Vũ Động Càn Khôn

Chém Giết


trước sau



Hai người Đới Ân lao vào Lâm Động, mắt lộ hung quang.

"Ầm!"

Khoảng cách càng gần thì Nguyên Lực hùng hậu của hai người Đới Ân càng như đê vỡ ngưng tụ ở bàn tay, lao ra như thác nước, chưởng phong đánh cho đất đá bay tung tóe, bổ thẳng tới đầu của Lâm Động.

Hai người vừa ra tay đã vô cùng ăn ý, một trái một phải tiến công đúng là làm cho đối thủ khó lòng đoán định được phương hướng.

Lâm Động sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người công tới, nhưng trong lòng hắn lại không thấy dấu hiệu hoảng loạn nào, chỉ thấy hắn sử dụng tay trái làm quyền, tay phải làm chưởng, Thông Bối Quyền và Bát Hoang Chưởng đồng thời được thi triển.

"Thùng thùng!"

Quyền chưởng giao nhau, nhưng thanh âm trầm hùng theo đó mà vang lên, tuy nhiên mới chỉ có tiếp xúc trong chốc lát, sắc mặt vốn hung ác của hai người Đới Ân đã biến đổi.

Từ chưởng quyền của đối phương truyền lại một luồng đại lực, khiến cho xương cốt của bọn họ đau âm ran, mà làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là Nguyên Lực của đối phương dường như ẩn chứa một loại hàn khí cực kỳ băng hàn, trong lúc tiếp xúc đã lập tức truyền vào trong cơ thể làm cho bọn họ cảm thấy đau đớn từng cơn.

"Có chút thực lực, không nên lưu thủ!"

Trải qua lần giao thủ đầu tiên, hai người Đới Ân đã nhận ra được thực lực của Lâm Động, đối phương cao hơn họ một bậc, nhưng mà chắc là đối phương còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm chiến đấu sinh tử không nhiều, cho nên xuất chiêu không thành thạo cho lắm.

"Phách Phong Trảo!"

"Ám Miên Chưởng!"

Chiêu thức của hai người trong nháy mắt lại thay đổi, trảo phong sắc bén cộng với chưởng kình âm nhu trực tiếp bao phủ lấy Lâm Động, hơn nữa chiêu thức của hai người đều tàn nhẫn, nhắm vào nơi yếu hại, hoàn toàn không có một chút lưu tình nào.

Đối mặt với thế công tàn nhẫn của hai người, Lâm Động lúc đầu có chút luống cuống tay chân, nhưng mà sau một thời gian hắn đã bình ổn được trận đấu, từ thế phòng thủ bắt đầu chuyển sang tiến công, Nguyên Lực hùng hậu trong cơ thể cộng thêm võ học tinh diệu đã đảo ngược tình thế, ép cho hai người Đới Ân không ngừng lui lại phía sau.

Chỉ ngắn ngủi trong 10 hiệp, thế tiến công của Lâm Động đã trở nên thành thạo, công kích còn mang theo sự tàn nhẫn, làm cho hai người Đới Ân chật vật vô cùng.

"Con mẹ nó, tiểu tử này có chút tà môn!"

Khi đối mặt với thế tiến công thành thạo của Lâm Động, sắc mặt của Đới Ân cùng với Lão Lục đã biến đổi, làm đối thủ của Lâm Động, bọn họ có thể cảm giác được đối phương có sự lột xác cực nhanh, mà bọn họ đã trở thành công cụ để ma luyện cho sự lột xác của đối phương.

"Đi!"

Càng đấu thì hai người càng rơi xuống hạ phong, sau một tiếng quát, thân hình của hai người đồng thời lui lại.

Nhìn thấy hai người muốn lùi, ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, hai chân đột nhiên lao tới, song chỉ kẹp lại, nhanh như tia chớp điểm vào ngực hai người.

Một chỉ này của Lâm Động cực kỳ nhanh và mạnh, nguyên lực màu lam đậm ngưng tụ ở đầu ngón tay, trong sự kinh hoảng của hai người Đới Ân điểm vào ngực của họ.

"Ầm!"

Khi chỉ này chạm vào người, một thanh âm trầm thấp vang lên, hai người Đới Ân bay ngược ra ngoài, trên cánh tay của mỗi người xuất hiện một lỗ máu, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Tần Ưng vốn đang bận giải quyết những Lôi gia hộ vệ khác khi nghe được thanh âm của bên này cũng quay đầu lại nhìn, sau đó miệng hắn méo xệch nhìn hai người đang nằm trong vũng máu phía trước.

"Một mình mà đánh bại hai cao thủ Địa Nguyên cảnh sơ kỳ có nhiều kinh nghiệm, thực lực của Lâm Động thiếu gia sợ rằng đã đạt tới Địa Nguyên cảnh trung kỳ. . ."

Nghĩ đến đây, Tần Ưng cũng nhịn không được thở dài một tiếng, thiên phú bực này quả nhiên là làm cho người khác cảm thấy có chút vô lực.

"Hai người Đới Ân đã bại, các ngươi còn dám chống lại sao?"

Trong lòng thở dài một tiếng, Tần Ưng cũng nhanh chóng thu hồi tinh thần, nhìn đám Lôi gia hộ vệ đang chống lại, lớn tiếng quát.

Nghe thấy tiếng quát của hắn, sắc mặt đám Lôi gia hộ vệ cũng biến đổi, thân hình chậm lại.

"Con mẹ nó, thằng chó con ở đâu tới Thiết Mộc Trang của ta quấy rối, muốn chết!"

Nhưng mà, trong khi thân hình của đám hộ vệ chậm lại, thì có một thân ảnh gầm lên một tiếng như sấm động, từ đằng xa lao tới, ngay sau đó một thân ảnh cường tráng như một cái tháp vun vút lao tới.

"Lôi Sơn!"

Nhìn vậy thân ảnh như cái tháp đen, sắc mặt Tần Ưng nhất thời đại biến, mà đám Lôi gia hộ vệ lại mừng rỡ như điên.

"Lâm Động thiếu gia mau chạy đi, Lôi Sơn này là cao thủ Địa Nguyên cảnh hậu kỳ!"

Thân hình Tần
Ưng nhoáng lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Lâm Động, trầm giọng nói.

"Không còn kịp rồi."

Lâm động lắc đầu, thân ảnh như cái tháp đen kia tuy rằng cường tráng, nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, chỉ ngắn ngủi hơn mười giây đã cách bọn Lâm Động không đầy mấy chục mét.

Sau đó, bàn chân của người này điểm lên mặt đất một cái, nhưng ưng phi lên trời, một đạo Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng ngưng tụ ở chân phải, áp lực từ trên cao chèn xuống làm cho sắc mặt của Tần Ưng tái nhợt.

"Lâm Động thiếu gia, đi mau!"

Tần Ưng ôm lấy cánh tay Lâm Động, đang định đẩy hắn đi thì lại bị một lực lượng cường đại truyền tới, đẩy bay hắn sang một bên.

Đẩy Tần Ưng ra, hai mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào cái thân hình như tháp đen kia đang từ từ hạ xuống, trong mắt hắn hiện lên sự điên cuồng như lửa, cùng lúc đó, hai tay hắn nhanh chóng kết thành một thủ ấn phức tạp.

"Tiểu vương bát đản, một cước của đại gia ta sẽ đạp ngươi thành thịt nát!"

Thân hình như tháp đen kia nhìn Lâm Động không có ý muốn chạy trốn, trên khuôn mặt không khỏi nhe răng cười, ba động Nguyên Lực của chân phải càng lúc càng lơn.

Lâm Động bình tĩnh, tốc độ biến ảo của ấn pháp càng lúc càng nhanh, trong đan điền, nguyên lực màu lam đậm cũng nhanh chóng tuôn ra, cuối cùng ngưng tụ trong lòng bàn tay.

"Chết đi!"

Khi ấn pháp của Lâm Động không còn biến ảo nữa, bóng người cường tráng kia cũng phủ xuống, cước phong hung hãn nện xuống đầu Lâm Động.

"Ầm!"

Cước ảnh nện xuống, từ trong lòng bàn tay Lâm Động cũng phun ra một quầng sáng màu lam đậm, hàn ý bộc phát ra lạnh thấu xương, một đạo quang ấn xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Động, cùng với cước phong sắc bén lao vào nhau.

Một thanh âm như tiếng nổ lớn vang lên, hai chân Lâm Động bị nèn xuống cắm vào trong đất sâu tới nửa mét, nhưng mà lại không thảm hại như trong dữ liệu của mọi người.

Trong khi đó cái thân ảnh cường tráng kia lại bị bật ngược lại, cước bộ lảo đảo rơi xuống đất, ánh mắt cũng hiện lên sự kinh hãi không thể tin tưởng nhìn vào thân ảnh của thiếu niên, hiển nhiên là không cách nào tưởng tượng nổi đối phương lại có thể chính diện tiếp nhận công kích của hắn!

"Ngươi là tên tiểu tử của Lâm gia kia? !"

Lôi Sơn cả kinh nhìn chằm chằm vào Lâm Động, đột nhiên quát to.

Lâm Động hơi nhếch miệng, lắc lư cánh tay đã tê rần, người này không hổ là cao thủ Địa Nguyên cảnh hậu kỳ.

"Tiểu tử này quả nhiên không phải nhân vật tầm thường."

Nhìn chằm chằm vào Lâm Động, ánh mắt Lôi Sơn đột nhiên trở nên dữ tợn, Lâm Động biểu hiện càng xuất sắc thì uy hiếp đối với Lôi gia bọn họ càng lớn.

Sát ý trong mắt hiện lên, hai chân của Lôi Sơn lại điểm lên mặt đất, giống như một con trâu điên lao tới Lâm Động, Nguyên Lực trên song quyền của hắn lúc này đã bắt đầu khởi động, xem ra hắn đã thực sự sử dụng sát chiêu rồi.

"Cút!"

Lôi Sơn một lần nữa vọt tới làm cho sắc mặt của Lâm Động trầm xuống, nhưng mà ngay khi hắn định né sang một bên thì lại có một thanh âm vang lên.

Thanh âm kia vừa dứt, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, một quyền rất bình thường được tung ra, Lôi Sơn đang lao như trâu điên lập tức bay ngược trở lại, hai chân kéo lê trên mặt đất, hiển nhiên là vừa dính một đòn nghiêm trọng.

Mong nhận được nhiều lời góp ý, đóng góp của các bạn, nhất là các bô lão để bản dịch và trình độ của dịch giả được nâng cao.

Mọi đóng góp xin liên hệ: Tại Đây (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=68604)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện