Cộng thêm với không khí cuối năm, sự náo nhiệt của Thanh Dương trấn đạt tới mức đỉnh điểm, trong vòng phương viên trăm dặm, rất nhiều thế lực lũ lượt kéo nhau đến, làm cho số lượng người của Thanh Dương trấn trở nên nhiều nhất trong vòng mấy năm qua.
Thi đấu săn bắn tuy chỉ giới hạn trong mấy thế lực lớn ở Thanh Dương trấn, nhưng mà cũng có cho phép một số thế lực khác tham dự, những thế lực cũng không có ý niệm tranh đoạt phần thưởng, bởi vì họ chỉ muốn thông qua kỳ thi đấu này làm cho danh khí của thôn trang, gia tộc được tăng cao mà thôi.
Nhưng cho dù là mục đích gì, thì quy mô của hoạt động săn bắn ở Thanh Dương trấn luôn lớn nhất trong vòng phương viên trăm dặm xung quanh, đám thanh niên biểu diễn tài nghệ trong kỳ săn bắn này sẽ cố gắng đoạt danh tiếng cho gia tộc, bởi vì khi kết thúc họ sẽ nhận được sự tán dương cực lớn.
Thời gian tổ chức hoạt động săn bắn chính là mồng một năm mới, mà địa điểm thi đấu lại được bố trí ở trong Thú Giác trường bên ngoài Thanh Dương trấn.
Đây là một kiến trúc hùng vĩ nhất của Thanh Dương trấn, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí phạm vi của nó còn bao gồm cả hơn 10 khu rừng xung quanh, trong những khu rừng này có một số ngọn núi nhỏ được cải tạo thành những cái đài lớn, ở nơi đó, sẽ có vô số ánh mắt theo dõi, bởi quán quân trong hoạt động săn bắn sẽ được sinh ra ở đó.
. . .
Trong lúc thời gian chỉ còn tính bằng giờ, thì bầu không khí trong Thanh Dương trấn cũng đạt tới mức náo nhiệt nhất, vô số người tấp nập di chuyển tới Thú Giác trường, chi cần chứng kiến cảnh này thôi, nhiệt huyết của người xem cũng đủ sôi trào rồi.
"Đây chính là nơi bắt đầu săn bắn sao?"
Lâm Động đứng ở trên một cái đài cao, từ trên cao nhìn xuống khu rừng rậm rạp bên dưới, có chút kinh ngạc nói.
Ở phía sau Lâm Động, tất cả các thành viên trọng yếu của Lâm gia đều ở đây, thủ lĩnh của đám người đương nhiên là lão gia tử Lâm Chấn Thiên, mà đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng cũng đứng ở bên cạnh.
"Đúng."
Nghe thấy Lâm Động hỏi, Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm gật đầu, trong nụ cười của hắn hiện lên sự vui mừng, trong thời gian gần đây, hắn càng lúc càng trọng thị đứa cháu này, thậm chí còn đưa ra lời đề nghị tự mình dạy võ cho Lâm Động, nhưng mà đề nghị này bị Lâm Động mượn cớ muốn chuyên tâm đề cao thực lực của bản thân bác bỏ.
Có quang ảnh Thạch Phù, hắn không cần bất cứ người nào chỉ dạy nữa, hơn nữa vạn nhất ở gần mà bại lộ sự tồn tại của Thạch Phù, thì đúng là không được tốt cho lắm.
"Cái khu rừng phía trước được nối liền với thâm sơn, cho nên bên trong đó có rất nhiều mãnh thú hung ác, mỗi người tham gia hoạt động săn bắn lần này đều được phát một loại phù hiệu, trong rừng rậm, các ngươi phải tự dựa vào năng lực của chính mình để sống sót dưới những nanh trảo của mãnh thú.”
Lâm Khiếu ở bên cạnh cười cười, nói tiếp:
"Mặt khác, khi đã sống dưới nanh trảo mãnh thú rồi, còn phải nghĩ biện pháp lấy được 10 cái phù hiệu từ trong tay người khác, lúc đó mới có tư cách bước lên những đài cao trong rừng rậm, săn bắn không chỉ săn thú mà còn phải săn cả người."
Lâm Động rùng mình, hoạt động săn bắn này hóa ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, lấy 10 cái phù hiệu đồng nghĩa với việc đánh bại 10 người, tới khi đó mới có tư cách bước lên đài cao. Có thể tưởng tượng, những người dự thi một khi đã bước vào trong khu rừng này sẽ xuất thủ với nhau, cảnh tượng sẽ vô cùng ác liệt và hỗn loạn.
Hơn nữa, vừa phải nghĩ biện pháp cướp phù hiệu của người khác, lại còn phải phòng bị mãnh thú trong rừng, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút sẽ bỏ lại cái mạng nhỏ ở nơi này. . .
Đây không phải là cuộc lịch lãm tỷ thí phổ thông, mà là hoạt động có thể nguy hiểm tới tính mạng, lựa chọn sàng lọc kiểu này đúng là hơi tàn khốc.
"Phù hiệu chỉ có chừng hơn 100 cái, nói cách khác, số lượng người leo lên đài chỉ có chừng 10 người mà thôi, cho nên có rất nhiều người tham gia cuộc thi săn bắn này phải chấp nhận thất bại, sự cạnh tranh này cũng tương đối kịch liệt."
Lâm Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, nói.
Lâm Động gật đầu, một trăm chọn mười, đúng là không dễ dàng chút nào.
"Ha hả, lấy thực lực hiện tại của Lâm Động, muốn lên đài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."
Lâm Khẳng ở một bên cười nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nửa tháng trước hắn nghe nói Lâm Động đã bước chân vào tầng 9 Thối Thể, cái tốc độ tu luyện này còn mạnh hơn cả Lâm Khiếu ở thời kỳ đỉnh phong.
"Trong kỳ thi lần này, Lâm gia chúng ta xếp hạng mấy còn phải xem biểu hiện của Lâm Động."
Lâm Khiếu ở bên cạnh nghe vậy thì cũng vui mừng, vỗ vỗ vai Lâm Động, trong mắt có chút tự hào.
"Ha hả, Lâm Chấn Thiên, đã lâu không gặp, xem ra xương cốt của lão đầu ngươi vẫn còn cứng rắn ghê nhỉ."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì từ bên ngoài truyền tới một tiếng cười to, nghe tiếng cười này, Lâm Chấn Thiên và đám người Lâm Khiếu lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút.
Ánh mắt Lâm
Động chuyển tới phương hướng có tiếng cười, chỉ thấy có ba người đang đi tới, ba người này đi tới đâu, đám người xem xung quanh lập tức giãn ra, để lộ một thông đạo cho họ đi, trông bọn họ còn có chút sợ hãi.
Trong ba người thì có một người đi trước, hai người đi sau, một người mặc áo choàng màu xám, tuổi tác cũng không kém Lâm Chấn Thiên là bao, hai mắt hõm sâu, giọng nói có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Trong hai người còn lại thì một người là trung niên nam tử, trên mặt hắn luôn có một nụ cười, trông rất hiền lành, nhưng phải là người thân cận hắn mới biết, người này là một người vô cùng nham hiểm.
"Lão gia hỏa kia là tộc trưởng Lôi gia, tên là Lôi Báo, một người là tộc trưởng Tạ gia - Tạ Khiêm, hai người này đều là những người đối đầu với Lâm gia chúng ta, không phải là loại người tốt."
Ở bên cạnh Lâm Động, Lâm Hà thấp giọng nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hai người này, hắn có thể nhận ra họ có lực lượng vô cùng cường hãn, chắc họ là cường giả Thiên Nguyên cảnh.
Lâm Động nhìn lướt qua hai người này, sau đó nhìn vào đám người phía sau họ, ở nơi đó có hai thân ảnh quen thuộc, chính là Lôi Lực cùng với Tạ Doanh Doanh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Động, Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh đồng thời nhìn lại, trên mặt hai người nở nụ cười, bàn tay của Lôi Lực vung nhẹ về phía Lâm Động một chút, ý của hắn rất rõ ràng, hắn vẫn còn nhớ Lâm Động thiếu hắn một cái tát.
"Lôi lão đầu, yên tâm đi, xương cốt của ta có yếu nhưng cũng sẽ bước vào quan tài sau lão."
Lâm Chấn Thiên nhìn đám người của hai nhà Lôi Tạ đang tới gần, nở nụ cười xán lạn, nếu không nghe thấy hai người nói chuyện, có lẽ người ngoài còn cho rằng họ là bạn tri kỷ.
"Để ý nhiều chuyện làm gì, muốn sống lâu nhưng chưa chắc đã dễ dàng. . ."
Lôi Báo cười nhạt, ánh mắt đảo qua đám người của Lâm gia cuối cùng dừng lại ở trên người Lâm Khiếu, cảm nhận được sự ba động hùng hồn của Nguyên Lực trên người này, hai lông màu hắn nhíu lại, xem ra quả nhiên như bên ngoài đồn đãi, Lâm Khiếu đã khôi phục thực lực rồi.
"Mỗi lần săn bắn đều bị tổn thất không ít phần thưởng, ai mà chẳng xót xa, có xót xa đương nhiên là không thể sống lâu."
Ở bên cạnh Lôi Báo, Tạ Khiêm cười như không cười nói.
Nghe thấy câu nói giễu cợt của hắn, tất cả mọi người trong Lâm gia đều giận dữ, nhưng mà bị Lâm Chấn Thiên phất tay ngăn cản, dùng thanh âm bình thản nói: "Sợ rằng người phải xót xa lần này là Tạ gia ngươi mà thôi."
"Nghe nói gần đây Lâm gia có xuất hiện một thiên tài? Chắc là vị này rồi?"
Hai mắt hõm sâu của Lôi Báo đột nhiên nhìn về phía Lâm Động, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười âm lãnh.
Bị Lôi Báo nhìn chằm chằm, Lâm Động cảm thấy da đầu tê dại, lão quỷ này quả nhiên không phải là hạng tốt lành gì.
"Khuyển tử mới chỉ có chút danh, làm sao có thể so sánh được với Lôi gia."
Lâm Khiếu bước lên chắn trước mặt Lâm Động, thản nhiên nói.
"Có thể so sánh hay không chờ tới khi bắt đầu săn bắn sẽ có kết luận, Lâm gia ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt phần thưởng cho đợt này là được."
Lôi Báo cười, sau đó lười nhác phất phất tay, trực tiếp mang theo người của mình đi lướt ngang qua mặt đám người Lâm Chấn Thiên.
Khi Lôi Lực đi ngang qua trước mặt Lâm Động đột nhiên dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn Thanh Đàn, Lâm Hà, Lâm Hoành và đám tiểu bối Lâm gia, đột nhiên thấp giọng cười nói:
"Lâm Động, trong lúc săn bắn mãnh thú không ít, ngươi phải cẩn thận chớ biến thành đồ ăn trong bụng mãnh thú nha. . ."
Sau khi nói xong, Lôi Lực nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như Độc Xà nhìn chằm chằm vào Lâm Động, sau đó mới thản nhiên xoay người rời đi.
"Tên hỗn đản này, quá kiêu ngạo!"
Đám người Lâm Hà nhìn bóng lưng Lôi Lực, căm giận nói.
Lâm Động nhìn Lôi Lực, hắn đương nhiên nhận ra ý uy hiếp trong câu nói của đối phương, trên mặt hắn nở một nụ cười lạnh như băng, thì thào tự nói.
"Ai thành đồ ăn trong bụng mãnh thú, nói bây giờ hình như hơi sớm thì phải. . ."