nay.

Sau khi nói chuyện cùng Lâm Động một lát, Ngô Chấn cũng xoay người bước đi, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của những người xung quanh, Lâm Động cũng khẽ thở dài.

- Đại ca, chúng ta sẽ không sao chứ?

Nhân Nhân từ trên xe ngựa chui ra, ôm lấy Tiểu Viêm, đôi mắt to tròn nhìn Lâm Động nói.

- Hà hà, không có việc gì, hai con súc sinh ngu ngốc mà thôi, có gì đáng sợ đâu?

Lâm Động mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Nhân Nhân nhẹ giọng nói.

o0o

Đội ngũ không ngừng đi, sắc trời cũng dần tối xuống, không khí trong đội ngũ cũng ngày càng căng thẳng, tất cả mọi người đều cầm chặt vũ khí trong tay. Bọn họ
đều hiểu rằng, tối nay mới là buổi tối khó vượt qua nhất.

- Hạ trại!

Khương Lôi dẫn đầu đột nhiên dừng bước, hắn nhìn một chút sắc trời, trầm giọng nói.

Nghe thấy tiếng hô của hắn, tất cả mọi người của Võ quán Ưng Chi liền trở nên bận rộn, chỉ một lúc sau một đám doanh trướng đã xuất hiện trên mảnh đất trống. Sau đó, các loại vũ khí phòng ngự đơn giản cũng được dựng nên, có thể nhìn ra Võ quán Ưng Chi đối phó với Yêu thú tập kích rất có kinh nghiệm.

Đối với những thứ này, Lâm Động cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngồi trên xe ngựa nhìn mọi người bận rộn.

- Tiểu huynh đệ Lâm Động, ban đêm cẩn thận một chút, qua khỏi đêm nay thì tốt rồi.

Làm xong mọi việc chuẩn bị, Khương Lôi cũng cười đi lại, nói.

- Ừ!

Lâm Động mỉm cười gật đầu.

- Đúng rồi, tiểu huynh đệ Lâm Động, ban đêm nếu có thể, xin giúp chiếu cố cho Nhân Nhân một chút.

Khương Lôi nhìn Nhân Nhân đang đứng cạnh Lâm Động, đột nhiên thành tâm nói.

- Khương lão ca, yên tâm, nàng ta sẽ không sao đâu.

Lâm Động cười cười.

- Đa tạ!

Khương Lôi thở phào một cái, trịnh trọng ôm quyền hướng về Lâm Động. Hắn có thể cảm nhận được Lâm Động không hề đơn giản, nhưng không mở miệng yêu cầu đối phương ra tay cứu giúp bọn họ một phen. Bởi hắn biết rõ, song phương hiện tại vẫn chưa có giao tình sâu đậm, bọn họ giúp chỉ đường cho Lâm Động, Lâm Động bảo vệ Nhân Nhân, đó là chuyện rất công bằng.

Bóng đêm dưới ánh mắt khẩn trương của không ít người cuối cùng cũng đã tới. Mê Vụ Lâm trong bóng tối tầm quan sát càng thấp, cho dù có ngọn lửa chiếu rọi nhưng vẫn chỉ hạn chế trong một phạm vi rất nhỏ.

Mọi người chỉ vội vàng ăn qua loa liền tập trung tinh thần cảnh giác, các loại chông nhọn bày đầy xung quanh, mấy chục người ngồi xếp bằng bên trong, tay cầm chặt vũ khí, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương lẫn hung tàn. Bị những con súc sinh này truy sát mấy ngày, trong lòng bọn họ đã vô cùng phẫn nộ.

Cả bãi đất vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng ngọn lửa bập bùng phát ra tiếng nổ lách tách.

Lâm Động ngồi xếp bằng chính giữa, bên cạnh hắn là Nhân Nhân và mấy người bị thương. Hắn là người duy nhất ánh mắt vẫn giữ được bình tĩnh. Nửa năm tu luyện trong rừng sâu, những khó khăn nguy hiểm hắn từng gặp quả thật quá nhiều, trong đó có không ít nguy hiểm chí mạng, so với những Yêu thú đó, tình trạng hiện tại căn bản không thể gọi là nguy hiểm.

Sương mù nồng đậm bao trùm khắp khu rừng, đột nhiên có cỗ máu tanh âm thầm truyền tới.

- Tới rồi!

Bàn tay Lâm Động nhẹ nhàng sờ nhẹ lên đầu Nhân Nhân, dùng thanh âm chỉ hắn nghe thấy lẩm bẩm nói.

Xào xào!

Lời hắn vừa dứt, trong rừng rậm đột nhiên vang lên thanh âm xào xạc, sau đó những đôi mắt thú đỏ lừ liền xuất hiện từ trong sương mù.

Keng keng!

Nhìn đám Yêu thú quả nhiên đã kéo tới, mọi người trong Võ quán sắc mặt băng lãnh, chầm chậm đứng lên, đao kiếm trong tay chậm rãi giương ra.

Yêu thú kéo tới xung quanh theo thời gian càng ngày càng nhiều, chỉ trong vòng mười phút đã tập trung hàng trăm con, hơn nữa xem bộ dạng này thì còn có xu hướng tăng lên.

Nhìn Yêu thú nhiều đến vậy, trong mắt Lâm Động cũng thoáng hiện qua vẻ ngạc nhiên. Xem ra Ngạc Báo Vương trong Mê Vụ Lâm này lực hiệu triệu cũng không hề kém.

Bên cạnh Lâm Động, Nhân Nhân nhìn đám Yêu thú hung tàn, khuôn mặt bé nhỏ cũng có chút trắng nhợt, bàn tay xinh xắn nắm chặt lấy vạt áo Lâm Động.

Ầm ầm!

Không lâu sau khi dám Yêu thú này xuất hiện, đột nhiên mặt đất rung chuyển, tiếp đó, hai cỗ khí tức vô cùng hung hãn xuất hiện trong sương mù.

- Ngạc Báo Vương!

Cảm nhận thấy hai cỗ khí tức hung hãn này, sắc mặt đám người của Võ quán Ưng Chi đều tái nhợt, thậm chí ngay cả ánh mắt Khương Lôi cũng có chút âm trầm.

Thân ảnh khổng lồ ngày càng hiện rõ trong sương mù, cuối cùng biến thành hai con Yêu thú to lớn hung tợn xuất hiện trước ánh lửa.

Nhìn đôi mắt hung tợn đỏ lừ của hai con Yêu thú dữ tợn, trong lòng tất cả mọi người của Võ quán Ưng Chi đều chấn động, Khương Tuyết ở phía trước thân hình cũng khẽ run lên.

Phiền phức lớn nhất, cuối cùng cũng đã tới.

- Đây chính là Ngạc Báo Vương sao?

Ánh mắt Lâm Động liếc nhìn hai con Yêu thú khí tức hung tàn, bộ dạng hung hãn, ngón tay cũng nhẹ nhàng xoa đùi, đúng là có chút hung hãn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện