Ầm!
Lúc một chỉ của Lâm Động chậm rãi điểm ra, cả đại điện phảng phất đều run rẩy, hơn nữa theo một chỉ này điểm ra, nguyên lực trong cơ thể của Lâm Động cũng dùng một loại tốc độ kinh người tràn ra.
Mà ở phía sau Lâm Động, trong hư không phảng phất như bị xé nứt, một cự chỉ cổ xưa khổng lồ dài hàng trăm trượng chậm rãi xé rách hư không hiện ra.
Phía trên cự chỉ cổ xưa hiện đầy phù văn thần kỳ, tràn ngập một loại ba động đáng sợ. Lúc này Lâm Động thi triển chỉ thứ tư, so với lúc giao thủ với Lâm Lang Thiên không chỉ hình thể cổ xưa càng thêm chân thực, mà uy lực của nó hiển nhiên cũng cực kỳ khổng lồ.
Công kích như vậy đủ để giết cường giả Tạo Hóa Cảnh, thậm chí ngay cả cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng phải tạm thời tránh sang một bên.
Vù!
Mà theo cự chỉ cổ xưa xé rách hư không hiện ra, Huyết Ma Tu La Thương của Vương Chung biến thành huyết hải ngập trời, cũng gào thét tạo thành một đạo huyết quang mạnh mẽ đến cực điểm xẹt qua trên huyết hải, một làn sóng huyết sắc khuếch tán ra, nơi nó lướt qua, bất kỳ thứ gì cũng đều bị ăn mòn thành hư vô.
Công kích của Vương Chung đồng dạng vô cùng mạnh mẽ bá đạo, mà lúc này hiển nhiên hai người cũng đều thi triển thủ đoạn đến cực hạn rồi. Về phần thắng hay bại thì còn phải xem bản lĩnh của quang mang kim sắc và huyết hải gần như đã chiếm hết một nửa đại điện nguy nga. Rồi sau đó gào thét quét đến, cuối cùng giống như hai quả thiên thạch, tại giữa không trung đại điện ầm ầm lao vào nhau.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc mạnh mẽ vang vọng trong đại điện, mặt đất vô cùng cứng rắn trực tiếp bị trùng kích đáng sợ mà bạo liệt ra. Cột đá khắp đại điện cũng xuất hiện vết rạn nứt như mạng nhện, cũng nhanh chóng nổ tan thành bụi phấn.
Mà trong khoảnh khắc cự chỉ và huyết quang chạm vào nhau, thân thể Lâm Động đột nhiên run lên, khí huyết trong cơ thể lúc này kịch liệt nhộn nhạo. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm đạo huyết quang va chạm vào cự chỉ cổ xưa. Theo đó, đồng dạng lúc va chạm cũng truyền ra một tiếng kêu.
Chỉ có điều không thể không nói thực lực của Vương Chung này quả thật rất mạnh, mặc dù Lâm Động đã thi triển ra chỉ thứ tư nhưng cũng không thể giành được thắng lợi, mà lại bị hắn dốc sức phản kích.
Rắc rắc rắc!
Cự chỉ cổ xưa và huyết quang điên cuồng tuôn ra một cách đáng sợ, năng lượng ba động như muốn đem đối phương chấn bạo và ăn mòn.
- Grào!
Mà lúc đang ăn mòn, đột nhiên từ bên trong đạo huyết quang tràn ra một tiếng gầm nhẹ tràn ngập mùi vị huyết tinh. Rồi sau đó trong huyết quang không ngờ lại hiện lên khuôn mặt của Vương Chung. Lúc này hai mắt hắn đỏ như máu nhìn Lâm Động, trong mắt tràn ngập khát máu và hung lệ, hắn lúc này phảng phất như đã hóa thân thành Huyết Hồn, hung ác dị thường.
- Giết!
Tiếng gào thét trầm thấp mà khàn khàn từ trong huyết quang phát ra, chợt một đạo huyết mang đột nhiên bạo trướng, từng đạo thương mang huyết sắc ùn ùn kéo tới. Đối mặt với đòn dốc hết sức phản kích này của Vương Chung, thậm chí ngay cả cự chỉ cổ xưa cũng bị mạnh mẽ đẩy lui một khoảng.
- Ép xuống cho ta!
Nhìn thấy phản công hung ác của Vương Chung, trên mặt Lâm Động cũng hiện lên hung quang. Tâm thần khẽ động, lực thôn phệ nồng đậm trong cơ thể tràn ra, lập tức nguyên lực thiên địa đều gào thét kéo đến, sau đó quán chú vào trong thân thể hắn. Tiếp đó, hắn hung hăng nện một quyền, chỉ thấy phía trên cự chỉ cổ xưa đồng dạng phát ra kim quang. Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang khắp bầu trời, phản công của Vương Chung liền bị ép đến liên tiếp thối lui.
Mà lúc này, hai người đều so đấu sự hùng hậu của bản thân, mặc dù đẳng cấp của Vương Chung cao hơn so với Lâm Động, nhưng Lâm Động lại có Thôn Phệ Tổ Phù cho nên tốc độ khôi phục nguyên lực vượt xa so với người thường.
Bị cự chỉ cổ xưa liên tiếp đánh đến phải thối lui, huyết hải tràn ngập cũng tràn ra từng đạo huyết trụ. Hiển nhiên Vương Chung bị thương không nhẹ.
Huyết quang bắt đầu khởi động, lộ ra khuôn mặt dữ tợn ẩn chứa bên trong, rồi sau đó hai mắt hắn trở nên đỏ rực, hét lớn một tiếng:
- Lấy huyết nhục của ta, ngưng tụ Huyết Ma!
Ầm ầm!
Tiếng rống vừa dứt, huyết hải tràn ngập lập tức điên cuồng nhộn nhạo, bắt đầu nhanh chóng biến thành một đạo huyết quang tràn tới Vương Chung, ngắn ngủi trong chớp mắt liền hóa thành một nhân ảnh huyết sắc cao hơn mười trường.
Đạo nhân ảnh này so với Huyết Hồn ngưng tụ lúc trước thì cường đại hơn vô số lần, thậm chí trên thân thể còn hiện ra một lớp huyết giáp cứng rắn, lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
- Lâm Động, ta muốn dùng máu của ngươi để tế huyết thương của ta!
Nhân ảnh huyết giáp vừa xuất hiện thì liền mạnh mẽ vung ra một trảo. Trong huyết hải, một huyết thương vô cùng mạnh mẽ liền bắn ra, rồi sau đó người và thương hợp lại một cách hoàn mỹ.
Lâm Động khẽ điểm một cái, cự chỉ cổ xưa lập tức bắn tới, thiên địa lập tức chấn động, cự chỉ cổ xưa lại bị Vương Chung một lần nữa đánh lui.
- Chỉ là một kiện Linh bảo Địa cấp, cũng không thể giúp ngươi chuyển bại thành thắng đâu!
Đối mặt với Vương Chung vô cùng ngoan cố chống cự, ánh mắt Lâm Động lóe lên vẻ lạnh lẽo. Không nghĩ rằng, sau khi thi triển ra chỉ thứ tư của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ vẫn bị Vương Chung chống cự đến mức này.
- Thôn Nạp Thiên Địa!
Bàn chân Lâm Động đạp mạnh vào hư không, sau lưng tràn ra một hắc động, nhất thời, lực lượng thôn phệ đáng sợ liền trào ra, lúc này đây Lâm Động không còn chút áp chế đối với lực thôn phệ nữa.
Ầm ầm!
Lực thôn phệ tràn ra, huyết
hải liền trở nên nhộn nhạo, rồi sau đó hóa thành một đạo huyết sóng, bị cưỡng ép tiến vào trong hắc động, cuối cùng lập tức chuyển hóa thành nguyên lực cuồn cuộn chảy vào cơ thể Lâm Động.
- Cái gì?
Nhìn thấy Lâm Động mạnh mẽ thôn phệ Huyết Hải mà hắn dùng nguyên lực ngưng tụ tạo thành, nhân ảnh huyết giáp tức thì chấn động, trong huyết đồng tử tràn ngập vẻ không thể tin được.
Huyết hải này tràn ngập lực lượng ăn mòn cực kỳ mãnh liệt, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành rơi vào trong đó cũng sẽ bị hóa thành huyết thủy trong nháy mắt. Nhưng Lâm Động bây giờ lại không để nó vào mắt, hơn nữa bộ dạng dường như không có chút khó chịu, như vậy sao có thể không khiến cho hắn khiếp sợ được?
Sắc mặt Lâm Động lạnh như băng, cảm nhận được nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể, thủ ấn của hắn lại lần nữa biến ảo như thiểm điện. Nhất thời, tiếng quát hùng hậu giống như lôi đình vang vọng khắp đại điện:
- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Nhất Chỉ Chấn Thiên Địa, Lưỡng Chỉ Động Sơn Hà, Tam Chỉ Diệt Sinh Linh!
Lúc này đây, Lâm Động gần như liên tục điểm ra ba ngón tay, không ngờ chỉ trong chớp mắt liền thi triển ra ba chỉ đầu tiên của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ. Nhất thời, ba cái cự chỉ cổ xưa đồng dạng phá không mà ra, hình thành xu thế hợp kích hiện ra.
Nhìn vào ba cự chỉ vô cùng đáng sợ, mang theo ba động kinh người gào thét đến. Lúc này đây, cho dù là Vương Chung thì bên trong đồng tử huyết sắc cũng hiện lên một tia khiếp sợ. Hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được công kích cường đại như vậy, Lâm Động làm sao có thể liên tiếp thi triển ra?
Ba cự chỉ này phóng ra, chỉ có điều cũng không có trực tiếp đánh về phía Vương Chung, mà hung hăng nện lên chỉ thứ tư. Nhất thời, kim quang chói mắt bạo xạ ra, bốn cự chỉ lúc này hợp thành một, chấn động trong khoảnh khắc tăng vọt không biết bao nhiêu lần.
Ầm ầm!
Bốn cự chỉ cổ xưa hợp thành một cái, nhân ảnh huyết giáp vừa rồi còn có thể kiên trì thì trên thân thể đã vỡ thành từng đạo huyết quang. Thân thể giống như đạn pháo bắn ra, máu tươi phun xối xả, khí tức vốn hung hãn lập tức trở nên hư nhược. Công kích của Lâm Động lúc này quả thật quá mức cường hãn!
Một chiêu, thắng bại đã định!
o0o
Ở bên ngoài điện, tại phía trên cao, màn ánh sáng dưới ánh mắt có chút bất đắc dĩ của mọi người lập tức nổ tung lên. Hiển nhiên, lúc này, dư âm của trận chiến đấu cực kỳ kinh người cũng đã đem toàn bộ những trang bị này đều chấn đến phát nổ.
- Hẳn là sẽ nhanh chóng phân ra thắng bại thôi!
Trên đài cao, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía điện cách đó không xa, trong tay áo siết chặt nắm tay, không nhịn được siết chặt lại.
Ở nơi đó có tổng cộng năm cánh cửa màu Tử Kim. Năm người sẽ bước ra từ trong năm cái đại môn Tử Kim này, chính là những người chiến thắng cuối cùng của Cuộc chiến Hạt giống này.
Sắc mặt Lâm Phạm lúc này căng cứng, cho dù là với định lực của hắn cũng không thể bảo trì được tỉnh táo. Hắn rất rõ tầm quan trọng của lần Cuộc chiến Hạt giống này đối với Gia tộc Lâm Thị bọn họ. Bọn hắn đã một lần mất đi cơ hội tham gia Bách Triều Đại Chiến, lần này nếu tiếp tục mất đi, tự nhiên thực lực sẽ bắt đầu thua kém so với những thế lực khác. Đến lúc đó thì địa vị tại Vương triều Đại Viêm cũng sẽ giảm xuống. Đây tuyệt đối không phải là cục diện mà hắn muốn nhìn thấy.
- Lâm Động, Lâm Lang Thiên, các ngươi muốn trở thành người được tôn sùng của Gia tộc Lâm Thị thì còn phải xem trong các ngươi ai có thể từ trong cung điện này bước ra!
Lâm Phạm hít một hơi thật sâu, tận khả năng áp chế chấn động trong lòng.
Lúc này, Vương Lôi ở bên kia cũng không dám mở miệng nói gì. Mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn còn giữ nụ cười, nhưng bàn tay thỉnh thoảng siết chặt cũng lộ vẻ khẩn trương của hắn.
Vương Viêm ở bên cạnh Vương Lôi, bộ dáng vẫn như cũ tràn đầy tin tưởng. Đối với thực lực của Vương Chung hắn vẫn ôm lòng tin tuyệt đối. Ánh mắt của hắn hung ác nhìn đại điện, không ngừng tưởng tượng bộ dạng thua chật vật của Lâm Động. Lúc đó không biết hắn sẽ thoải mái như thế nào.
Kẹt kẹt!
Lúc này trên đài cao mọi người đều trở nên khẩn trương, ước chừng mấy phút sau, trong đại điện an tĩnh cuối cùng cũng phát ra tiếng mở cửa cót két, chỉ thấy cánh cửa Tử Kim cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.