Những ngọn cây khổng lồ cao vút sừng sững, bóng cây ánh lên hồng quang tối tăm khiến cả khu rừng lan tràn một thứ sát khí lạnh thấu xương.
Trong khu trung tâm này dường như đến ánh nắng cũng có sát khí lạnh buốt, đã có vô số anh hùng trở thành vong hồn ở nơi đây.
Lúc này, tại một vùng không địa sâu trong rừng có một vài thân ảnh đang ngồi tĩnh tọa, mùi máu tanh lan tỏa từ cơ thể khiến người ta biết rằng chắc chắn bọn họ đã phải trải qua một trận đại chiến.
Nhìn lại gần, những thân ảnh đó dần trở nên quen thuộc, bọn họ chính là mấy người bọn Lâm Động nửa ngày trước từng đại chiến với Vương triều Phong Vân.
Trận đại chiến đó khiến Lâm Động và Tiểu Viêm đều xuất hiện thương thế. Ở nơi địa vực đầy nguy hiểm này, thân thể bị thương chính là một sự nguy hiểm. Vì thế sau khi đại chiến kết thúc, Lâm Động không dừng lại ở những nơi đông người mà lập tức dẫn mọi người rút lui.
Tuy tin rằng sau khi hắn đánh bại Vương triều Phong Vân sẽ khiến rất nhiều người phải kinh sợ, nhưng thế giới này vốn dĩ không thiếu những kẻ bị lòng tham che mờ lý trí. Hiện nay bọn họ có ba Niết Bàn Ấn Thiên cấp. Điều này rất có sức mê hoặc với những cường giả có ý muốn xung kích Niết Bàn Kim Bảng. Cộng với việc Lâm Động đoạt đi Hắc Long Phiên Thiên Ấn từ tay Phong Thương trước mặt tất cả mọi người. Điều này đương nhiên đã làm tăng thêm lòng tham của một số kẻ. Vì thế để tránh phiền phức không cần thiết, sau khi trải qua trận đại chiến kinh thiên động địa, Lâm Động đã chọn cách tạm thời thoái ẩn.
Tuy hắn biết chuyện này có lẽ ngày mai thôi sẽ lan truyền đi khắp cả vùng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến không ít kẻ có thực lực và dã tâm để ý đến bọn hắn. Nhưng phiền phức thế nào thì cũng phải dưỡng thương cho lành đã.
Bước vào đây là tất cả sẽ thành sư tử trong lồng, muốn nổi trội nhất định phải giẫm lên kẻ khác, ở đây không có sự nhân từ, chỉ có mạnh và yếu.
Dưới tán cây khổng lồ, Lâm Động yên tĩnh ngồi khoanh chân, quần áo đầy máu đã được thay ra, nhưng mùi tanh vẫn chưa thể tan hết. Có thể thấy được một số vết thương toác ra của hắn, vết thương đó nếu là người bình thường thì ít nhất phải vài ngày mới khép miệng. Nhưng Lâm Động lại khác, không chỉ thân thể vô cùng mạnh mẽ mà còn tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết, năng lực hồi phục hơn hẳn những cường giả bình thường.
Vì thế tuy chỉ mới nửa ngày nhưng rất nhiều vết thương đã khỏi khá nhiều, hơn nữa nguyên lực đã tiêu hao hết nhờ có Thôn Phệ Tổ Phù cũng nhanh chóng hồi phục.
Với khả năng phục hồi đến mức quái thai đó, e là chỉ cần một ngày hắn đã lại có thể bùng phát lực chiến đấu!
Lâm Động và Tiểu Viêm rơi vào trạng thái dưỡng thần, còn Tiểu điêu thì ngả người vào một tảng đá, để mặc cho ánh nắng đỏ chiếu xuống từ tán cây, miệng ngậm một cọng cỏ nhìn vô cùng nhàn nhã.
Dù nhìn hắn rất uể oải, nhưng thỉnh thoảng khi hắn mở mắt ra lại lóe lên ánh sáng sắc lạnh quét qua khu rừng.
Lúc này Lâm Động và Tiểu điêu đều trong trạng thái khá yếu ớt, hiển nhiên mọi gánh nặng canh gác tạm thời sẽ do Tiểu điêu gánh vác.
Lúc này Tô Nhu đang bận rộn nhóm lửa nướng thịt, không khí ấy so với cuộc huyết chiến ban nãy khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều.
- Lâm Điêu huynh, ở đây thường rất ít người qua lại, chắc sẽ an toàn.
Tô Khôi lấy một miếng thịt nướng xuống đưa cho Tiểu điêu, cười nói.
Trong mắt hắn, người thanh niên tuấn mỹ này rất thâm sâu khó dò, tuy lực chiến đấu mà Tiểu Viêm thể hiện khiến hắn khá chấn động, nhưng qua trực giác hắn cứ cảm thấy Tiểu điêu, tên gia hỏa có vẻ lười nhác nhất này mới là người che giấu nhiều nhất, sâu nhất.
Ít nhất thì Lâm Động và Tiểu Viêm không hiểu gì về sức mạnh thần bí trong người Tô Nhu, nhưng Tiểu điêu lại có cách khống chế nó. Khả năng ấy thật khó tưởng tượng lại xuất hiện ở người trẻ tuổi như vậy. Tô Khôi vốn nghĩ, ít nhất là các Tông phái siêu cấp mới có khả năng giải quyết sức mạnh trong cơ thể Tô Nhu, nhưng giờ đã bị giải quyết dưới tay Tiểu điêu.
- Cẩn tắc vô ưu, tên Lâm Động đó rất thận trọng, không cho phép bất cứ điều gì khó kiểm soát xảy ra do sơ xuất.
Tiểu điêu nhận lấy miếng thịt, cắn một miệng nhồm nhoàm nói.
Tô Khôi cười hiền, không kìm được nhìn sang Lâm Động đang nhắm mắt dưỡng thương. Với con mắt của hắn đương nhiên có thể nhận ra ba người có quan hệ không đơn giản. Mà trong đó Lâm Động chắc chắn là nhân vật trung tâm và là người chủ đạo. Dù Tiểu điêu bình thường có lúc trêu chọc Lâm Động, nhưng những vấn đề quan trọng thì đa phần đều làm theo lời Lâm Động.
Trước đây hắn không hiểu, nhưng sau cuộc đối quyết giữa Lâm Động và Phong Thương, hắn đã biết người thanh niên có vẻ phổ thông kia có được bản lĩnh thần kỳ biến điều không thể thành có thể.
- Hơn nữa, theo ta nghĩ, tình hình của chúng ta có lẽ không tốt như ngươi nghĩ đâu…
Tiểu điêu quệt miệng, đôi mắt màu tím đen có phần yêu dị hơi nheo lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Có vấn đề?
Nghe vậy, sắc mặt Tô
Khôi khẽ biến, thấp giọng nói.
Tiểu điêu khẽ gật đầu, hắn nhìn hai người Lâm Động đang dưỡng thương, khóe miệng cong lên, cảm giác này hắn đã cảm nhận được từ khi còn trong thành Vạn Tượng, chỉ có điều nó rất mơ hồ, hắn vốn nghĩ đó là ảo giác, nhưng sau khi vào đây, cảm giác đó rõ rệt hơn nhiều.
Rõ ràng là bọn họ đã bị kẻ nào đó theo dõi, và thủ đoạn của hắn cũng không tệ, ngay cả Lâm Động và Tiểu Viêm cũng không phát giác ra.
- Hà, Chiến trường Viễn Cổ cũng có không ít kẻ có bản lĩnh…
Tiểu điêu vứt mẩu xương trong tay đi, khẽ cười nói.
Vẻ mặt Tô Khôi trở nên nặng nề, mơ hồ thấy bất an. Đây là lần đầu tiên thấy Tiểu điêu có thần thái như vậy, dù đối mặt với bọn Phong Thương hắn cũng chưa từng như thế.
- Không cần lo lắng. Nếu có biến cố, ngươi và Tô Nhu chỉ cần bảo vệ Lâm Động và Tiểu Viêm. Bọn họ đang ở thời khắc quan trọng, chỉ cần vượt qua được là có thể phục hồi lực chiến đấu…
Tiểu điêu nói.
- Ừm!
Tô Khôi gật đầu, không ngờ vừa giải quyết được con hổ chắn đường là Vương triều Phong Vân thì lại bị con rắn độc nào đó nhằm vào.
- Ta rất muốn biết, nhân vật thế nào lại dám giả ma giả quỷ trước mặt ta!
Tiểu điêu hơi nhìn xuống, cười lạnh.
Tô Khôi tiến lại kéo Tô Nhu đang nướng thịt đứng dậy, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Tô Khôi ấn Tô Nhu ngồi xuống cạnh Lâm Động, khẽ nói:
- Đừng để bất cứ ai lại gần bọn họ!
Hiển nhiên Tô Nhu rất ngạc nhiên về hành động bất ngờ này của Tô Khôi, nhưng nàng cũng không phải ngu ngốc, nhanh chóng phát giác được điều gì đó từ sắc mặt Tô Khôi, không kìm được nhìn sang Tiểu điêu đang ngả người bên tảng đá, nhưng hắn lại đặt hai tay ra sau, khẽ nhắm mắt lại.
Trên không địa, đống lửa trại cháy rực, tiếng nổ lách tách của củi là âm thanh duy nhất của không gian tĩnh mịch này.
Sự yên tĩnh đó kéo dài không biết bao lâu, ánh hồng quang chiếu xuống dường như tối dần đi.
Theo thời gian, hồng quang ngày một nhỏ dần cuối cùng biến mất, cả vùng chìm vào bóng tối.
Phụt!
Cũng vào khoảnh khắc ánh sáng biến mất, trong một tàn cây nơi Lâm Động và Tiểu Viêm đang ngồi có hai đạo hắc quang nhằm thẳng gáy hai người lao tới.
Trong đôi mắt sớm đã cảnh giác của Tô Nhu lập tức lóe lên ánh lục quang, ngón tay búng ra hai đạo lục quang đánh vỡ hai đạo hắc quang.
- Đồ nhát gan, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả?
Tiểu điêu nhắm mắt nãy giờ lúc này bỗng mở trừng ra, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ lạnh lùng âm u, đôi mắt tím đen chuyển động khóa chặt lấy một ngọn cây phía bên phải.
- Cút ra đây cho ta!
Tiểu điêu đưa tay ra tóm một cái trong không khí.
Bùm!
Gốc cây đó lập tức nổ tung, vụn gỗ bay khắp trời, một đạo hắc quang quỷ dị bay ra, cuối cùng biến thành một đạo hắc ảnh.
- Hắc hắc, quả nhiên ngươi mới là kẻ ấn giấu sâu nhất trong ba người!
Hắc ảnh ngưng tụ, một ánh mắt lạnh lẽo bắn ra, dừng lại trên người Tiểu điêu.
Tiểu điêu ngồi trên tảng đá khổng lồ, hơi nghiêng đầu nhìn hắc ảnh đó, bình thản nói:
- Ngươi đã theo bọn ta từ ở thành Vạn Tượng nhưng không dám xuất hiện, nay vừa vào đây đã vội vàng động thủ, xem ra ở đây không có người nào đó mà thành Vạn Tượng có… Để ta nghĩ thử xem, người đó là Tống Tần, trấn thủ thành Vạn Tượng, đúng không?
Hắc ảnh không nói gì, nhưng dường như ánh mắt ngày một âm u của hắn đã để lộ điều gì đó.
- Ngươi sợ Tống Tần nhìn ra điều gì đó, lại thù hận bọn ta như vậy. Như thế có lẽ ngươi có âm mưu gì đó với không gian này phải không? Xem ra quả nhiên các ngươi không định buông tha bọn ta…
Tiểu điêu cười, sự giảo hoạt khiến Lâm Động cũng phải đau đầu một lần nữa lộ ra.
- Báo danh đi, Điêu gia ta không có hứng thú với loại vô danh!
Tiểu điêu mệt mỏi nói.
- Các ngươi đã biết điều không nên biết, vì thế đều phải chết. Ngoài ra, ngươi có thể gọi ta là…
Hắc ảnh chuyển động, giọng nói trầm đục mang sát ý khiến người ta lạnh thấu xương vang lên trong:
- Tử Linh Tướng!