Thanh Dương trấn, Lôi gia.
Trong một đại sảnh hết sức xa hoa, Lôi Báo nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế mềm, bên cạnh hắn có hai thị nữ dung mạo xinh đẹp, đang cẩn thận xoa bóp cho hắn.
"Lâm gia có động tĩnh gì không?"
Lôi Báo khép hờ theo hai mắt, một lát sau, đột nhiên mở miệng nói.
"Lâm gia đem không ít nhân mã tới Thiết Mộc Trang, phòng thủ nơi đó rất là nghiêm mật."
Ở phía dưới Lôi Báo có một trung niên nam tử trả lời, người này tên là Lôi Phích, ở trong Lôi gia có địa vị gần với Lôi Báo, là phụ thân của Lôi Lực.
"Đúng là một đám nhà quê."
Nghe vậy, Lôi Báo cũng không khỏi cười lạnh một tiếng, Thiết Mộc Trang bây giờ đã bị hủy một nửa, giá trị không bằng lúc trước, nhưng mà Lâm gia vẫn coi như là nhặt được bảo bối.
"Ha hả, tuy nói Thiết Mộc Trang không còn được như trước kia, nhưng đối với những gia tộc căn cơ mỏng như Lâm gia mà nói, đây vẫn là một cái bánh bao khá ngon, họ sẽ không đơn giản buông tha như vậy."
Lôi Phích cũng mỉm cười nói.
"Cái đám hỗn đản Lâm gia này hại chúng ta tổn thất một cái Thiết Mộc Trang, chúng ta không thể tiếp tục khinh địch được!"
Lôi Báo mở to hai mắt âm lãnh, hắn nhìn về phía Lôi Phích, nói:
"Ngươi đi vận dụng các mối quan hệ của Lôi gia chúng ta ở Viêm Thành, chỉ cần Lâm gia bán Thiết Mộc thì dùng mọi biện pháp áp chế, hắc hắn, ta muốn chúng trồng được nhưng không bán được!"
"Dạ!"
Nghe vậy, trên khuôn mặt Lôi Phích cũng hiện lên vẻ âm lãnh, gật đầu.
"Lôi Lực hiện tại thế nào?"
Lôi Báo đột nhiên nói.
"Lần này thua ở trong tay tên tiểu tử Lâm Động kia đúng là một đả kích không nhỏ đối với nó."
Lôi Phích thở dài nói.
"Trong lúc luận võ thắng bại là chuyện thường, nếu như ngay cả chuyện này cũng không chịu được thì sau này còn làm nên đại sự gì?"
Lôi Báo nhướng mày, chợt nói:
"Đến khố phòng (phòng chứa bảo vật) đem "Dương Nguyên Đan" đưa cho nó, có thứ này tốc độ tu luyện của nó sẽ tăng nhanh hơn trước, sau này tìm cơ hội phế tên tiểu tử kia đi là được."
"Đa tạ phụ thân."
Nghe thấy ba chữ "Dương Nguyên Đan"
Trên khuôn mặt Lôi Phích cũng hiện lên sự vui mừng, vội vã cung kính nói.
"Đi đi, nhớ là phải phái người giám sát chặt chẽ Lâm gia, hừ, đồ của Lôi gia chúng ta không dễ nuốt như vậy. . ."
Nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt Lôi Báo đã phủ một lớp băng lạnh.
. . .
Sau khi giết hai con Hắc Thiết Yêu Báo, việc khai khoáng được triển khai một cách bí mật, người tham gia toàn là những người được lựa chọn nghiêm ngặt, đối với những người này Lâm gia trả công họ cực kỳ hậu hĩnh, cho phép họ mang người nhà tới Thiết Mộc Trang. Cứ như vậy, bọn họ không chỉ có nơi ăn trốn ở, mà còn mang tính cảnh cáo, tốt nhất là đừng làm lộ bí mật.
Đối với chuyện khai thác này Lâm Động chẳng giúp gì được nhiều, nhưng mà hắn cũng không trở lại Thanh Dương trấn, Thiết Mộc Trang này có nhiều thâm sơn, rừng rậm, trong rừng lại có nhiều yêu thú, hắn cần phải ma luyện mình.
Khi giao thủ với những hộ vệ Lôi gia, Lâm Động nhận ra kinh nghiệm thực chiến của mình không đủ, chỉ dựa vào Nguyên Lực hùng hậu và võ học tinh diệu thì không ổn, nếu có kinh nghiệm thực chiến thì khi đối phó với hai người Đới Ân đâu có luống cuống tay chân như vậy.
Mục tiêu tích lũy kinh nghiệm được Lâm Động đặt toàn bộ lên người của những con yêu thú, Thiết Mộc Trang ở gần thâm sơn vô cùng phù hợp với điều kiện của Lâm Động.
. . .
"Grừ!"
Trong rừng rậm yên tĩnh bất chợt có một tiếng gầm vang lên, lá cây bị rung động rơi tơi tả.
Khi nhìn theo tiếng gầm đó, thấy một con cự lang màu xanh đang lao tới một bóng người, khi cái mõm nó chuẩn bị cắn vào cái cổ của thân ảnh kia, thì Nguyên Lực hùng hậu từ song chỉ của thân ảnh đó đột nhiên đâm thẳng vào bụng của con cự lang, máu tươi xối xả tuôn ra.
Khi máu tươi tuôn ra, đạo thân ảnh kia cũng lấy tay đẩy con cự lang ra, ngửa mặt lên trời không ngừng thở hổn hển, trên thân hình hắn có đủ loại vết thương, hiển nhiên là vừa trải qua một trường đánh nhau kinh khủng.
Thở hổn hển mấy hơi thở, đạo nhân ảnh kia mới ngẩng đầu lên, hóa ra người này chính là Lâm Động, hắn nhìn con cự lang dưới chân không khỏi cười cười.
Thanh Phong Lang là một loại yêu thú có thực lực Địa Nguyên cảnh, trong hai tháng này, Lâm Động đã cùng nó giao thủ mấy lần, ban đầu là chật vật chạy trốn, trận chiến này thì đã có thể đánh chết nó.
Hiện giờ dung mạo Lâm Động không có gì khác so với thời gian trước, nhưng mà lại khiến cho người khác cảm nhận được một khí thế sắc bén, cảm giác này không liên quan tới dung mạo, mà đó chính là khí thể trải qua ma luyện sinh tử.
Sau khi Lâm Động giải quyết Thanh Phong Lang, một cái bóng đỏ rực cũng lao ra, cắn thi thể của Thanh Phong Lang nát nhừ, khi nó không nhìn thấy Yêu tinh thì bất mãn gầm lên một tiếng.
Cái bóng đỏ rực kia chính là Tiểu Viêm, trong hai tháng này nó cũng theo Lâm Động ma luyện, bây giờ trên thân hình nó có không ít vết thương, đây toàn là những vết thương do đánh nhau tạo thành.
Trải qua hai tháng, trên người Tiểu Viêm đã có mùi vị huyết tinh, vết thương trên thân hình làm cho nó có vẻ hung hãn, khí thế Hỏa Mãng Hổ cao ngạo đã bắt đầu hiện ra.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, tốc độ phát triển của Tiểu Viêm đối với người bình thường thì rất kỳ quái, nhưng được Lâm Động nuôi dưỡng, hưởng thụ cách ăn uống
xa xỉ, đồng thời còn cắn nuốt yêu tinh, nên cũng trở nên bình thường. Nửa năm trước nó mới chỉ là ấu thú… vậy mà bây giờ đã biến thành một con Hỏa Mãng Hổ có thể hình tương đối lớn, tốc độ này nói ra với người không hiểu chắc là người ta phải cười vỡ bụng mất.
Căn cứ theo những gì Lâm Động biết, con Hỏa Mãng Hổ của Ngô Vân mới chỉ to bằng bắp đùi mà thôi, hơn nữa sức chiến đấu cũng kém xa Tiểu Viêm . . .
Đối với sự chênh lệch này, Lâm Động vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy may mắn, rất may là lúc đầu hắn nghe theo Thạch Phù lựa chọn chứ không thì…
Trải qua hai tháng ma luyện, Lâm Động và Tiểu Viêm đều có những tiến bộ không nhỏ, nhưng điều mà Lâm Động tiếc nuối duy nhất chính là hắn chỉ còn một bước nữa là tiến vào Địa Nguyên cảnh hậu kỳ, vậy mà không thể nào tiến lên được, trong khi đường kinh mạch thứ 7 của Thanh Nguyên Công đã được đả thông. . .
"Thời gian không còn sớm, cần phải trở về thôi. . ."
Lâm Động từ trong lòng lấy ra một cái lọ, đổ ra một viên đan hoàn linh dược, nhét vào trong miệng Tiểu Viêm, sau đó nhìn số lượng đan hoàn không còn nhiều trong lọ không khỏi cười khổ lắc đầu, Tiểu Viêm càng lớn lại càng chảnh ăn, linh dịch Thạch Phù nó không thèm nữa rồi. . .
Ngồi lên lưng hổ, Lâm Động huýt sáo một tiếng, Tiểu Viêm hóa thành một cái bóng đỏ như lửa, nhanh chóng chạy ra khỏi rừng rậm. . .
. . .
Trở lại Thiết Mộc Trang, Lâm Động tắm rửa thay quần áo, sau đó đi thẳng tới mỏ khoáng thạch được canh giữ nghiêm ngặt ở phía sau núi.
Khu vực sau núi bây giờ đã có thay đổi lớn, một cái đường hầm xuyên vào bên trong lòng đất đã hiện ra, bên trong nó không ngừng có tiếng đinh đinh đang đang vọng ra.
Ở lối ra của mỏ, Lâm Khiếu đứng chắp tay, bên cạnh hắn có hai cái rương lớn, trong rương chất đầy Dương Nguyên Thạch màu đỏ nhạt.
"Phụ thân, thu hoạch cũng không tệ lắm nhỉ?"
Nhìn hai cái rương chất đầy Dương Nguyên Thạch sáng long lanh, Lâm Động liếm liếm miệng, cười nói.
"Hiện giờ không thể dùng nhiều người hơn cho nên số lượng Dương Nguyên Thạch khai thác ra cũng có hạn, trong hai tháng này chúng ta khai thác được 487 viên."
Lâm Khiếu nói vậy nhưng mà đối với số lượng này hắn đã cực kỳ thỏa mãn, hơn bốn trăm viên Dương Nguyên Thạch đã bằng tiền lãi một năm của Lâm gia trước kia rồi.
"Hơn bốn trăm viên Dương Nguyên Thạch này cũng chỉ đủ đổi bốn mươi viên Dương Nguyên Đan."
"Dương Nguyên Đan?"
Lâm Động ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nói.
"Một số cường giả có thể đem năng lượng của Dương Nguyên Thạch ngưng tụ thành Dương Nguyên Đan, loại đan dược này có tác dụng cực lớn đối với người có thực lực dưới Nguyên Đan cảnh, nhưng mà hơn 10 viên Dương Nguyên Thạch chỉ tinh luyện ra 1 viên Dương Nguyên Đan mà thôi, ha hả, đối với các thế lực lớn, Dương Nguyên Thạch và Dương Nguyên Đan còn quý hơn hoàng kim (vàng). . ."
Tâm tình Lâm Khiếu hiển nhiên vô cùng tốt, bởi vậy hắn cũng không cảm thấy phiền khi giải thích.
"A?"
Lâm Động có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện như thế này.
"Phụ thân đã quyết định ngày mai sẽ vận chuyển hơn 300 viên Dương Nguyên Thạch tới Viêm Thành, lúc đó sẽ đổi lấy một số Dương Nguyên Đan để tăng cường thực lực cho Lâm gia chúng ta."
"Ngày mai đi Viêm Thành?"
Nghe vậy, hai mắt Lâm Động sáng quắc, Viêm Thành là một tòa thành lớn gần Thanh Dương trấn nhất, thậm chí ở trong toàn bộ Đại Viêm vương triều, Viêm Thành cũng có danh tiếng tương đối, nó vô cùng náo nhiệt và nhiều đặc sắc.
"Ha ha, con bây giờ đã là đại công thần của Lâm gia, yên tâm đi, ngày mai ta sẽ dẫn con đi xem một chút cho biết."
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động, Lâm Khiếu không khỏi cười nói.
Lâm Động hắc hắc cười cười, sau đó quay đầu nhìn hai cái rương đầy ắp Dương Nguyên Thạch, không khỏi sợ hãi than một tiếng, Lâm Khiếu nói thêm hai câu nữa thì rời đi để cho hộ vệ canh giữ nơi này.
Khi Lâm Khiếu rời đi, Lâm Động đưa tay lấy 3 viên Dương Nguyên Thạch, nhưng mà khi hắn vừa mới cầm Thạch Phù trong lòng bàn tay đã truyền ra một loại ba động, ngay sau đó ba viên Dương Nguyên Thạch sáng bóng lóe lên một cái, nhanh chóng ảm đạm dần, quang mang biến mất biến thành những bột phấn bay lả tả rơi xuống.
Thấy biến cố đột nhiên xảy ra này, sắc mặt Lâm Động đột biến.