Vũ Động Càn Khôn

Hoang Vu


trước sau



Năng lượng rất nhỏ ấy xuất hiện rất đột ngột, nhưng vì nó phát ra từ cơ thể của Lâm Động nên hắn lập tức phát hiện ra ngay, đồng tử hắn cũng vì thế mà co rút lại.

Vì thứ sức mạnh ấy phát ra từ Thạch phù thần bí!

Hơn nữa nó có vài phần quái dị, nói chính xác thì nó có mục tiêu rất rõ ràng, mà tính huống này là lần đầu tiên hắn gặp từ sau khi có Thạch phù thần bí!

- Tại sao Thạch phù lại nhằm vào Đại Hoang Vu Bi?

Lâm Động nhíu mày lẩm bẩm, hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm bia khổng lồ trước mặt. Bề mặt tấm bia có màu vàng nhạt do thời gian, hơn nữa nó không phẳng lỳ mà có rất nhiều vết lồi lõm, rồi vô số vết nứt lan khắp nơi, nhưng nói chung nhìn tổng thế đó không phải vấn đề gì lớn.

Lâm Động cẩn thận quan sát kỹ mọi chỗ trên tấm bia, mấy phút sau hắn bỗng nheo mắt lại nhìn chăm chú về một chỗ có một vài lỗ đen nhỏ bé khó nhận ra.

Đúng vào lúc Lâm Động nhìn vào những lỗ đen ấy hắn bỗng nhận thấy Thạch phù thần bí bỗng chấn động, năng lượng lại lan tỏa.

Ánh mắt Lâm Động hiện lên sự kinh ngạc và nghi hoặc, rồi hắn nhìn xung quanh thì phát hiện trên tấm bia có không ít những điểm đen như thế. Chỉ có điều tấm bía quá lớn cộng với sự xâm thực của thời gian nên có điểm đen như vậy cũng là chuyện bình thường. Nếu không phải vì Lâm Động có Thạch phù thần bí thì hắn cũng không chú ý đến những điểm đen bình thường đó.

Lâm Động nhìn những điểm đen ấy, chần chừ một chút rồi tiến lên, thò ra một ngón tay chạm vào một cái lỗ đen.

Năm người Lâm Động và bọn Tưởng Hạo đều ở rất gần tấm bia, trước đó bọn Tưởng Hạo cũng quan sát tấm bia rất kỹ, bọn họ cũng đã chạm tay vào tấm bia nên hành động của Lâm Động lúc này cũng không gây chú ý gì cho mọi người xung quanh.

Ngón tay Lâm Động khẽ chạm lên cái lỗ đen… Vào khoảnh khắc chạm vào nó, sắc mặt Lâm Động bỗng kịch biến.

Nơi ngón tay hắn tiếp xúc, một tia năng lượng kỳ dị đột nhiên chui vào cơ thể hắn, nó lạnh như băng và không có chút sức sống nào, dường như còn có tà khí quỷ dị!

Lâm Động chỉ chạm tay vào một khoảnh khắc rồi rút về ngay, gương mặt hắn có chút tái nhợt, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn cái lỗ đen kia.

Sức mạnh ấy rất lạnh và quỷ dị, tuy Lâm Động không biết khi tu luyện đến Tử Huyền Cảnh trong cơ thể sẽ sinh ra một thứ tử khí có sức phá hoại rất lớn, nhưng thứ tử khí đó so với lỗ đen này khác hẳn về bản chất!

Quan trọng nhất là thứ tà ác này dường như Lâm Động không phải gặp lần đầu… Năm đó trong Tông phái Viễn Cổ ở trong Đại Hoang Cổ Bi tại Đại Hoang Quận, Vương triều Đại Viêm hắn đã từng cảm nhận thấy.

Thứ khí tức tà ác lạnh như băng đó lan tỏa đến đâu, dường như mọi sinh linh trong thiên địa đều bị tiêu diệt!

Lâm Động mím môi lại, chủ nhân trước của Tông phái Viễn Cổ năm đó cũng có Thôn Phệ Tổ Phù, hình như cũng bị thứ hắc ám tà ác chưa được biết đến này giết chết. Chỉ có điều không biết hiện giờ cảm nhận được nó trước Đại Hoang Vu Bi có ý nghĩa gì?

- Đây rốt cuộc là thứ gì?

Lâm Động lẩm bẩm, mạnh như Tông phái Viễn Cổ, mạnh như Hắc Đồng lão nhân có Thôn Phệ Tổ Phù cũng khó chống lại thứ hắc ám này. Nó rốt cuộc là gì?

Khi Lâm Động đứng trước tấm bia suy nghĩ thì bốn người Tưởng Hạo đã chuẩn bị xong, bọn họ ngồi xuống trước tấm bia, sắc mặt nghiêm nghị.

- Lâm Động!

Ngộ Đạo gọi một tiếng, lúc này mới khiến Lâm Động bừng tỉnh, hắn nhìn tấm bia một lúc rồi quay lại ngồi xuống tảng nham thạch.

Thấy cả năm đã vào chỗ, Trần Chân khẽ gật gù, rồi phẩy tay, Hoang Kình cuộn trào rồi bay qua bầu trời rơi xuống bề mặt Đại Hoang Vu Bi.

Uỳnh uỳnh!

Khi ấy, tấm bia bỗng khẽ rung lên, rồi mấy tia sáng màu vàng bắn ra từ tấm bia, cuối cùng bao trùm lên năm người Lâm Động. Vào khoảnh khắc ánh sáng bao phủ, toàn thân Lâm Động bỗng run lên, rồi hắn cảm nhận thấy một luồng hấp lực không thể chống cự phát ra từ tấm bia, ngay sau đó thần trí trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm lại…

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về năm thân ảnh được bao bọc bởi ánh sáng, xem ra cuộc tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh đã bắt đầu.

- Tỷ tỷ, khi tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh sẽ gặp phải điều
gì?

Ứng Hoan Hoan nhìn năm thân ảnh không hề động đậy, không kìm được hỏi Ứng Tiếu Tiếu. Hiện tại ở đây cũng chỉ có Ứng Tiếu Tiếu là đã từng trải qua chuyện này mà thôi.

Nghe thế, bọn Thanh Diệp cũng quay lại nhìn Ứng Tiếu Tiếu, hiển nhiên bọn họ đều rất hứng thú với câu hỏi này.

Ứng Tiếu Tiếu nhíu mày, ánh mắt có chút thất thần nhìn tấm bia đá, khẽ nói:

- Đại Hoang Vu Bi vốn đã có sức mạnh vô cùng lớn!

- Ừm, cái này muội biết, nhiều lần rất nhiều Trưởng lão Đạo Tông ta cũng ra tay đều không thể di chuyển nó đi được, hơn nữa cũng không thể khống chế thời gian nó mở ra, chỉ có thể cứ cách một khoảng thời gian rồi dùng Đan Hà để thúc động.

Ứng Hoan Hoan gật đầu lia lịa.

- Khi tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh sẽ bị hút vào không gian bên trong nó. Ở đó là một vùng đất hoang vu vô tận, không có điểm cuối, không có sinh mạng, chỉ có hoang vu, vì thế mới gọi là Đại Hoang Vu Kinh…

- Chắc là một loại khảo nghiệm? Thế Tiếu Tiếu sư tỷ đã thông qua chưa?

Thanh Diệp suy nghĩ rồi nói.

Ứng Tiếu Tiếu nhìn hắn, Thanh Diệp lúc này mời hiểu ra, cười ngượng ngùng, nếu Ứng Tiếu Tiếu thông qua thì có lẽ cũng không tham ngộ thất bại…

- Sau khi vào đó ta không đi mà ngồi ở đó rất lâu!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.

- Lấy bất biến ứng vạn biến!

Mục Lực của Hồng Điện tán thưởng, cũng không phải hắn nịnh nọt, mà là thay vì chạy lung tung ở đó để tiêu hao năng lượng, không bằng ngồi yên tĩnh suy nghĩ cách phá giải.

- Nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng ta vẫn không thể phá cục, có lẽ ta không thể lãnh ngộ được chân lý của hoang vu!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ thở dài, ngữ khí đầy tiếc nuối.

- Nếu dễ dàng phá giải thì Đại Hoang Vu Kinh cũng không được chú ý đến thế.

Mục Lực cười, rồi hắn nhìn năm thân ảnh trước tấm bia, nói:

- Chỉ không biết lần này không biết năm người bọn họ có thu hoạch được gì không?

- Ta cũng rất mong chờ!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, ánh mắt khẽ động nhìn về thân ảnh ngoài cùng bên trái, chỗ của Lâm Động...

o0o

Bầu trời xám xịt kín mít không có một khe hở nào, tựa hồ như khi thiên địa mới được sinh ra vẫn chưa phân tách trời và đất vậy.

Bên dưới bầu trời xám xịt là một vùng đại địa hoang vu mênh mông không điểm cuối, mặt đất màu vàng xám, thỉnh thoảng có xuất hiện cỏ khô, nhưng không có chút sức sống nào, một số đường nứt lan tỏa đến tận điểm cuối của tầm mắt.

Lúc này, trên đại địa mênh mông, một thân ảnh đang bất lực nhìn khung cảnh ấy, ngửa mặt lên trời thở dài.

Đó chính là Lâm Động, hắn đã vào bên trong Đại Hoang Vu Bi, nhìn môi trường như từ thời Viễn Cổ thế này, hắn không kìm được mà cười khổ.

- Chắc đây là khảo nghiệm của Đại Hoang Vu Bi!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng cũng chỉ thấy tận cuối tầm mắt vẫn là một vùng hoang vu như thế.

Thân hình nhỏ bé đứng giữa thiên địa rộng lớn, cái cảm giác này như con người sẽ biến thành cát vàng mãi mãi chôn thân ở đây, nghĩ mà thấy nghẹt thở.

- Phù!

Lâm Động thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng đọng, đã đến rồi thì phải xem xem Đại Hoang Vu Bi rốt cuộc muốn làm gì?

- Đi nào!

Lâm Động nhếch mép, lựa chọn của hắn ngược hẳn với Ứng Tiếu Tiếu, hắn không thích ngồi yên chờ đợi, dù có thật sự tốn sức vô ích thì hắn cũng muốn đích thân thử xem sao!

Đại địa mênh mông, người thanh niên tiến bước về phía trước, tinh quang trong mắt như muốn xé tan sự hoang vu. Nhưng Lâm Động không hề biết rằng, chuyến đi đó của hắn kéo dài đến một tháng trời!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện