Vũ Động Càn Khôn

Tiên Nguyên Cổ Thụ


trước sau

- Vùng quặng mỏ của chúng ta đây là khu quặng mỏ có diện tích mênh mông nhất trong Huyết Nham Địa, những đệ tử đóng ở đây ước chừng có khoảng hơn trăm người. Đương nhiên, số lượng này đối với cái nơi hỗn loạn như Huyết Nham Địa này không được coi là nhiều, nhưng mà cũng may tên tuổi Đạo Tông chúng ta cũng không tệ, bình thường cũng sẽ không có người hoặc là thế lực nào đui mù không biết mà đánh chủ ý với chúng ta.

Vùng trời phía trên quặng mỏ đỏ thẫm, có mười mấy bóng người lướt qua, Nguyên Phương ở vị trí phía trước, chậm rãi giới thiệu cho bọn người Lâm Động tất cả vùng quặng mỏ thuộc về Đạo Tông bọn họ.

Cả người phi hành ở giữa không trung, ánh mắt của Lâm Động cũng không ngừng đảo nhìn xung quanh. Kể ra thì phòng ngự của nơi này cũng coi như nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có người từ không trung lướt ngang qua, cảnh giới quan sát mọi động tĩnh xung quanh quặng mỏ.

Diện tích vùng Niết Bàn Tinh Khoáng này vượt quá sự tưởng tượng của Lâm Động rất xa, năm đó lúc ở trấn Thanh Dương, hắn cũng từng phát hiện qua quặng mỏ Dương Nguyên Thạch, có điều nơi đó so với nơi này ngay cả một góc cũng không bằng…

Sau khi Nguyên Phương dừng lại, một hàng người cũng dần dần tiến sâu vào quặng mỏ, màu sắc nơi đây so với bên ngoài càng trở nên đỏ thẫm, cả vùng đại địa dường như muốn bố cháy lên vậy, thaotj nhìn cực kỳ kỳ dị.

Bóng Nguyên Phương lướt qua, đột nhiên hạ xuống trên một tảng đá nhô cao, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước. Phía sau nàng ta, bọn người Ứng Hoan Hoan, Lâm Động cũng nhanh chóng hạ người xuống, ánh mắt trông về phía xa.

Phía trước thạch phong là một mảng rừng rậm đỏ thẫm, trong rừng rậm đại thụ mọc san sát nhau, những chiếc lá màu đỏ lửa bị cơn gió nhẹ thổi đi, lập tức vũ động ào ào, hệt như một biển lửa.

Ánh mắt Lâm Động đảo qua rừng rậm đỏ thẫm, chợt ánh mắt ngừng lại. Dựa vào tinh thần lực, hắn có thể cảm nhận được trong rừng rậm kia lại có đến mấy chục luồng khí tức, những khí tức này tràn ngập sự thô bạo và hung sát, hơn nữa mỗi luồng khí tức đều cực kỳ dũng mãnh, e rằng không thu kém chút nào người đã bước chân vào Ngũ Nguyên Niết Bàn…

- Yêu thú sao?

Lâm Động nhìn về phía Nguyên Phương, hỏi.

- Hỏa Tinh Yêu Viên, một loài Yêu thú trong Huyết Nham Địa, cực kỳ khó đối phó, một khi xuất hiện đều là tụ tập thành đàn. Hơn nữa thực lực mỗi con đều vô cùng hung hãn, ở đây tối thiểu có không dưới bốn mươi con, nếu như thực sự phải giao đấu, cho dù có thể đuổi bọn chúng đi chăng nữa thì đệ tử của chúng ta ở đây e rằng cũng sẽ tử thương vô cùng nghiêm trọng.

Nguyên Phương nhấn mạnh nói.

- Nhiều Hỏa Tinh Yêu Viên thế sao?

Khương Côn và Viên Lăng ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ đều là người đã bước chân vào Thất Nguyên Niết Bàn, nhưng với số lượng nhiều thế này cũng tương đối nan giải.

- Phương tỷ, trước kia vùng lân cận khu vực này có lẽ không có Hỏa Tinh Yêu Viên xuất hiện thì phải? Bây giờ sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều như thế?

Ứng Hoan Hoan chau mày hỏi.

- Điều này ta cũng không rõ lắm, hơn nữa những Hỏa Tinh Yêu Viên này thường xuyên xuất hiện, quấy nhiễu chúng ta khai thác quặng mỏ. Ta cũng là bị bức đến mức hết cách nên mới gửi tin tức về Đạo Tông…

Nguyên Phương lắc lắc đầu nói.

- Trong cánh rừng kia, có lẽ có thứ mà bọn chúng cảm thấy hứng thú!

Lâm Động đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía hắn, tiếp tục nói:

- Yêu thú cực kỳ nhạy cảm đối với năng lượng của thiên địa, bọn chúng sẽ không tập trung vô duyên vô cớ, chắc chắn là có mục đích nào đó!

- Cánh rừng này trước kia chúng ta đã dò xét qua, cũng không có phát hiện bất kỳ thiên tài địa bảo nào!

Nguyên Phương chau mày nói.

- Trước kia không có, cũng không có nghĩa là bây giờ cũng không có!

Lâm Động dang tay ra nói:

- Bây giờ e rằng phải đi vào một chuyến mới biết rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào cánh rừng đỏ thẫm ở phía xa. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy nguyên lực thiên địa ở đó dường như có dấu hiệu hỗn loạn cực kỳ mịt mờ.

- Đi vào đó ư? Những Hỏa Tinh Yêu Viên trong đó không dễ đối phó đâu!

Nguyên Phương nói.

Bọn người Khương Côn ở bên cạnh cũng gật gật đầu. Muốn xông qua hết số lượng Hỏa Tinh Yêu Viên phong tỏa nhiều như thế là chuyện không đơn giản, hơn nữa không ai biết được bên trong cánh rừng rậm kia rốt cuộc còn có những gì nữa.

Lâm Động hơi nhíu cặp mày, nếu như cứ xông thẳng vào thì có thể được, nhưng mà bọn họ ở đây, có đủ tư cách đó e rằng cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi!

- Giao cho ta đi, hà tất gì phải tranh cãi với những tên đần này?

Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm, Ứng Hoan Hoan kia đã chậm rãi bước đi, nhẹ giọng cười nói.

Lâm Động kinh ngạc một chút, nhìn đôi mắt to đen nhánh sáng ngời của thiếu nữ kia, cũng không nới thêm gì cả. Hắn sẽ không bởi vì tuổi tác nhỏ của nàng ấy mà có chút gì khinh thường gì. Có thể trở thành đại đệ tử thân truyền của Thiên Điện, nếu nói Ứng Hoan Hoan không có chút bản lĩnh thực sự, e rằng kẻ ngốc cũng sẽ không tin!

Thân thể mềm mại của Ứng Hoan Hoan khẽ động, đã nhẹ lướt đi. Chốc lát sau đã xuất hiện giữa không trung phía trên cánh rừng, giơ đôi tay ngọc ra, một luồng nguyên lực như lụa trực tiếp đánh vào trong rừng rậm.

- Hống!

Nguyên lực vừa nổ tung trong rừng rậm, lập tức một tiếng gào thét phẫn nộ trộn lẫn với hung sát liền vang vọng lên. Sau đó chỉ nghe thấy từng trận xé gió vang lên, mười mấy bóng đỏ cực lớn mang theo khí tức hung sát khắp người, đã xuất hiện trên những gốc cổ thụ gần đó, ánh mắt hỏa hồng sắc hung hăng nhìn chằm chằm vào Ứng Hoan Hoan đang phiêu phù giữa không trung.

Lúc này Lâm Động cũng nhìn rõ được hình dạng của những Hỏa Tinh Yêu Viên này. Hình thể bọn chúng ước chừng cao mấy trượng, toàn thân một màu đỏ chót, nhìn qua giống như là có một tầng tinh thạch bao vây lấy. Một cỗ năng lượng cuồng bạo không ngừng từ trong thân thể bọn chúng cuồn cuộn tuôn trào ra.

Ứng Hoan Hoan huyền phù giữa không trung, ở trên cao liếc mắt nhìn những Hỏa Tinh Yêu Viên bên dưới này, lại nở nụ cười duyên một cái, duỗi đôi tay thon dài ra, khẽ vụt qua hư vô phía trước mặt.

Cùng với bàn tay ngọc ngà lướt qua kia, mơ hồ có từng luồng năng lượng màu xanh nhạt hội tụ mà đến, thoạt nhìn, đúng là có vài sợi dây đàn màu xanh!

Ting tang!

Bàn tay ngọc của Ứng Hoan Hoan nhẹ nhàng gảy lên những sợi dây đàn,
lập tức từng tiếng đàn du dương, từ dưới đầu ngón tay ngọc ngà thong thả huyền phù mà ra.

Đồng tử của Lâm Động dừng lại nhìn vào các đầu ngón tay của Ứng Hoan Hoan, nơi phát ra tiếng đàn kỳ quái kia. Lúc tiếng đàn truyền vào tai hắn, tinh thần hắn lại xuất hiện một chút gì đó mơ hồ, lập tức trong lòng đột nhiên rùng mình, nguyên lực tuôn trào, trực tiếp che hai tai lại, ngăn cách với tiếng đàn kia.

- Sóng âm công kích!

Trong mắt Lâm Động lóe lên một vẻ kinh ngạc, hắn hiển nhiên là không ngờ Ứng Hoan Hoan này lại có thể lấy tiếng đàn làm thủ đoạn công kích. Cái loại thế tiến công bằng sóng âm này, thật sự có chút làm cho người ta khó mà đề phòng cho được!

Thình thịch, thình thịch!

Trong lúc Lâm Động còn đang kinh ngạc, đám Hỏa Tinh Yêu Viên ở trong cánh rừng kia, hai mắt vốn hung sát vào lúc này lại nhắm lại, sau đó từng con một rơi xuống. Sau khi rơi thẳng xuống đến mặt đất cả người đều run rẩy, xem bộ dạng này, không ngờ toàn bộ đều bị Ứng Hoan Hoan thôi miên cả rồi!

- Đã xong, kết thúc công việc!

Ứng Hoan Hoan thấy thế, khóe môi hơi nhếch lên, lúc này mới gạt bỏ những sợi dây đàn trước mặt, quay người nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của Lâm Động, trong lòng lập tức đắc ý. Tiểu tử, xem ngươi luôn làm bộ điềm tĩnh trước mặt ta a!

- Lợi hại!

Lâm Động nhịn không đươc gật gật đầu, trong lòng đối với Ứng Hoan Hoan này lại lần nữa xem trọng hơn không ít. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người lại có thể dung hợp nguyên lực và tiếng đàn. Nghĩ đến cho dù là hắn, nếu như chính diện đối mặt với loại công kích này của Ứng Hoan Hoan, có lẽ cũng sẽ cảm thấy có chút khó khăn.

- Đi thôi, chúng ta vào rừng xem xem, rốt cuộc là thứ gì đã dẫn những tên đó đến!

Ứng Hoan Hoan vẫy vẫy tay, rất có dáng điệu của một đại tỷ dẫn đầu, sau đó xung phong đi trước, trực tiếp lao về hướng rừng rậm đỏ thẫm kia. Phía sau nàng, đám người Lâm Động cũng nhanh chóng bám theo.

Một đoàn người trực tiếp xông vào trong rừng rậm. Bởi vì không có sự ngăn cản của đám Hỏa Tinh Yêu Viên kia, cho nên bọn họ tương đối thuận lợi tiếp cận khu vực trung tâm bên trong rừng rậm.

Phốc!

Bóng dáng của Lâm Động đáp trên một cành cây, sau đó lại chau mày lần nữa. Từ sau khi vào khu rừng này, hắn đã cảm thấy cái loại dấu hiệu của sự hỗn loạn bên trong nguyên lực thiên địa.

Ngọn nguồn của cái loại hỗn loạn đó dường như ở không xa phía trước!

Lâm Động ngẩng đầu, sau đó liền nghe thấy Ứng Hoan Hoan ở phía trước phát ra tiếng hô kinh ngạc, trong lòng lập tức tim đập mạnh, thân hình bay vọt ra. Thân ảnh chỉ lóe lên mấy lần đã xuất hiện bên cạnh nàng ta. Còn Ứng Hoan Hoan lúc này đang mở to đôi mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía trước.

Phía trước bọn họ, là một vùng đất màu đỏ, chỉ có điều mặt đất lúc này đã bị nứt ra, một gốc cây màu đen chui từ dưới đất lên, trên thân cây cứng cáp ấy, cành lá nằm ngang dọc, lóe ra màu sắc cứng rắn như sắt thép lạnh như băng vậy.

Trên gốc cây đó, có thể nhìn thấy một số phù văn cổ xưa dường như do tự nhiên hình thành, trong lúc mơ hồ, một loại ba động không tầm thường từ trên gốc cây đó lặng yên phát ra.

Hơn nữa, điều khiến cho người ta chú ý nhất là, trên gốc cây màu đen đó, có treo năm quả thực thuần một màu đỏ thẫm giống như đang bốc cháy vậy. Những quả thực kia đang lung lay sắp rơi, dường như sắp rơi xuống vậy.

- Đây là…

Đồng tử của Lâm Động có chút co rút lại, mặc dù hắn không biết thứ này, nhưng nhìn từ cái loại ba động đó, thứ này tuyệt đối không tầm thường!

- Tiên Nguyên Cổ Thụ!

Bàn tay trắng như ngọc của Ứng Hoan Hoan nhẹ nhàng đưa lên che miệng lại, trong đôi mắt to ẩn chứa đầy vẻ kinh hoàng.

- Cái thứ này… Sao lại xuất hiện ở đây?

Vẻ mặt hai người bọn Khương Côn cũng ngơ ngác trợn mắt há hốc miệng mồm, lẩm bẩm nói.

Trong rừng rậm, hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị gốc cây màu đen chui ra từ dưới đất kia hấp dẫn…

Ứng Hoan Hoan vô cùng kinh hỷ nhìn chằm chằm vào gốc cây màu đen kia, chợt lại nhịn không được muốn tiến lại gần. Nhưng mà ngay lúc nàng bước lên được mấy bước, thì sắc mặt Lâm Động ở bên cạnh lại đột nhiên kịch biến, vột vàng chộp lấy cổ tay trắng như ngọc của nàng ta, thân hình rất nhanh lùi lại phía sau.

Ầm!

Ngay trong nháy mắt khi Lâm Động túm lấy tay Ứng Hoan Hoan phóng lùi lại, nơi bọn họ vừa đứng đột nhiên nứt ra một cái khe lớn, một bàn tay to lớn hỏa hồng sắc mạnh mẽ đập nát mặt đất, sau đó một cái bóng màu đỏ to lớn từ dưới lòng đất lao vút qua, rơi đến ngay bên cạnh gốc cây màu đen kia.

Lâm Động mang theo Ứng Hoan Hoan rơi xuống một gốc đại thụ gần đó, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám bụi đất tung bay đằng kia. Ở nơi đó là một con vượn khổng lồ hung sát khắp cả người đều đỏ rực như hỏa diễm đang đứng. Luồng khí hung sát dâng lên cuồn cuộn ngất trời, giống như gió lốc vậy thổi quét ra khắp nơi xung quanh.

- Hỏa Tinh Viên Vương!

Ngay khi Ứng Hoan Hoan nhìn thấy cái đầu Hỏa Viên có màu sắc tuyệt đối không giống với những Hỏa Tinh Yêu Viên trước kia, khuôn mặt xinh đẹp cũng khẽ biến đổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện