Vũ Động Càn Khôn

Thu Hoạch


trước sau



Trong ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống, Thú Giác Trường tuy lớn nhưng bây giờ lại yên tĩnh vô cùng, vô số ánh mắt đều hiện lên sự kinh hãi nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lôi Lực đang nằm trên mặt đất.

Kết cục thế này đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ tới đệ nhất nhân trong đám tiểu bối ở Thanh Dương trấn lại có thể trong tay một tiểu tử Lâm gia không có mấy danh tiếng.

"Vậy mà lại thắng. . ."

Lâm Chấn Thiên vốn đứng bật dậy, bây giờ lại chậm rãi ngồi xuống, kết cục như giấc mộng hiện ra trước mắt làm cho hắn không thể nào tin được.

"Kết thúc rồi!"

Sau khi đám người Lâm Hà trợn mắt há mồm thì đồng loạt kêu lên vui mừng, mấy năm nay bọn họ bị đám tiểu bối Lôi gia bắt nạt, bọn tiểu bối Lôi gia kiêu ngạo cũng chỉ vì có sự tồn tại của Lôi Lực, nhưng bây giờ họ chứng kiến người mạnh nhất Lôi Lực thua ở trong tay Lâm Động, khẩu khí đúng là vô cùng khó nuốt, trong khi đám tiểu bối Lâm gia lại vô cùng thích thú.

"Lão tam, ngươi sinh được một người con thực khó lường. . ."

Lâm Chấn Thiên dựa vào ghế đá, hắn cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy, sau đó tươi cười nhìn về phía Lâm Khiếu, nói.

Lâm Khẳng, Lâm Mãng ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, lúc này cho dù là Lâm Mãng vốn đối đầu với Lâm Khiếu cũng không còn gì để nói, thành tựu của Lâm Động hiện giờ đã mang tới cho hắn cảm giác chấn động và vô lực, hắn hiểu bây giờ không gì có thể cản được Lâm Khiếu cả.

Lâm Khiếu cũng cười khổ một tiếng, gần đây hắn vì chuyện của Hỏa Viêm Trang mà đối với việc tu luyện của Lâm Động đều để mặc bản thân Lâm Động tự lo lắng, hơn nữa đối với thực lực chân chính của Lâm Động hắn cũng không quá hiểu rõ. Chuyện hôm nay không chỉ đám người Lâm Chấn Thiên cảm thấy chấn động, mà ngay cả chính hắn cũng có cảm giác không thể nào tin được.

"Động nhi vừa nãy thi triển Kỳ Môn Ấn dường như không giống chúng ta, uy lực đó Kỳ Môn Ấn tàn quyển không thể nào phát ra được."

Nhớ tới uy lực mạnh mẽ của Kỳ Môn Ấn mà Lâm Động vừa thi triển, Lâm Khiếu đột nhiên nghi hoặc nói, Bôn Lôi Quang của Lôi gia là tứ phẩm võ học hàng thật giá thật, Kỳ Môn Ấn tàn quyển không thể nào chống lại được.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cũng khẽ gật đầu, nhíu mày, hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao cả, cho dù suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra được chuyện Lâm Động dựa vào quang ảnh Thạch Phù để hoàn thiện Kỳ Môn Ấn tàn quyển.

So với không khí vui vẻ của Lâm gia thì hai nhà Lôi Tạ lại vô cùng trầm lặng, sắc mặt của tất cả các thành viên Lôi gia đều âm trầm, ngay cả Tạ Khiêm cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, không dám lên tiếng vì sợ rủi ro.

Hiện giờ, Lôi gia không chỉ thua một cái Thiết Mộc Trang vô cùng trọng yếu, mà quan trọng hơn đó chính là danh tiếng của Lâm gia sẽ đại chấn, đây là tổn thất to lớn nhất.

Đứng ở trong vị trí vạn người nhìn vào, sau khi lớp bụi bặm tan đi, thân ảnh Lâm Động xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lúc này hai ống tay áo của hắn đã bị lực công kích đánh tan thành bụi phấn, nhưng mà so với bộ dáng chật vật của Lôi Lực thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ngươi thực sự đánh bại Lôi Lực. . . đúng là quá trâu bò!"

Nhìn thấy Lâm Động vẫn đứng thẳng như cũ, Ngô Vân ở cách đó không xa đại hỉ, vội vàng vọt tới, sắc mặt kích động nói.

Lâm Động khó khăn nhếch miệng, giờ phút này Nguyên Lực trong đan điền của hắn đã bị tiêu hao tới mức cạn kiệt, mặc dù đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, nhưng thi triển tầng 2 Kỳ Môn Ấn vẫn có chút miễn cưỡng, tình huống của hắn bây giờ giống như miệng cọp gan thỏ, bất cứ người nào cũng có thể đánh bại hắn.

Vươn tay cánh tay, Lâm Động bế ấu tử Hỏa Mãng Hổ trở về, sau đó nhìn về phía trọng tài cách đó không xa.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Động trông lại, vị trọng tài đang ngẩn người kia mới hồi phục tinh thần lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Động, cao giọng quát lớn:

"Trận tỷ thí này, Lâm gia Lâm Động thắng!"

Sự thắng bại đương nhiên ai cũng thấy rõ, cho nên chẳng có ai kinh ngạc với tuyên bố của trọng tài, những thanh âm kinh thán bên ngoài trường đấu bây giờ mới bật lên, trận chiến đấu này đã làm cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Gương mặt của Tạ Doanh Doanh lúc này đang biến ảo bất định nhìn thân ảnh đang nằm bẹp dưới đất, cái dáng vẻ ôn nhu tươi cười của nàng trước đây đã gần như biến mất, nàng chần chờ một chút, phất tay một cái gọi tới hai người của Tạ gia tới khiêng Lôi Lực quay về ghế ngồi.

"Thật là, nữ
nhân này cũng không tốt lành gì đâu."

Ngô Vân nhìn thấy hành động của Tạ Doanh Doanh thì bĩu môi chẳng đáng, quay sang phía Lâm Động thấp giọng nói.

Lâm Động nghe vậy cũng chỉ cười cười, hắn lười quản chuyện tình cảm của hai người này ra sao, ôm ấu tử duỗi thắt lưng, chầm chậm trở về vị trí.

"Ai, cuộc thi săn bắn ngươi không tham gia nữa à?"

Nhìn thấy hành vi của Lâm Động, Ngô Vân vội vàng nói.

"Không tham gia. . ."

Lâm Động khoát tay áo, trạng thái của hắn bây giờ không cho phép hắn tham gia săn bắn, hơn nữa sau trận đấu này việc săn bắn không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì… người mạnh nhất trong kỳ săn bắn này đã thua trong tay của hắn.

Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Ngô Vân, Lâm Động ôm ấu tử đi trở về vị trí của Lâm gia. Thấy thấy hắn trở về, tất cả thành viên của Lâm gia, bao gồm cả Lâm Chấn Thiên đều vội vã đứng dậy, giống như đang bảo vệ một người vô cùng trọng yếu cho tới khi Lâm Động ngồi xuống.

"Trước tiên hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện săn bắn không cần tham gia nữa."

Ngồi bên cạnh Lâm Động, Lâm Chấn Thiên vung tay lên, thân thiết cười nói, hắn cũng nhận ra trạng thái của Lâm Động bây giờ không được tốt, đương nhiên không thể bắt hắn tiếp tục chiến đấu được. Lâm Động bây giờ đã trở thành thứ quý giá nhất của Lâm gia, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất gì, kể cả sơ xuất nhỏ nhất.

Lâm Động gật đầu, đám người Lâm Hà lập tức bu lại nhìn ấu tử Hỏa Mãng Hổ còn chưa mở mắt trong ngực của hắn.

"Ha hả, đa tạ Lôi gia tặng quà, việc bàn giao Thiết Mộc Trang kính xin Lôi gia có thể hoàn thành trong vòng nửa tháng tới, đối với tín dự của Lôi gia, ta vẫn tương đối tín nhiệm, Lôi lão đầu, ngươi nói có được không?"

Lâm Chấn Thiên bảo mọi người chiếu cố Lâm Động, sau đó quay đầu nhìn về phía phương hướng của Lôi gia, cười nói.

Nghe được tiếng cười của Lâm Chấn Thiên, nét mặt già nua của Lôi Báo trở nên xám xịt, ở phía sau hắn có một thành viên của Lôi gia, tức giận nói:

"Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi chẳng qua chỉ là vận khí tốt mà thôi, ngươi không nên quá đắc ý!"

"Ba!"

Thanh âm của người này vừa dứt, Lôi Báo vốn đang tức giận trở tay tát một cái, sau đó hắn âm trầm đứng dậy, nhìn thoáng Lôi Lực đã được khiêng trở về, ánh mắt nhịn không được mà giật giật.

"Đi!"

Dưới cái nhìn của đông đảo người xung quanh, sắc mặt Lôi Báo xanh lại, không nói thêm câu gì nhấc chân nhanh chóng đi ra ngoài Thú Giác trường, đám người của Lôi gia thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Hiện giờ đám người của Lôi gia mới chính thức cảm nhận được câu nói, ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo!

Nhìn đám người Lôi gia ủ rũ rời đi, đám người của Lâm gia cực kỳ thích thú, mấy năm nay Lâm gia bị Lôi gia chèn ép không ít, nhưng mà từ nay về sau bọn họ có thể chính diện đối mặt được rồi. . .

"Chúc mừng."

Cuồng Đao Võ Quán dưới sự hướng dẫn của La Thành đã đi tới, quay về phía Lâm Chấn Thiên chắp tay, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn về phía Lâm Động, cực kỳ hâm mộ nói:

"Lâm gia có người này mới là tài phú lớn nhất."

Nghe được câu nói này, Lâm Chấn Thiên cũng sung sướng gật đầu cười, hắn nói chuyện với La Thành một lúc sau đó đứng dậy, dẫn đám người của Lâm gia rời khỏi nơi này. Việc thi đấu tiếp theo đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa, trận chiến của Lâm Động với Lôi Lực đã lấy hết hứng thú của hắn rồi.

Tuy nói Lâm gia bỏ qua kỳ thi săn bắn lần này, nhưng tất cả mọi người đều biết, nhân vật chính trong lần săn bắn này chính là một con ngựa ô đã khiến mọi người trợn mắt há mồm, miệng khô lưỡi khốc.

Con ngựa ô này chính là thiếu niên Lâm Động.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện