Bên ngoài Đại Hoang Cổ Nguyên bỗng chốc truyền đến vô số thanh âm xé gió. Tất cả những ánh mắt ở hiện trường đều nhìn lại theo hướng thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy từng đạo hồng quang duy trì khoảng cách với mặt đất gần một trượng bay vút tới, tốc độ nhanh như chớp, cuối cùng trực tiếp xuất hiện ở nơi trong cùng nhất.
Tuy nói phi hành ở trên Đại Hoang Cổ Nguyên cần phải chống đỡ lực ép cực kỳ lớn, có điều nếu như duy trì trạng thái bay thấp gần mặt đất, những người có thực lực không tệ vẫn còn có thể miễn cưỡng làm được. Đương nhiên, nếu như thực sự muốn bay trên cao, có lẽ chỉ có cao thủ Niết Bàn Cảnh mới có thể làm được.
Hồng quang lướt tới, mà đối phương liền dưới sự quan sát của vô số ánh mắt, dừng lại lơ lửng dưới tầng thấp. Ở phía trước nhất của đám người, là một cái quang bàn phát ra hồng mang nhàn nhạt. Trên cái quang bàn đó có không ít thân ảnh, có điều hiển nhiên trong tất cả các thân ảnh đó, duy nhất chỉ có kẻ đứng đầu là gây sự chú ý nhất.
Thân ảnh thon dài đó mặc thanh sam, tóc dài lay động toát lên vẻ tiêu sái. Hai tay hắn chắp lại phía sau người, lại cộng thêm ngũ quan anh tuấn, khí chất đó khiến người khác phải trầm trồ thán phục!
Hơn nữa, khí tức mạnh mẽ thẩm thấu ra từ trên người của hắn cũng đều khiến cho người khác hiểu rằng, phong thái đó không phải là ra vẻ cho có!
- Đó chính là Lâm Lang Thiên của Gia tộc Lâm Thị!
Phong thái khí chất như vậy, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa, bất luận là đặt ở đâu cũng đều là sự tồn tại bắt mắt nhất. Do đó, ngay khi hắn vừa hiện thân, trong biển người liền truyền đến những thanh âm xôn xao. Một số nữ tử, trong mắt còn có chút tia sáng kỳ dị chớp động.
Gia tộc Lâm Thị, Lâm Lang Thiên.
Cái tên này cho dù là ở quận Đại Hoang vẫn có phân lượng cao như thế. Ai nấy đều hiểu rằng, nhìn xa ra toàn bộ đám thanh niên hậu bối của cả Vương triều Đại Viêm, người này đều là nhân tài kiệt xuất nhất!
Đối mặt với những tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi, khuôn mặt Lâm Lang Thiên vẫn yên lặng như tờ. Ánh mắt hắn nhìn ra xa, mục tiêu chính là Đại Hoang Cổ Bi đang đứng sừng sững giữa trời đất kia. Dáng vẻ đó giống như vốn không có người nào đáng để hắn liếc mắt nhìn qua. Trong thoáng chốc, ngạo khí lăng nhân nhất đẳng của hắn cũng hoàn toàn hiển lộ ra.
Thế nhưng, đối diện với khí thế ngạo mạn đó, rất nhiều người cũng đều không có cách nào nảy sinh ra sự phẫn nộ cả, suy cho cùng đối phương quả thật là vô cùng ưu tú a!
Ánh mắt của Lâm Động lặng lẽ quan sát bóng nam tử thanh sam đang dẫm trên quang bàn kia, hai bàn tay chắp lại phía sau. Cho dù hai tay trong vạt áo đã có chút run rẩy nắm chặt lại, thế nhưng trên gương mặt hắn lại không có chút biểu tình nào cả. Một năm liều mạng rèn luyện sinh tử đã đem lại cho hắn không chỉ là thực lực mà còn có sự nâng cao về tâm tính nữa.
Không kiêu không lụy, không kinh không sợ!
Cho dù đối thủ này là thiên tài kiệt xuất nhất trong Gia tộc Lâm Thị, nhưng Lâm Động trước sau vẫn tin rằng bản thân mình nhất định sẽ có ngày vượt qua hắn!
- Khí tức của hắn đã mạnh hơn so với một năm trước rồi, nói không chừng nửa bước chân đã tiến vào Tạo Hóa Cảnh rồi. Thiên phú của tên này đích thực rất mạnh, trong một năm ngắn ngủi lại có thể chạm tới cấp bậc Bán Bộ Tạo Hóa, không lâu sau ắt sẽ hoàn toàn bước vào Tạo Hóa Cảnh!
Giọng nói của tiểu điêu đột nhiên vang lên trong lòng Lâm Động.
- Bán Bộ Tạo Hóa?
Trong đôi mắt của Lâm Động không hề có chút ba động nào. Hiển nhiên là hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên vì điều này. Hắn rất rõ ràng thiên phú của đối thủ này kinh người đến mức nào. Nếu hắn có thể trong thời gian một năm từ Nguyên Đan Cảnh tăng lên đến Tạo Hình Cảnh đại thành vậy thì Lâm Lang Thiên từ Tạo Khí Cảnh tiểu thành đạt đến Bán Bộ Tạo Hóa Cảnh cũng không xem là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
- Thực lực hiện tại của ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của hắn!
Lời nói của tiểu điêu cũng rất thẳng thắn.
Bán Bộ Tạo Hóa tuy vẫn chưa được xem là Tạo Hóa Cảnh thực sự, nhưng lại vẫn còn chênh lệch khá xa nếu so sánh với Tạo Hình Cảnh đại thành. Sức chiến đấu hiện tại của Lâm Động chỉ có thể trong khoảng thời gian hạn chế chống đỡ lại Tạo Khí Cảnh đại thành mà thôi. Nhưng nếu như giao thủ với cao thủ Bán Bộ Tạo Hóa, vậy thì sẽ có chút khó khăn rồi.
- Vẫn còn thời gian một năm nữa.
Nghe tiểu điêu nói vậy, Lâm Động ngược lại chỉ cười cười. Hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về thân ảnh đang được mọi người chú mục kia. Ít nhất, Lâm Lang Thiên hiện tại cũng đã không thể chỉ dựa vào khí tức áp bách khiến cho hắn phải lúng túng chật vật như trước đây nữa.
Tộc hội Gia tộc một năm sau, hắn sẽ thực hiện đúng tất cả những lời mà trước đây hắn đã từng nói qua: Sự việc ngày hôm nay, sẽ trả lại gấp trăm lần!
Ánh mắt của Lâm Động lướt qua phía sau Lâm Lang Thiên, lần này hiển nhiên hắn không đến một mình, mà đồng thời cũng dẫn theo một số cao thủ của Gia tộc Lâm Thị.
Mà trong số đó, Lâm Động lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lâm Khả Nhi. Xem ra nàng ta cũng có chút địa vị trong Gia tộc Lâm Thị. Ngay cả đến thánh địa Đại Hoang Cổ Bi như thế này cũng đều có thể đến tìm cơ duyên.
- Hắc hắc, tên Lâm Lang Thiên này quả nhiên là không ai bì kịp, đúng như trong lời đồn!
Ngay khi Lâm Động đang chăm chú quan sát đám người Lâm Lang Thiên, tên Võ Tử cách đó không xa lại vác lên thanh thiết côn, liếc mắt nhìn đối phương, nói.
- Tứ đại Tông tộc luôn cho rằng mình chính là sự tồn tại cường đại nhất Vương triều Đại Viêm, đương nhiên là phải có chút ngạo khí.
Mộ Thiên Thiên cũng cười nhạt nói. Trong lời nói tựa hồ đối với Tứ đại Tông tộc đó ngược lại có vẻ như rất phản cảm.
- Người này rất mạnh!
Sắc mặt Đằng Lỗi vẫn như chút không chút biểu cảm, nói.
- Xem ra người đến lần này không ít a. Nghe nói ngay đến những Vương triều ở xung quanh cũng có một số thế lực đến đây. Nói không chừng ba nhà chúng ta lần này còn phải liên hợp lại một phen.
Mộ Thiên Thiên che miệng cười duyên, nói.
Đối với lời nói của nàng ta, Đằng Lỗi và Võ Từ đều không đưa ra lời hứa hẹn gì. Ba đại thế lực của quận Đại Hoang cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, sau khi liên thủ, ai biết được đối phương có giở trò gì hay không.
Đối với đề nghị của bản thân mình, Mộ Thiên Thiên hiển nhiên cũng hiểu rằng sẽ không được đối phương chấp nhận, nên cũng chỉ cười khẽ một tiếng.
Dưới
vô số ánh mắt quan sát của vô số người, cùng với người của Gia tộc Lâm Thị đáp xuống, phía sau lại có thêm những luồng lưu quang lũ lượt lướt tới. Người dẫn đầu đám lưu quang này, lại là một con Phong Loan khổng lồ, vỗ mạnh đôi cánh mang theo những luồng cuồng phong mà tới, cuối cùng huyền phù trên tầng không khá giữa bầu trời.
Trên con Phong Loan này, Lâm Động lại một lần nữa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là vị thiên tài của Gia tộc Tần Thị, Tần Thế.
- Người của Gia tộc Hoàng Phủ cũng đã đến rồi!
Nghe thấy trong biển người đột nhiên truyền đến những tiếng thì thào nhỏ, trong lòng Lâm Động khẽ động. Lần trước, Lăng Thanh Trúc chính là đại diện cho Gia tộc Hoàng Phủ đến Cổ mộ phủ.
Lần này dưới ánh mắt quan sát có chút phức tạp của Lâm Động, cách đó không xa, một đạo kiếm mang khổng lồ xé gió mà tới. Mà cùng với xự xuất hiện của đạo kiếm mang đó, tầm nhìn của Lâm Động lập tức ngưng tụ lên trên đạo kiếm mang. Ở đó, hắn đích thực nhìn thấy một đạo thân ảnh thon thả xinh đẹp.
Khi đạo kiếm mang đó dần dần huyền phù trên không trung, trong mắt Lâm Động lại lướt qua một sự thất vọng. Bóng dáng xinh đẹp thon thả đó cũng không phải là Lăng Thanh Trúc, mà là một nữ tử tóc bạc mặc chiếc váy màu xanh nhạt. Nữ tử này thân hình cao gầy, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, nghiễm nhiên là mỹ nhân cùng một cấp bậc như Mộ Thiên Thiên. Chỉ là vẻ lạnh lùng đó lại khác xa so với Mộ Thiên Thiên.
- Nếu như dự đoán không lầm, thì người đó chính là Hoàng Phủ Tịnh vô cùng nổi tiếng trong đám tiểu bối của Gia tộc Hoàng Phủ. Khí tức của nữ tử đó cũng ở mức Tạo Khí Cảnh tiểu thành. Những Đại Tông tộc này, nội tình quả nhiên không kém.
Nhìn nữ tử tóc bạc lục y ấy, trong lòng Lâm Động cũng tự lẩm bẩm.
- Tiếp theo, hẳn nên là đám nhân mã của Gia tộc Vương Thị rồi…
Môi Lâm Động khẽ mím lại, ánh mắt nhìn về nơi xa xa. Ở đó cũng có một thanh âm xé gió truyền tới. Ánh mắt của hắn cũng dần dần trở nên lạnh lùng.
Việc khi trước xảy ra ở Cổ mộ phủ, suy cho cùng kỳ thực vẫn là do những tên của Gia tộc Vương Thị tham lam Linh bảo trong tay hắn gây nên. Lúc đầu là do Vương Bàn ra tay tranh chấp, sau đó lại đến Vương Viêm nửa đường chặn giết, xém chút nữa khiến cho Lâm Động mất mạng. Điều này không hề nghi ngờ gì khiến ấn tượng của hắn đối với Gia tộc Vương Thị trở nên cực kỳ tồi tệ.
Dưới sự quan sát chăm chú của Lâm Động, nơi xa xa, kim quang rực rỡ lóe lên. Mà ngay sau đó tiếng xé gió vang lên. Một thanh kim thương khổng lồ liền lướt qua đường chân trời, bạo lược mà đến. Cùng lúc đó, một luồng khí tức cuồng ngạo bá đạo cũng mạnh mẽ thổi quét qua.
- Vương Viêm!
Cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, ánh mắt đang cụp xuống của Lâm Động cũng dần dần ngước lên. Trong nhãn đồng lại là những tia hàn mang mạnh mẽ trào dâng.
Giữa không trung, kim thương khổng lồ huyền phù dừng lại. Trên thanh kim thương đó cũng có không ít thân ảnh. Ánh mắt Lâm Động quét qua một lượt, liền dừng lại nơi phía trước nhất. Ở đó, một bóng dáng tóc thả tung bay, thân mặc kim bào, cả người toát lên khí thế ngạo mạn, vô cùng bắt mắt liền xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Thời gian một năm không gặp, khí tức của Vương Viêm vẫn cuồng bạo và bá đạo như thế. Hiển nhiên là khí tức của hắn hiện giờ so với một năm trước cũng đã mạnh lên không ít. Theo cảm nhận của Lâm Động, thiết nghĩ tên Vương Viêm cũng đã tiến vào Tạo Khí Cảnh tiểu thành. Chỉ là, cảnh giới này…
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Lâm Động cũng khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo. Một năm trước hắn cần phải nhờ vào vận may và sự giúp đỡ của tiểu điêu, mới có thể thoát thân từ trong tay của Vương Viêm. Nhưng hiện giờ, nếu như đơn đả độc đấu, hắn có chín phần nắm chắc rằng sẽ đánh cho hắn giống như một con chó chết!
Khoảng cách đôi bên của một năm trước, hiện giờ có lẽ cũng nên thay đổi lại một chút!
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Động lướt qua trên người Vương Viêm, sau đó dừng lại phía sau hắn. Ở đó cũng có một thân ảnh khá quen thuộc khác. Rõ ràng chính là kẻ lúc đầu ở trong Cổ mộ phủ đã đảo lộn trắng đen, tham lam đòi giành lấy Thiên Lân Cổ Kích từ trong tay hắn, từ đó gây nên vô số hậu sự, Vương Bàn.
Nhìn thân ảnh của Vương Bàn, ánh mắt Lâm Động khẽ có chút âm trầm, trong lòng càng có sát ý tuôn trào.
Sát ý trong mắt Lâm Động vốn không che giấu quá nhiều, do đó tên Vương Bàn kia cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh. Ánh mắt hắn có chút ngạc nhiên nhìn xuống dưới, cuối cùng tập trung vào thân ảnh của gã thanh niên đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, nhìn vẻ mặt có chút quen thuộc. Gương mặt của hắn cũng chợt trở nên âm lãnh…
- Lâm Động, tên phế vật nhà ngươi lại vẫn còn sống?
Đối với việc Lâm Động cướp mất Linh bảo vốn thuộc về hắn, Vương Bàn hiển nhiên cũng vô cùng oán hận. Hiện tại vừa nhìn thấy đối phương, sự oán giận trong lòng khi ấy chợt bộc phát ra mạnh mẽ. Chợt ánh mắt sắc nhọn, một tiếng quát to liền nổ vang trên bầu trời.
Cái tên này hiện giờ bất luận là ở quận Đại Hoang, hay là đối với người của Tứ đại Tông tộc từng đi qua Cổ mộ phủ mà nói đều không coi là quá lạ lẫm. Do đó, khi tiếng quát của Vương Bàn vang lên, từng ánh mắt chợt di chuyển qua, cuối cùng tập trung trên thân người ở phía dưới.