Vũ Động Càn Khôn

Phong Tỏa


trước sau



Phía trên tế đàn màu đen, quang mang đột nhiên chớp động, Lâm Động cùng với tiểu điêu từ bên trong cây cột đá mày đen chậm rãi đi ra. Ngay khi bọn họ đi ra, luồng lốc xoáy màu đen trong phút chốc bỗng tan biến mất, trở lại vẻ lạnh lẽo cứng rắn như trước. Mà cũng ngay sau đó, tia ba động đặc thù trong đó từ lúc này cũng đã bị mai một hoàn toàn.

- Không gian bên trong cột đá kia, chính là do tàn tượng mà tồn tại. Hiện tại tàn tượng đã tiêu tán, không gian trong nó tất nhiên cũng biến mất. Mà toàn bộ tế đàn nơi này cũng sẽ không còn tồn tại nữa rồi.

Tiểu điêu quay lại nhìn cột đá, chậm rãi nói.

Lâm Động gật gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Vị tiền bối này khi còn sống, xem ra là rất hùng mạnh?

- Có thể trở thành chủ nhân của Tổ Phù, tuyệt đối không có người nào là kẻ yếu cả. Ta đã từng gặp qua một người nắm trong tay một mai Tổ Phù khác. Thực lực của người đó có thể nói là thông thiên triệt địa, đạp phá sinh tử cũng không phải là quá đáng.

Tiểu điêu nhàn nhạt nói.

- Một cường giả mạnh như vậy, không biết kẻ địch có thực lực như thế nào mới có thể đánh chết hắn?

Lâm Động than thầm. Với thực lực của Hắc Đồng Lão Nhân, ắt hẳn tuổi thọ phải là rất lâu. Nhưng mặc dù như thế, ông ta vẫn như cũ rơi vào cục diện như hôm nay, thật khiến người ta không thể không thở dài.

Tiểu điêu cũng trầm lặng một hồi, một lúc sau mới nói:

- Thiên địa này vốn dĩ vô cùng mênh mông, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cho dù là chủ nhân của Tổ Phù cũng không thể là tồn tại vô địch được.

Lâm Động khẽ gật đầu. Chẳng biết vì sao, hắn lại chợt nhớ đến cái mảnh hắc ám quỷ dị khủng bố mà hắn đã nhìn thấy bên trong ký ức của bộ hài cốt bên trong thạch đình lúc trước. Có lẽ, sự ngã xuống của vị cường giả tuyệt thế này có liên quan với cái thứ đáng sợ đó.

- Đừng suy nghĩ nhiều quá, vật này đã ở trong tay, trước tiên nên rời khỏi nơi này. Đợi khi ra khỏi không gian cổ bi rồi mới tìm cơ hội đi đến Tổng bộ Âm Khôi Tông, lấy lại Thôn Phệ Tổ Phù.

Tiểu điêu vẫy vẫy móng vuốt, thúc giục nói.

Nghe vậy, Lâm Động lại cười khổ một tiếng. Việc này nói ra thì dễ, nhưng muốn được thì lại không dễ chút nào.

Trong Âm Khôi Tông cường giả vô số, hơn nữa trong đó lại có cả cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành chân chính tọa trấn. Muốn từ chỗ đó lấy ra được Thôn Phệ Tổ Phù thật sự là vô cùng khó khăn, tuyệt không phải là chuyện đơn giản bình thường.

Mặc dù biết rằng việc này không hề dễ dàng, nhưng Lâm Động cũng không hề có ý định từ bỏ. Hắn vì để tìm kiếm Thôn Phệ Tổ Phù đã trải qua thiên sơn vạn thủy, từ Viêm Thành chạy tới quận Đại Hoang này, đã trải qua không ít tôi luyện, cũng sẽ không vì cái gọi là Âm Khôi Tông này mà bỏ cuộc.

- Đúng rồi, người này làm sao bây giờ?

Tiểu điêu nhìn vị Trưởng lão Âm Khôi Tông đang hôn mê nằm dưới đất kia, hỏi.

- Ta đã nói là sẽ không giết lão, thì cũng sẽ không đổi ý. Được rồi, cứ để hắn ở đây đi!

Lâm Động khẽ mỉm cười, thân người vừa chuyển, liền bay vút lên trên.

Trong không trung trên đầu tế đàn này có tầng Cửu U Hàn Khí bao phủ. Loại Cửu U Hàn khí này, nếu không phải là cường giả Tạo Hóa Cảnh hoặc là có thủ đoạn đặc thù như tiểu điêu vậy, tuyệt đối không thể thông qua được. Còn về việc lão Trưởng lão này có thể lao ra thành công hay không, thì phải xem vận khí của lão rồi.

Nghe được những lời nói này của Lâm Động, tiểu điêu cũng cười quái dị một tiếng, sau đó hóa thành một tia sáng, nhanh chóng đuổi theo Lâm Động, nhằm về phía sào huyệt Phù khôi bên trên mà lướt nhanh tới.

o0o

Ở phía trên tầng xiềng xích của sào huyệt Phù khôi, trận hỗn chiến lúc trước, hiện tại vẫn còn tiếp tục kéo dài trong chật vật. Nhân mã đôi bên chiến đấu cho đến bây giờ, tất nhiên cũng đều có một vài thương vong nhất định.

Thình thịch!

Chính giữa trận hỗn chiến, hai thân ảnh đột nhiên va chạm nhau vô cùng mãnh liệt. Nguyên lực và tinh thần lực va chạm nhất thời bùng nổ, cả hai người đều lập tức thối lui về phía sau.

- Mộ Thiên Thiên, ngươi thắng không nổi ta đâu, đừng lãng phí thời gian nữa!

Hạ người đứng vững vàng lại, Đằng Lỗi nhìn về phía Mộ Thiên Thiên trước mặt, thoáng nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói.

- Hừ, cho dù Đại Ma Môn ta không chiếm được Phù khôi Cao cấp kia, cũng sẽ không cho Âm Khôi Tông ngươi lấy được!

Mộ Thiên Thiên hừ lạnh, nói.

- Chỉ sợ việc này không như ý muốn của ngươi rồi. Ngươi thật sự cho rằng ta đem theo nhiều người như vậy đến đây chỉ để uổng công cùng ngươi giao chiến mà không có kết quả gì chăng? Tào Trưởng lão đã sớm đi xuống phía dưới. Tính thời gian, e rằng bây giờ đã thu phục được đầu Phù khôi Cao cấp đó rồi.

Nghe vậy, trong mắt Đằng Lỗi thoáng lộ vẻ châm chọc, nói.

- Ngươi thực sự nỡ để cho người khác đi thu phục Phù khôi Cao cấp sao?

Nghe câu nói này, khuôn mặt mỉm cười của Mộ Thiên Thiên nhất thời biến đổi, kinh ngạc nói.

- Mặc kệ là ai thu phục, tóm lại vẫn là thuộc về Âm Khôi Tông chúng ta.

Đằng Lỗi nhàn nhạt cười, chợt bàn tay vung lên, một đường đạn tín hiệu xông xuống dưới, sau đó hóa thành một đóa pháo hoa ngọc quang nổ tung.

Đây là tín hiệu đã được ước định trước, thời gian đã lâu như vậy, xem ra Tào Trưởng lão đã thuận lợi lấy được Phù khôi Cao cấp, cũng nên để hắn hiện thân rồi.

- Chết tiệt!

Bị tính kế một trận, ánh mắt đẹp của Mộ Thiên Thiên thoáng hiện lên chút giận dữ. Chân ngọc khẽ điểm trên mặt đất, thân thể mền mại phóng ra, hắc quang bắt đầu khỏi động, lại hóa thành một cự chưởng, hung hăng nhắm vào Đằng Lỗi.

- Mộ Thiên Thiên, ngươi không nên cho rằng ta sợ ngươi. Nếu như không phải Âm Khôi Tông ta không muốn khai chiến cùng Đại Ma Môn ngươi, ta hôm nay có thể giải quyết ngươi ngay tại chỗ rồi!

Nhìn thấy Mộ Thiên Thiên tiếp tục công kích, ánh mắt Đằng Lỗi chợt u ám đi nhiều. Đột nhiên tay áo hắn rung lên, một tia hắc quang đột nhiên từ trong tay áo phóng ra, sau đó hóa thành một thân ảnh. Một quyền của thân ảnh kia oanh thẳng lên cự chưởng màu đen kia. Một luồng năng lượng mạnh mẽ đáng sợ, trực tiếp đem cự chưởng màu đen kia đánh cho tiêu tán đi.

Một quyền đánh cho cự chưởng màu đen nổ tung, thân ảnh đó cũng vững vàng rơi xuống trước mặt Đằng Lỗi. Đó là một đầu Phù khôi màu xám đen. Trên thân thể Phù khôi không
ngừng lóe ra năng lượng sáng bóng. Trong mơ hồ có một loại lực lượng áp bách mạnh mẽ lan tràn ra.

- Hừ, cuối cùng cũng đã tế ra Phù khôi sao?

Nhìn đầu Phù khôi trước mặt Đằng Lỗi, Mộ Thiên Thiên cười nhạt nói. Nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng cũng ngưng trọng hơn không ít.

Tinh thần lực của Đằng Lỗi đã đạt tới cấp bậc Linh Phù sư Trung cấp, lại thêm đầu Phù khôi màu xám đen này, ở trong loại Phù khôi Trung cấp, sức chiến đấu có thể xem là nổi bật, sức chiến đấu tổng hợp lại, cho dù là cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành cũng rất khó có thể kháng cự.

Nhìn thấy Mộ Thiên Thiên không dám tùy tiện ra tay, Đằng Lỗi lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Thực lực Đại Ma Môn quả thật rất mạnh, cho dù là Âm Khôi Tông bọn chúng tạm thời cũng không muốn gây xung đột. Cho nên việc hiện tại trước mắt nếu có thể trôi qua một cách thuận lợi, đối với hắn mà nói đương nhiên là điều tốt nhất.

- Tào Trưởng lão tại sao vẫn chưa lên?

Ngay khi ý niệm trong đầu Đằng Lỗi chuyển biến, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại. Một lát sau, hắn dường như nhận thấy có điều gì đó khác thường, đột nhiên quát lên:

- Tất cả dừng tay!

Nghe tiếng quát của hắn, các cường giả trong Âm Khôi Tông ngay lập tức dừng tay, bay ngược về phía sau, hạ xuống phía sau lưng Đằng Lỗi. Còn các cường giả Đại Ma Môn thấy vậy, cũng không tiếp tục ra tay nữa, mà từ từ rút lui về bên cạnh Mộ Thiên Thiên.

- Phong tỏa nơi này lại, những người còn lại theo ta đi tìm Tào Trưởng lão!

Khuôn mặt Đằng Lỗi thoáng có chút ngưng trọng, quát lên.

Nghe vậy, các cường giả trong Âm Khôi Tông dường như cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà cũng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Đằng Lỗi, nhanh chóng lui tản ra, đem lối ra của sào huyệt Phù khôi đều phong tỏa hết.

Nhóm người Mộ Thiên Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, cũng thoáng có chút ngạc nhiên. Nhưng đợi đến khi nàng định thần lại, trong ánh mắt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa. Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, hình như vị Tào Trưởng lão xuống dưới kia thu phục Phù khôi Cao cấp đã xảy ra chuyện không hay.

- Ha ha, Đằng Lỗi, xem ra lực hấp dẫn của Phù khôi Cao cấp quả thật không nhỏ. Vị Tào Trưởng lão kia phải chăng đã phụ sự tín nhiệm của mi rồi?

Mộ Thiên Thiên che miệng, cười nói.

- Hừ, Mộ Thiên Thiên, hy vọng sự việc không phẻi do các ngươi phá rối, nếu không, cho dù có cùng Đại Ma Môn các ngươi khai chiến, hôm nay ta cũng ắt sẽ lấy mạng ngươi!

Đằng Lỗi âm trầm nói.

- Chỉ sợ ngươi làm không nổi a!

Mộ Thiên Thiên không chút khiêm nhường, cười lạnh nói.

- Đi!

Khóe mắt Đằng Lỗi run lên, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trí tranh đua với những lời nói bừa của Mộ Thiên Thiên, vung tay lên, dẫn theo đám nhân mã xông xuống dưới tìm Tào Trưởng lão.

Hưu!

Nhưng mà ngay khi nhóm người Đằng Lỗi vừa chuẩn bị chuyển động, phía dưới chỗ hắc ám của tầng xiềng xích đó đột nhiên truyền đến một tiếng gió rít. Nghe thanh âm này, Đằng Lỗi nhất thời thở phào một hơi, khuôn mặt căng thẳng từ từ chậm rãi thả lỏng ra.

Nhưng mà sự thả lỏng này kéo dài không được bao lâu, liền dần dần trở nên căng thẳng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra, thân ảnh từ phía dưới bay lên không phải là Tào Trưởng lão như trong dự kiến.

- Cái tên tiểu tử kia … Là Lâm Động?

- Tại sao hắn lại ở dưới đó? Tào Trưởng lão đâu?

Khi Đằng Lỗi phát hiện ra thân ảnh kia, các cường giả Âm Khôi Tông cũng phát hiện ra điều đó, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ phấn khích.

- Ha ha, thật là ngại quá, đã khiến mọi người phải tiếp đãi trịnh trong như vậy.

Trong sắc mặt cực kỳ khó coi của Đằng Lỗi và đám người Âm Khôi Tông, một thân ảnh từ phía dưới bay vút lên, sau đó vững vàng rơi xuống giữa lưới xiềng xích, cười tủm tỉm nói.

- Lâm Động?

Đám người Mộ Thiên Thiên cách đó không xa nhìn thấy thân ảnh này, nét mặt cũng trở nên ngạc nhiên hẳn ra, hiển nhiên là không phát hiện hắn xông xuống dưới như thế nào.

- Lâm Động, Tào Trưởng lão đâu?

Ánh mắt Đằng Lỗi hệt như một đầu dã thú, giương mắt gắt gao nhìn Lâm Động, hét to một tiếng.

- À, ở dưới đó!

Nhìn sắc mặt khiến người ta phải sợ hãi của Đằng Lỗi, vẻ mặt Lâm Động lại mang theo nụ cười mỉm, nói.

- Ngươi đã đoạt Phù khôi của Âm Khôi Tông ta?

Bàn tay Đằng Lỗi khẽ run lên, lửa giận dâng trào trong lòng, giống như núi lửa điên cuồng đang ngưng tụ lại. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Động, từng chữ từng chữ mà nói.

- Ha ha, cũng không thể nói như thế. Mọi vật ở đây đều là vật vô chủ, liên quan gì tới Âm Khôi Tông các ngươi?

Lâm Động cười nhạt nói.

Nghe được những lời chẳng khác nào thừa nhận này của Lâm Động, cặp mắt Đằng Lỗi lập tức trở nên đỏ ngầu. Một lúc sau hắn khẽ hít một hơi thật dài, sau đó thanh âm lạnh thấu xương, mang theo sát khí vô cùng chợt vang lên giữa không trung.

- Một khi đã như thế, cái mạng này của ngươi, hôm nay ta đành thay mặt Trưởng lão Hoa Cốt thu đi vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện