Vũ Động Càn Khôn

La Thứu


trước sau



Ngày hôm sau, lúc Lâm Động mở mắt ra, ánh nắng ấm áp đã len qua cửa sổ vào trong, hóa thành từng vầng sáng, chiếu rọi trong căn phòng.

Ưỡn lưng một cái, Lâm Động trở mình xuống giường, thân hình chuyển động, bên trong thân thể chợt truyền đến từng tiếng sấm sét kêu thấp trầm. Đó chính là âm thanh đặc biệt phát ra khi cơ bắp và nguyên lực dung hòa với nhau. Mà ngay lúc âm thanh ấy phát ra, còn có từng luồng sức mạnh vô cùng hùng hồn tỏa ra nữa.

Lâm Động tùy tiện trong phòng đánh một bài quyền rèn luyện cơ thể, đợi cho đến lúc trán toát mồ hôi, hắn mới dừng lại. Chợt ánh mắt chuyển hướng về cửa phòng, ở đó, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó, Khương Tuyết tay bê chậu nước chầm chậm bước vào, ánh mắt long lanh nhìn Lâm Động. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo một chút đỏ ửng.

- Công tử dậy rồi sao?

Thanh âm Khương Tuyết mềm mại, đặt chậu nước trên bàn, thấm ướt khăn, vắt nhẹ, sau đó mới đưa cho Lâm Động. Dáng vẻ đó giống như một người vợ khéo léo vậy, khiến Lâm Động ngẩn người. Hắn lớn từng này, vẫn chưa từng được một người con gái đẹp như vậy ân cần chăm sóc qua.

Bị Lâm Động ngây ngô đứng nhìn, vẻ ửng đỏ trên gương mặt Khương Tuyết càng lúc càng nghiêm trọng, hơi chút cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

- Ta, điều mà ta có thể làm được, cũng chỉ có như vậy mà thôi…

- Ha ha, cám ơn!

Lâm Động cười cười, giơ tay đón lấy chiếc khăn tay nóng ấm vẫn còn mang theo mùi thơm, chà mạnh lên mặt, lau sạch những mồ hôi trên đó, cuối cùng mới có chút ngại ngùng đưa chiếc khăn trắng muốt đã dính lên những vệt đen cho Khương Tuyết.

Khương Tuyết đưa cánh tay nhỏ nhắn, cũng không chần chừ nhận lấy chiếc khăn, nụ cười trên gương mặt vô cùng dịu dàng. Đây cũng là lần đầu nàng hầu hạ một nam nhân như vậy, ai cũng không ngờ rằng, lúc này đây trái tim nàng, cũng đang đập một cách mãnh liệt.

Nhìn Khương Tuyết cúi đầu im lặng giặt chiếc khăn, Lâm Động nghiêng nghiêng đầu, không biết là có phải mình đã cảm giác sai lầm hay không. Hắn luôn cảm thấy ánh mắt mà Khương Tuyết nhìn hắn hôm nay, có chút khang khác. Ánh mắt thay đổi này, dường như bắt đầu từ tối hôm qua.

- Cô không cần ép bản thân mình đến hầu hạ ta. Ta cũng không quen lắm, tuy rằng quen biết không lâu lắm, có điều ta luôn coi cô như một người bạn thật sự.

Lâm Động nhìn thẳng vào Khương Tuyết, đột nhiên nói.

Khương Tuyết khẽ rùng mình, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt đẹp ấy đối diện với Lâm Động, một lát sau, một nụ cười trên khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp ấy lan toản ra.

- Đại sư tỷ!

Ngay lúc căn phòng đang khá yên lặng, đột nhiên một tiếng gọi gấp từ bên ngoài truyền vào. Khương Tuyết vội vàng quay người ra khỏi phòng, ngay sau đó, Lâm Động liền nghe thấy một vài tiếng động gấp gáp vang lên ngoài cửa.

- Đại sư tỷ, không hay rồi, Võ quán Huyết Kền đột nhiên đem người đến bao vây lấy Võ quán chúng ta rồi!

Trong phòng, đôi mắt của Lâm Động khẽ nheo lại.

Hắn khẽ vận động cơ thể một chút, sau đó liền cất bước ra khỏi gian phòng, cười nói với Khương Tuyết, trên khuôn mặt đã có chút nhợt nhạt:

- Đi thôi, đi xem xem!

Nói xong, hắn liền tiến ra ngoài Võ quán trước.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, gương mặt của Khương Tuyết cũng dần bình tĩnh trở lại, áp chế cảm giác lo lắng trong lòng, hít sâu một hơi, vội vàng bước theo.

o0o

Bên ngoài Võ quán Ưng Chi, lúc này đây bị bao vây đến mức nước chảy cũng không lọt. Trong đám đông nhân mã, trên ngực đều có những huy chương giống nhau, đó chính là huy chương của Võ quán Huyết Kền. Hiển nhiên, đám nhân mã này chính là người của Võ quán Huyết Kền.

Mà ở các nơi của Võ quán Ưng Chi, cũng tuôn ra rất nhiều người. Ánh mắt của bọn họ nhìn vào những tên đang đứng ở bên ngoài vốn không hề có chút thân thiện. Đương nhiên, người của cả thành Đại Ưng đều biết Võ quán Huyết Kền và Võ quán Ưng Chi đã là đối thủ một mất một còn, đều nhìn không lọt mắt đối phương. Có khí thế như vậy, cũng không có gì là lạ.

Trước cửa lớn của Võ quán Ưng Chi, sắc mặt Khương Lôi lặng như tờ nhìn đám nhân mã đen nghịt của Võ quán Huyết Kền, một lát sau, mới nhàn nhạt nói:

- Quán chủ La Thứu, ngươi vội vàng như vậy muốn đuổi Võ quán Ưng Chi chúng ta ra khỏi thành Đại Ưng này sao?

- Khương Lôi, chuyện giữa Võ quán Huyết Kền và Võ quán Ưng Chi, ngày mai ắt sẽ phân thắng thua trên Quyết đấu trường. Hôm nay ta đến nơi này là muốn ngươi đem tên súc sinh đã đả thương con trai ta giao ra!

Vị trí dẫn đầu của đám nhân mã Võ quán Huyết Kền, là một gã trung niên ngồi trên ngựa, dáng người gầy gò, mặc quần áo mỏng, hai mắt hãm sâu. Lúc này sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, ánh mắt có sát ý dữ tợn, hiển nhiên đang ở vào trạng thái nổi giận.

Tiếng quát của hắn vừa ra, phía sau hắn liền có vài người mang theo một cái cán chen lên phía trước. Trên chiếc cán đó, La Sơn đang nằm với gương mặt đều là máu thịt mơ hồ. Hắn lúc này dường như đang ở trong trạng thái hôn mê. Xem ra một cái tát ngày hôm qua của Lâm Động quả thực không nhẹ.

Ánh mắt của Khương Lôi liếc qua La Sơn đang nằm hôn mê, khóe mắt cũng khẽ run rẩy. Ông ta đã nghe qua việc Lâm Động đả thương La Sơn ngày hôm qua, nhưng hiển nhiên cũng không ngờ tới rằng Lâm Động hạ thủ lại không chút nương tay như thế. Cú đánh này, thật giúp ông ta nguôi giận không ít…

Đám người của Võ quán Ưng Chi nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ vui sướng như nhau. Nếu như không phải hiện giờ cục diện không tốt, e rằng không ít người đã phá cười lên rồi.

Có điều tuy rằng bọn họ đã nhịn cười, nhưng vẫn bị tên La Thứu đó phát giác ra, sắc mặt hắn vốn đã âm trầm, chợt lại trở nên càng đáng sợ hơn. Ánh mắt hắn lóe lên sự dữ tợn nhìn chằm chằm Khương Lôi, điềm nhiên nói:

- Hôm nay nếu
như ngươi không đem tên tiểu súc sinh đó giao ra, vậy thì đừng trách ta độc ác!

- La Thứu, ngươi quả thực tưởng ra sợ ngươi sao?

Khương Lôi cũng cười nhạt một tiếng, bàn tay nắm lại, một thanh kiếm liền xuất hiện, một cổ khí tức thanh lãnh đột nhiên bùng nổ.

- Ha ha, Khương Lôi, ta đã là Tạo Hình Cảnh đại thành, khoảng cách giữa ta và ngươi càng lúc càng lớn, dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, cũng đáng giao thủ với ra sao?

Thấy thế, La Thứu lại cười lớn một tiếng, trong lời nói có vẻ hết sức khinh thường.

- Vậy thì thử đi!

Ánh mắt Khương Lôi âm trầm, bàn chân dậm mạnh xuống mặt đất, thân hình đột nhiên lướt ra, đem theo một luồng kiếm mang sắc bén hung hăng xông thẳng tới La Thứu đang ngồi trên lưng ngựa.

- Muốn chết!

Thấy thế, ánh mắt La Thứu cũng lóe lên, bàn tay nắm lại, một cây cự chùy, liền xuất hiện trong tay hắn. Bàn tay vừa vỗ lên lưng ngựa, thân hình liền bay lên. Cây cự chùy gào thét, rơi xuống giống như núi đá nhanh như chớp hung hăng oanh tới kiếm mang của Khương Lôi.

Đang!

Tiếng động thấp trầm cùng với nguyên lực chuyển động giữa không trung bùng nổ. Ngay sau đó, thân hình của Khương Lôi liền bị chấn động đến mức lùi thẳng ra phía sau, rớt xuống mặt đất kéo thành một vệt dài khoảng mười mét.

Xôn xao!

Nhìn thấy chỉ dưới một kích Khương Lôi đã rơi vào thế hạ phong, đám người của Võ quán Ưng Chi chợt phát ra thanh âm lo lắng.

- Ngươi đã muốn động thủ, vậy thì hôm nay giải quyết ngươi luôn thể!

Một chùy oanh ra, trong ánh mắt La Thứu có sự hung hãn chớp động. Chợt hắn lại cũng không dự tính dừng lại, thân hình chuyển động, giống như một con kền kền xông thẳng tới. Cây cự chùy trong tay, đem theo một luồng sức mạnh hung hãn cùng với nguyên lực đang chuyển động, hung hăn oanh xuống thân thể Khương Lôi.

Đang đang!

Hai thanh kiếm, chùy giao nhau, phát ra những tia lửa hoa chói mắt. Từng luồng nguyên lực hung hãn giống như sóng dữ ập tới, trực tiếp làm cho mặt đất nứt ra thành nhiều đường.

Nhìn một màn giao phong kịch liệt, nhân mã hai bên Võ quán đều vô cùng chú tâm, mắt không chớp nhìn chằm chằm trận chiến trước mắt.

- Ha ha, Khương Lôi, ngươi quả nhiên vẫn không ổn, khoảng cách giữa Tạo Hình Cảnh tiểu thành và đại thành không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!

Hai bóng người giao nhau, nguyên lực tuôn trào, cây cự chùy gần như áp chế hoàn toàn thanh kiếm, mỗi lần giao kích đều khiến cho thanh kiếm bị rung lên kịch liệt. Còn bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Khương Lôi, cũng đang dần có máu tươi chảy ra.

Đang!

Lại thêm một lần hung hãn giao thủ nữa, một tiếng vang lớn, thanh kiếm liền bị oanh ngược ra sau. Thấy thế, vẻ dữ tợn trong ánh mắt La Thứu chớp động, cây cự chùy trong tay dưới sự bao trùm của nguyên lực hùng hồn, chợt liền hung hăng oanh xuống ngực và mặt của Khương Lôi. Nhìn khí thế oanh kích này, nếu như bị oanh trúng, cả ngực và gương mặt Khương Lôi cũng đều sẽ bị oanh bạo.

- Chết đi!

Sắc mặt La Thứu dữ tợn, cây cự chùy tung ra.

Bất chợt, ngay lúc cây cự chùy của hắn sắp oanh lên cơ thể của Khương Lôi, một đạo kình phong sắc bén đột nhiên như xé toạc không trung mà tới, mang theo tiếng rít chói tai.

- Kẻ nào?

Kình phong tới đột nhiên như sấm chớp, khiến cho sắc mặt La Thứu phát lạnh, trở tay một cái, cây cự chùy hung hăng hạ xuống, va chạm với kình khí sắc bén thần bí đó.

Đang!

Tia lửa hoa bắn ra chói mắt, thế nhưng lần này kết quả như trong dự liệu của La Thứu cũng không có xuất hiện. Trong đạo kình phong thần bí ấy, lại ẩn chứa một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, trong lúc nguyên lực chuyển động, đã khiến cho cây cự chùy đó bị đẩy lùi.

Cự lực tuôn đến từ cây cự chùy khiến cho trong lòng La Thứu khẽ chùng xuống. Cây cự chùy trong tay vũ động, bảo vệ thân thể, vội vàng lui nhanh ra sau.

Ánh mắt hắn ngẩng lên, chỉ thấy ngay trước mặt Khương Lôi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh một thanh niên. Bóng người đó, tay cầm trường kích, trong mơ hồ có một luồng khí tức nguy hiểm đang lan tỏa ra.

- Tiểu súc sinh, rốt cuộc thì ngươi cũng bước ra rồi!

Nhìn thấy thân ảnh đó, nhãn thần của La Thứu chợt hiện lên vẻ dữ tợn, hiển nhiên đã biết được, gã thanh niên này chính là tên đầu sỏ đã đánh cho La Sơn thành ra nông nỗi này.

- Cánh tay nào đã đánh con trai ta, nếu như biết điều, hãy tự mình chặt xuống. Nếu không hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!

Nghe thấy giọng nói ác độc của La Thứu, trên gương mặt Lâm Động cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện