Nắm túi Càn Khôn trong tay, khóe miệng của Lâm Động hiện lên một nụ cười nồng đậm. Từ khi nhìn thấy Hoa Tông xuất ra không ít bảo bối, hắn đã biết trước người này tích lũy không ít, thậm chí còn có thể vượt xa Vương Viêm lúc trước nữa. Đương nhiên, điều này không thể nói Âm Khôi Tông nội tình thâm hậu hơn Gia tộc Vương Thị, mà chỉ cho thấy địa vị của Hoa Tông ở trong Âm Khôi Tông hẳn là có chút quyền thế thực sự, nếu không cũng không thể có được của cải phong phú như vậy.
- Để ta xem thử xem, gia tài nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu?
Lâm Động cười ha ha, tinh thần lực liền đưa vào trong túi Càn Khôn. Ngay sau đó, sắc mặt của hắn liền từ từ căng cứng lại. Khẽ thở hắt ra một hơi, sâu trong ánh mắt có một chút chấn động cùng với vui mừng điên cuồng.
- Hai lăm vạn Thuần Nguyên Đan!
Lâm Động liếm cặp môi, có chút không nhịn nổi sự hưng phấn. Trong cặp mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía thi thể của Hoa Tông. Hiển nhiên ngay cả hắn cũng không thể nào ngờ nổi, kẻ này không ngờ lại mang theo bên mình số lượng Thuần Nguyên Đan khổng lồ đến như vậy.
Nhớ ngày đó khi Lâm Động tống tiền gia tộc Địch, Liễu, cũng chỉ có thu được hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan mà thôi, hơn nữa bọn chúng lại còn phải tích đông góp tây một lúc mới gom góp được. Kết quả hôm nay chỉ trên người Hoa Tông này thôi cũng đã có được số Thuần Nguyên Đan còn vượt qua cả hai nhà cộng lại. Từ đó có thể thấy được tài phú của Hoa Tông rốt cuộc nhiều tới mức độ nào.
Thật ra, Lâm Động cũng không biết được sản nghiệp của Âm Khôi Tông trong thành Đại Khôi khổng lồ đến mức nào. Hoa Tông ở nơi này cũng được coi như là cao tầng quan trọng, lại có thêm sự che chở của cha hắn, cho nên mới có thể tích góp được số lượng Thuần Nguyên Đan lớn đến như vậy. Đây là điều mà Lâm Động cơ bản không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thì thực lực của Âm Khôi Tông hoàn toàn cao hơn hẳn hai cái gia tộc Địch, Liễu nhỏ bé ở một thành thị tầm thường.
Mà đối với nguồn gốc tài phú của Hoa Tông này, Lâm Động cũng không nghĩ tới chuyện tìm hiểu triệt để, dù sao thì hiện giờ những thứ này cũng đã thuộc về hắn. Hắn lập tức không chút khách sáo, đem hai mươi lăm vạn Thuần Nguyên Đan kia đều thu cả vào trong túi Càn Khôn của mình.
Cảm giác được chỉ trong chớp mắt túi Càn Khôn của mình đã trở nên đầy đặn hơn nhiều, Lâm Động thở một hơi dài, giống như vừa giải phóng gánh nặng ngàn cân vậy. Hắn trước đây không lâu, thật sự đã nghèo đến mức độ thâm sơn cùng cốc, thậm chí ngay cả Thuần Nguyên Đan dùng để khu động Phù khôi tác chiến lâu cũng có đủ nữa. Mà hai mươi lăm vạn Thuần Nguyên Đan của Hoa Tông này đối với hắn mà nói hiển nhiên là đưa than nóng giữa trời tuyết a! Mặc dù đây không phải là điều mà Hoa Tông thật sự mong muốn…
Thu lấy Thuần Nguyên Đan, Lâm Động lại tìm tòi thêm một lúc nữa, kết quả khiến hắn vô cùng đắc ý. Bởi vì ở trong túi Càn Khôn của Hoa Tông, hắn lại còn tìm thấy một số bí kỹ tinh thần khác nữa.
Đối với những thứ như bí kỹ tinh thần này, Lâm Động từ trước đến nay có thể nói là vô cùng khan hiếm. Thủ đoạn công kích tinh thần của hắn cũng vô cùng ít ỏi, thật sự là kém xa so với Hoa Tông. Cho nên sau khi phát hiện ra những bí kỹ tinh thần này, hắn cũng không khách sáo mà thu nhận hết.
- Âm Khôi Đại Pháp!
Mà ở trong đám bí kỹ tinh thần đó, thứ hấp dẫn ánh mắt Lâm Động nhất, không hề nghi ngờ chính là một quyển bí kỹ tinh thần được tạo bằng một loại ngọc màu xám. Mà bốn chữ lớn phát ra âm khí dày đặc ghi trên cái quyển trục bằng ngọc này, khiến cho Lâm Động cảm nhận ngay được chỗ khác thường của thứ đồ này.
Lâm Động đưa một tia tinh thần lực xâm nhập vào bên trong, sau một lúc ánh mắt hắn khẽ nheo lại, một tia kinh dị nhất thời xẹt qua trong mắt. Bên trong cái quyển bí kỹ tinh thần gọi là Âm Khôi Đại Pháp này, có ẩn chứa hai loại bí kỹ tinh thần vô cùng mạnh mẽ, theo suy đoán của Lâm Động e rằng đều đã đạt tới cấp bậc Tạo Khí Cấp.
Mà trong số hai cái bí kỹ tinh thần kia, có một cái chính là Thực Tinh Khô, chính là thứ mà trước kia Hoa Tông đã thi triển lúc chiến đấu. Thứ này có thể hấp thu tinh thần lực của người khác, hơn nữa sau khi trải qua một quá trình luyện hóa phức tạp, liền có thể dùng để tăng cường tinh thần lực của bản thân. Loại bí kỹ tinh thần này so với Lốc xoáy Linh phù của Lâm Động cũng có chút tương đồng, nhưng mà hiệu suất cùng với trình độ bá đạo của hai cái thì lại hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.
- Khó trách gã này trẻ như vậy đã có thể bước vào cấp bậc Linh Phù sư, xem ra cũng đã dùng không ít tà pháp.
Nhìn thấy loại bí kỹ tinh thần này, Lâm Động cũng thoáng chút giật mình. Nếu như dựa theo tốc độ tu luyện bình thường, ở độ tuổi như thế này mà Hoa Tông đã có thể đạt tới cấp bậc Linh Phù sư, đó thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng hiện tại xem ra, trong chuyện này hóa ra còn có chút bí ẩn khác a.
Còn về loại bí kỹ tinh thần kia, dường như uy lực còn lớn mạnh hơn cả Thực Tinh Khô nữa, nó có tên gọi là Âm Ma Khiếu. Đây là loại bí kỹ có thể dùng tinh thần lực cùng với một loại âm ba đặc biệt để mà triển khai, uy lực cực mạnh. Nhưng mà việc tu luyện nó cũng đặc biệt khó khăn, ít nhất ngay cả Hoa Tông đã đạt đến Linh Phù sư Hạ cấp cũng không thể nào hoàn toàn thi triển được. Bằng không, trận chiến đấu ngày hôm nay có lẽ Lâm Động càng khó giải quyết hơn rất nhiều.
- Mặc dù có chút tà môn, nhưng thật sự có thể xem như là thủ đoạn bảo toàn sinh mệnh không tệ.
Lâm Động cười khẽ, đem Âm Khôi Đại Pháp bỏ vào trong túi Càn Khôn. Những thủ đoạn của Âm Khôi Tông này có lẽ không được xem là những thủ đoạn quang minh chính đại gì, nhưng hắn cũng không quá mức chấp nhất đối với những thứ này. Vạn pháp trên thế gian này cũng đều chỉ nói đến một đạo lý duy nhất, đó chính là thắng làm vua, thua làm giặc. Có đôi khi, người thường chỉ để ý đến kết quả cuối cùng mà thôi, chứ không phải là quá trình trong đó, hay là thủ đoạn của ngươi rốt cuộc là quang minh hay tà môn.
Nếu như muốn nói đến tà môn bá đạo, cái thứ mà Lâm Động đặt tên là Lốc xoáy Linh phù kia, xem ra còn bá đạo tà môn hơn so với thủ đoạn của Âm Khôi Tông nữa. Loại thủ đoạn thế này, những lúc bình thường có lẽ hắn sẽ không sử dụng ra, nhưng nếu như gặp phải hạng người âm hiểm tàn nhẫn tương tự như Hoa Tông mà nói, hắn tuyệt sẽ không chút nương tay.
Thế giới này, vốn dĩ thực lực vi tôn, mạnh được yếu thua a. Trong thế giới nhân loại, cũng đồng dạng là vô cùng tàn khốc, đặc biệt là ở địa phương
như quận Đại Hoang này.
Cất giữ xong mấy cái bí kỹ tinh thần này, Lâm Động lại lục lọi thêm một phen nữa. Ở trong túi Càn Khôn thu được từ chỗ Hoa Tông lại tìm thêm được một ít Linh bảo. Nhưng cũng đều là cấp bậc Hạ cấp cả, cũng chẳng có sức hấp dẫn đối với người khác cho lắm. Mà trong đó, thứ duy nhất khiến cho Lâm Động để mắt tới, đó chính là cái thanh chủy thủ răng cưa không chuôi màu đỏ sậm lúc trước kia. Đây chính là một thanh Linh bảo Trung cấp, thực sự vô cùng sắc bén, dùng khi đánh lén, tuyệt đối không hề gây tiếng động. Lúc đối mặt với địch sử dụng nó, có thể đạt được hiệu quả tập kích bất ngờ trong thời khắc quan trọng.
Lâm Động chỉ mất khoảng hơn mười phút cũng đã liệt kê rõ ràng triệt để thu hoạch lần này. Thu hoạch lần này có thể nói là đại thu hoạch a. Không cần nói đến hai mươi lăm vạn Thuần Nguyên Đan cùng với Âm Khôi Đại Pháp khiến cho hắn vừa lòng không thể vừa lòng hơn kia, chỉ cần mỗi kiện Huyền Hoàng Địa Giáp mặc dù đã bị hao tổn kia thôi, cũng đã đủ khiến hắn vui mừng khôn xiết rồi. Chỉ cần tìm một vị Linh Phù sư nào đó sử dụng Tinh Thần Chi Hỏa khôi phục lại, sức phòng ngự của Huyền Hoàng Địa Giáp lại có thể phát huy mạnh mẽ. Đến lúc đó, Lâm Động có được sự bảo hộ của Huyền Hoàng Địa Giáp, khả năng sinh tồn không hề nghi ngờ gì nữa sẽ tăng lên một khoảng không nhỏ.
Ngoại trừ Huyền Hoàng Địa Giáp ra, còn có các loại vũ kỹ, Linh bảo nữa. Đương nhiên, còn có một đầu Phù khôi Trung cấp, thực lực đủ để so sánh với cường giả Tạo Hình Cảnh đại thành nữa.
Lâm Động từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, sau đó hai tay huy động, đem hai đầu Phù khôi đằng kia đều thu cả vào trong túi Càn Khôn.
Bất ngờ, ngay lúc đó hắn đột nhiên cảm thấy bên trong đầu chợt truyền đến từng hồi cảm giác mê muội, cặp mày lập tức khẽ nhíu lại.
- Tiểu tử, ngươi vừa mới hấp thu tinh thần lực của tên tiểu tử kia kia, nên nhanh chóng tìm một nơi cố gắng luyện hóa đi. Tinh thần lực của tên tiểu tử đó có chút âm lãnh hỗn tạp, nếu như luyện hóa không tốt, ngươi sẽ phải gánh chịu không ít đau khổ đâu. Bản mệnh Linh phù của ngươi mặc dù là theo lạc ấn của Tổ phù mà ra, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể phục chế một chút uy lực của Tổ phù mà thôi, còn rất xa mới có thể đạt đến khả năng thôn thiên phệ địa của Tổ phù.
Tiểu điêu đột nhiên xuất hiện bên bả vai hắn, nhắc nhở nói.
- Ừm!
Lâm Dộng khẽ gật dầu, hắn tự nhiên hiểu rằng nhất thiết phải luyện hóa thật tốt tinh thần lực vừa mới thôn phệ này. Nhưng trước mắt cần phải tìm một nơi an toàn trước cái đã.
- Tin tức Hoa Tông bị giết e rằng không lâu sẽ truyền về thành Đại Khôi. Đến lúc đó Âm Khôi Tông ắt hẳn sẽ vì hắn mà báo thù, phái một lượng lớn cao thủ đến tìm ta.
Lâm Động khẽ chớp mắt. Hắn biết một khi giết chết Hoa Tông chính là chọc vào một cái đại phiền toái, nhưng việc cũng đã làm rồi, quyết không có cơ hội để mà hối hận được nữa, vì thế nên trước mắt cần phải suy nghĩ tìm cách đối phó.
- Trước tiên rời khỏi thành Đại Khôi, tìm chỗ thâm sơn nào đó để luyện hóa tinh thần lực của Hoa Tông trước đã. Tuy nói thế lực Âm Khôi Tông hùng hậu, nhưng muốn tìm được ta trong sơn mạch trùng điệp cũng không phải là một việc đơn giản.
Sắc mặt Lâm Động lộ vẻ trầm ngâm. Cao thủ của Âm Khôi Tông trong thành Đại Khôi này cũng không phải là hắn không thể địch nổi. Nhưng điều mà hắn kiêng kỵ nhất, chính là cái người được gọi là phụ thân Trưởng lão của Hoa Tông kia. Người đó đã có thể đứng ở vị trí Trưởng lão trong Âm Khôi Tông, xem ra không phải là tay vừa. Hôm nay Lâm Động đã giết con trai hắn, tất nhiên người này sẽ dốc hết sức lực để tìm cho ra hắn, tuyệt đối không bỏ qua.
- Trước tiên cùng Tiểu Viêm hội hợp cái đã.
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe, thân hình phóng đi. Trước khi hắn bỏ đi, hắn đã đặc biệt kiểm tra cẩn thận, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết hành tung nào.
Cùng với sự rời đi của Lâm Động, khu vực đầy hỗn độn này liền trở nên vô cùng yên tĩnh. Một hồi va chạm mãnh liệt xảy ra ở nơi đây lúc nãy, cũng đã khiến cho một số Yêu thú không dám bén mảng đến gần.
Sự yên lặng này, kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, mới lại một lần nữa bị một hồi tiếng gió dồn dập phá vỡ. Ngay sau đó, hai thân ảnh chợt hiện ra, dừng lại trên một gốc đại thụ đã bị ngã, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên thi thể lạnh lẽo nằm xa xa trên mặt đất kia. Lập tức thân thể của cả hai người đều nhất thời trở nên cứng đờ.
Sững sờ một lúc, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự kinh hoàng và sợ hãi trong mắt đối phương. Hai người chợt phóng lên, đáp xuống bên cạnh thi thể của Hoa Tông, nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và oán độc của cỗ thi thể kia, hai người đều cảm nhận được một cỗ hàn khí từ trong thân thể mình lan ra.
- Tên tiểu tử kia dám một phen giết chết Hoa Hộ pháp…
Yết hầu tên mũi ưng kia khẽ chuyển động, nói với giọng khàn khàn.
- Làm sao bây giờ?
Giọng nói của người còn lại thoáng có chút run rẩy. Hoa Tông ở trong Âm Khôi Tông có địa vị không thấp, đặc biệt hắn còn có một vị phụ thân là Trưởng lão. Đem tin tức này truyền báo về, có thể tưởng tượng được vị Trưởng lão kia sẽ tức giận đến mức độ nào.
- Đem thi thể trở về đi. Cái tên tiểu tử kia xem như đã xong đời rồi. Đến lúc đó hắn sẽ biết lần này hắn ta rốt cuộc đã gây ra một tai họa đáng sợ đến thế nào.
Tên mũi ưng hạ giọng nói, sau đó hắn khom người khiêng thi thể Hoa Tông lên, xoay người hướng về phía thành Đại Khôi phóng đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, người kia cũng nuốt nước bọt một cái. Hắn có thể cảm nhận được, lửa giận của cái vị Trưởng lão từ xưa đến nay ở trong Âm Khôi Tông luôn có hung danh đáng sợ kia, lần này sẽ càng thêm đáng sợ đến thế nào. Giống như lời mà tên mũi ưng kia đã nói, cái tên tiểu tử đã giết chết Hoa Tông kia, kết cục sẽ vô cùng thê thảm rồi!