Thanh âm đột nhiên vang lên khiến cho cả Thí Luyện Quán bỗng trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc đều dừng lại trên người Lâm Động.
“Động nhi, con làm cái gì vậy?”
Lâm Khiếu ngồi một bên cũng bị hành động của Lâm Động làm cho ngẩn người, vội vàng quát to.
Tuy rằng hôm nay biểu hiện của Lâm Động đã nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng chỉ với thực lực như vậy, Lâm Động vẫn còn kém Lâm Hoành một chút, nếu chỉ dựa vào tầng 6 Thối Thể và Thông Bối Quyền 9 âm, thì không có cách nào đánh bại Lâm Hoành vốn đạt tới tầng 7 Thối Thể.
"Lâm Động ca, không nên làm thế!"
Thanh Đàn sau khi phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngập tràn vẻ lo lắng, nàng biết rằng, hành động này của Lâm Động có liên quan tới mình.
"Yên tâm đi! Phụ thân, con chỉ muốn cùng Lâm Hoành biểu ca luận bàn một chút thôi mà, nếu như thua cũng không có gì là mất mặt…”
Lâm Động cười nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu thoáng ngẩn người, hắn chần chờ một chút rồi đành gật đầu nói:
"Vậy phải cẩn thận một chút."
Lâm Động gật đầu, xoa xoa đầu Thanh Đàn, sau đó dưới ánh mắt soi mói của đông đảo mọi người, xoay người tiến vào trong sân. Khi hắn xoay người, trong đôi mắt ánh lên một tia cười lạnh, nếu Lâm Hoành chỉ an an ổn ổn mà ôm ngôi vị thứ nhất thì hắn cũng chẳng muốn bại lộ thực lực làm gì. Đáng tiếc, người này đã đoạt ngôi đầu lại còn muốn được voi đòi tiên!
"Đã như vậy, chỉ còn cách đánh cho ngươi không còn mặt mũi nào mà mở miệng nữa…"
Sau khi lên thạch đài, Lâm Động dừng chân, sau đó nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, cười nói:
"Gia gia, không biết cháu có thể đề đưa ra lời khiêu chiến hay không?"
Lâm Chấn Thiên lúc này đã phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động, đã chứng kiến thực lực của Lâm Hoành mà vẫn còn dám khiêu chiến, nếu không phải là dạng đầu đất tự mình chuốc lấy nhục, thì chắc Lâm Động đã có điều gì đó nắm chắc một chút.
"Xem ra mình đã bỏ sót điều gì đó…"
Sâu trong đôi mắt Lâm Chấn Thiên đột nhiên hiện lên sự hi vọng, Tộc Bỉ lần trước, Lâm Khiếu trổ hết tài năng, thắp lên được ngọn lửa hi vọng của gia tộc… chỉ không biết là, Lâm Động có được như Lâm Khiếu năm đó, mang lại cho hắn niềm vui lớn lao hay không?
“Điều này rất bình thường, tự nhiên là có thể!”
Thấy Lâm Chấn Thiên gật đầu, Lâm Động lúc này mới nở một nụ cười.
"Đệ thực là, không có chuyện gì lại tự dẫn xác tới ăn đòn, với thực lực của Lâm Hoành hiện tại, ngay cả ta cũng khó mà thu thập được hắn”
Lâm Hà bước nhanh về phía thạch đài, tức giận nói với Lâm Động:
"Hiện tại không phải là thời điểm để ra vẻ ta đây"
Nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ cười cười, không nói thêm câu gì. Hắn nhún mình nhảy lên thạch đài, ở đó, Lâm Hoành đang đứng khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhìn hắn.
"Lâm Động, xem ra sau khi lọt vào 3 vị trí đầu, lòng tự tin đã bành trướng tới cực điểm?"
"Cho nên mới nhờ Lâm Hoành biểu ca làm cho ta tỉnh táo lại một chút."
Làm như không nhận ra ý tứ giễu cợt trong lời nói của Lâm Hoành, Lâm Động tủm tỉm cười trả lời.
“Dễ thôi!”
Lâm Hoành dương dương tự đắc nói.
"Đại bá, bắt đầu đi?"
Lâm Động liếc xéo về phía sau hắn, sau đó nói với Lâm Khẳng ở dưới đài.
"Ngươi..."
Lâm Khẳng há miệng định nói, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó vung tay lên:
"Tỷ thí bắt đầu!"
Thanh âm của Lâm Khẳng vừa dứt, vẻ mặt vốn đang dương dương tự đắc của Lâm Hoành lập tức trở nên băng lạnh, một tầng quang mang nhàn nhạt lập tức bao phủ lấy toàn thân hắn, trông bộ dạng này, hắn dường như không có ý định nương tay.
"Lâm Động, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, giữa chúng ta có sự chênh lệch lớn tới mức độ nào!"
Nguyên Lực trong kinh mạch lưu chuyển, truyền khắp cơ thể Lâm Hoành. Hắn buông tiếng cười lạnh, chỉ sau hai lần lắc mình đã hiện ra trước mặt Lâm Động, chưởng phong bén nhọn nặng nề đánh thẳng về phía trước.
Đối mặt với chưởng phong bá đạo của Lâm Hoành, trái ngược với dự đoán của mọi người, Lâm Động không hề có ý định tránh né, chứng kiến cảnh tượng này, không ít người đã âm thầm lắc đầu, xem ra cuộc tỉ thí này sẽ rất nhanh chóng phân thắng bại…
"Hắc hắc, tự mình chuốc lấy đau khổ, lại dám chủ động khiêu chiến."
Phía dưới thạch đài, Lâm Sơn có chút hả hê cười nói, Lâm Mãng bên cạnh cũng cười nhạt, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, thưởng thức từng ngụm trà thơm.
"Ầm!"
Chưởng phong bén nhọn trong nháy mắt đã đánh tới trước ngực Lâm Động, nhưng mà ngay khi chưởng phong hạ xuống, Lâm Động rốt cuộc mới có động tác, chỉ thấy hắn vươn hữu chưởng ra, trực tiếp cứng đối cứng với chưởng của Lâm Hoành.
Song chưởng đụng nhau, cái cảnh Lâm Động tan tác không xuất hiện như dự đoán của mọi người, trong sự kinh ngạc, mọi người thận ra, thân hình Lâm Động như một thiết tháp, không hề di động, mà Lâm Động cũng vậy.
"Tại sao lại có thể như vậy?"
Cảnh tượng này làm cho không ít người cảm thấy không biết nói gì, lấy thực lực tầng 7 Thối Thể của Lâm Hoành lại không cách nào lay chuyển nổi Lâm Động chỉ có thực lực tầng 6 Thối Thể?
Không chỉ những người xung quanh cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Lâm Hoành cũng phải biến sắc mặt, hắn cảm giác được, chưởng
phong của Lâm Động như có vô số bức tường, khiến cho hắn không cách nào đột phá nổi.
Giờ khắc này, hắn mới nhận thấy được sự bất ổn.
"Không phải chỉ có ngươi mới đạt tới tầng 7 Thối Thể!"
Lâm Động hả hê nhìn Lâm Hoành đang biến sắc, gằn giọng nói từng chữ, cùng với tiếng nói của hắn, trên thân thể hắn cũng đã ngập tràn quang mang sáng bóng, đó chính là ba động của Nguyên Lực, hơn nữa loại ba động này, chẳng kém Lâm Hoành chút nào.
Tầng 7 Thối Thể!
"Hả…"
Nhìn Nguyên Lực sáng chói chớp động trên thân thể Lâm Động, trong Thí Luyện Quán đột nhiên vang lên từng tràng âm thanh kinh ngạc, thì ra thực lực chân chính của Lâm Động không phải là tầng 6, mà lại là tầng 7!
Thảo nào hắn dám khiêu chiến Lâm Hoành, hóa ra, hắn có đủ năng lực khiêu chiến!
"Tên tiểu tử thối này..."
Lâm Khiếu ngơ ngác nhìn thân ảnh trên thạch đài, vẻ mặt ngập tràn sự phấn khích. Sự kinh ngạc lúc trước mà Lâm Động đem đến cho hắn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, giờ đây lại giáng cho hắn một kích nặng nề nữa…
Lâm Hà đứng dưới thạch đài, ngọc thủ lúc này đã không tự chủ được mà đưa lên bịt kín cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Tầng 7, sao có thể chứ?”
Lâm Hoành biển ảo liên tục, cuối cùng vẫn buông tiếng cười lạnh, cánh tay hắn run, song chưởng đẩy ra, chưởng phong cương mãnh sắc bén như đao quét tới.
"Bát Hoang Chưởng sao?"
Nhìn chưởng phong của Lâm Hoành đang đập thẳng vào mặt, Lâm Động cũng cười, song chưởng huy động, tạo thành một đường vòng cung điêu luyện, vỗ vào hai tay Lâm Hoành. Cái vỗ của hắn trông thì hời hợt, nhưng lực đạo cương mãnh của Bát Hoang chưởng do Lâm Hoành thi triển lập tức phân tán, trở nên yếu đi rất nhiều.
"Bát Hoang Chưởng, cũng không phải chỉ có mình ngươi mới biết sử dụng!"
Đánh tan chưởng phong của Lâm Hoành, Lâm Động khẽ mỉm cười, chỉ thấy chưởng phong của hắn tuôn ra vô số phong nhận, tạo thành những âm thanh xé gió. Lực đạo cương mãnh so với Bát Hoang Chưởng do Lâm Hoành thi triển, không biết còn cường hãn hơn bao nhiêu lần.
"Ngươi cũng biết Bát Hoang Chưởng?"
Nhìn thấy chưởng pháp quen thuộc do Lâm Động thi triển, Lâm Hoành kêu lên thất thanh, thanh âm còn chưa đứt, hắn đã nhận ra sự bất đồng trong chưởng pháp, uy lực Bát Hoang Chưởng của Lâm Động so với hắn tựa hồ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Làm sao có thể?"
Phát hiện này làm cho sắc mặt Lâm Hoành trở nên trắng bệch, hắn tu luyện Bát Hoang Chưởng đã hơn nửa năm, làm sao có thể kém hơn Lâm Động được chứ?
"Ta không tin!"
Sắc mặt tái nhợt, trong mắt Lâm Hoành hiện lên vẻ độc ác, Bát Hoang Chưởng được hắn thi triển đến mức tận cùng, Nguyên Lực trong cơ thể điên cuồng truyền tới hai bàn tay, một chưởng dốc toàn lực đập vào Lâm Động.
Chưởng phong bén nhọn đó còn mang theo thanh âm ô ô vang dội, vừa nghe đã đủ biến sắc mặt.
Đối mặt với một chưởng toàn lực đang ập đến, Lâm Động vẫn ung dung như cũ, chưởng phong cương mãnh như đao chợt biến ảo, trở nên nhu nhuyễn mềm mại, dính chặt vào thủ chưởng đang vung tới của Lâm Hoành.
Song chưởng vừa tiếp xúc, cánh tay Lâm Động có chút quỷ dị, lực đạo cực kỳ cương mãnh như thủy triều ồ ạt tuôn vào cơ thể Lâm Hoành.
"Ầm!"
Lực đạo cương mãnh vừa tuôn ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân hình Lâm Hoành liền như diều đứt dây bị chấn bay lên không, thân hình lảo đảo, sau đó ngã xuống thạch đài, gục luôn.
Lâm Hoành vừa rớt xuống thạch đài, bầu không khí trong Thí Luyện Quán bỗng trở nên yên lặng như tờ, không ai có thể tưởng tượng nổi việc người được coi là đệ nhất trong Tộc Bỉ lần này lại bại dưới tay Lâm Động một cách nhẹ nhàng như vậy…
"Tốt. . . rất tốt. . ."
Lâm Chấn Thiên kinh ngạc nhìn thiếu niên trên thạch đài, một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm, dưỡng như không cách nào ngăn chặn sự kích động điên loạn trong lòng.