Vũ Động Càn Khôn

Phá Giải


trước sau



Trên vùng đại địa hoang vu vô tận, giọng nói nghiêm túc nhưng có chút quái dị của Lâm Động vang lên với ngữ điều bình tĩnh.

Thế nhưng khi hắn dứt lời, không gian vẫn tĩnh lặng không có bất cứ dị động nào.

Nhưng điều này không khiến Lâm Động hoảng loạn, hắn nhìn chăm chăm vào vùng đất tựa như ở đó có người có thể hiểu lời hắn vậy.

Khi hắn nói thì ngày càng có nhiều điểm sáng tỏa ra từ trong người hắn, đôi chân của hắn đã biến mất trong ánh sáng, rồi đến hông, đến ngực…

Ánh sáng dần lan tỏa, nhưng đôi mắt ngày càng trở nên sắc lạnh.

- Ngươi đã cho Chu Thông tiền bối một cơ hội… tại sao không thử thêm một lần nữa?

Lâm Động vẫn bình tĩnh nói với vùng đất không chút sức sống này.

Ánh sáng đã lan đến cổ Lâm Động.

- Thứ đó khiến ngươi… rất đau đớn đúng không?

Lâm Động liếc nhìn đám ánh sáng đang lan tỏa, khóe miệng nhếch lên châm chọc, nói.

Uỳnh!

Ánh sáng cuối cùng đột nhiên đông cứng lại.

Thấy vậy, khóe miệng Lâm Động càng cong lên, lần này cuối cùng hắn cũng đặt cược thắng rồi, quả nhiên Đại Hoang Vu Bi có linh trí!

Đại địa hoang vu không biết từ bao giờ có một trận gió nhẹ thổi qua, rồi trên mặt đất nổi lên vô số những làn sóng từ bốn phía cuộn về phía Lâm Động.

Rất nhiều đường vân ánh sáng lan tỏa, rồi phần thân thể biến mất của Lâm Động nhanh chóng hồi phục, hơn nữa khi thân thể trở lại, một luồng năng lượng dồi dào cũng trở về.

- Cảm ơn nhé!

Lâm Động nắm chặt tay cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, nụ cười hiện lên trên gương mặt, rồi hắn ngẩng đầu lên cung tay với vùng đất nói.

Rắc rắc!

Vùng đất hoang vu này bắt đầu nứt tách ra, nhưng đối mặt với sự thay đổi này Lâm Động không hề có chút kinh hoàng nào, sâu trong đáy mắt hắn còn ánh lên nét cười, thế này coi như đã phá giải rồi, đúng không?

Cuối cùng thiên địa cũng nổ tung, bóng đêm tràn đến từ khắp phía nhấn chìm Lâm Động.

o0o

Trước đó một lúc, trong quần sơn Đạo Tông, không khí đang vô cùng sôi sục, nguyên nhân chính là thân ảnh duy nhất đang ngồi trước Đại Hoang Vu Bi.

Lúc này, cột sáng bao trùm quanh Lâm Động đang nhanh chóng thu gọn lại.

Mọi người thấy vậy đều không che giấu nổi vẻ thất vọng, nếu ngay cả Lâm Động cũng thất bại thì lần này trong Hoang Điện lại không có ai tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh rồi. Như thế thì không biết đến năm nào tháng nào Đại Hoang Vu Kinh trong truyền thuyết mới có ngày tái xuất…

Trên không trung, sắc mặt Trần Chân và Ngộ Đạo khá chua xót, tuy bọn họ đều hiểu Đại Hoang Vu Kinh không dễ tham ngộ, nhưng khi chuyện đó bày ra trước mắt bọn họ vẫn khó lòng tiếp nhận.

- Ài!

Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi vỗ vỗ vai hai người Trần Chân, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài. Các Điện chủ còn lại cũng lắc đầu bất lực. Đại Hoang Vu Kinh quả nhiên không hổ là niềm hy vọng lớn nhất của Đạo Tông…

Nghe những tiếng xôn xao ấy, Ứng Hoan Hoan cũng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trẻ tuổi gầy gò cô đơn phía trước Đại Hoang Vu Bi, môi mím lại buồn bã.

Tuy nàng bình thường luôn hoạt bát vui vẻ, lại có cá cược với Lâm Động, nhưng bất luận thế nào nàng cũng là người có tâm thiện lương, nàng có thể cảm nhận được sau thất bại này Lâm Động sẽ thất vọng đến mức nào.

- Xem ra sau này không được đả kích hắn nữa rồi!

Nàng khẽ chớp mắt, trong lòng nghĩ.

- Thất bại rồi!

Lão nhân lam bào thở dài, không kìm được cười khổ:

- Đại Hoang Vu Bi chết tiệt, Đạo Tông chúng ta tốt xấu gì cũng canh giữ nó hàng ngàn năm nay rồi, thế mà cũng không nể mặt!

- Lai lịch nó bất phàm, những gì nó trải qua không phải cái chúng ta có thể tưởng tượng được, nó không chấp nhận chúng ta cũng là chuyện bình thường.

Ứng Huyền Tử cười nhạt, nói.

- Vậy thì xem ra lần tham ngộ này nên kết thúc được rồi!

Lão nhân lam bào bất lực nói.

Thế nhưng khi ông vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy trong biển người có những tiếng kêu kinh hoàng.

Nghe thế Ứng Huyền Tử và lão nhân kia sững người lại, rồi ngạc nhiên nhìn về phía xa, ngay lúc đó ánh mắt lập tức ngưng đọng.

- Cái này…

Hai người đều lẩm bẩm một cách đầy kinh ngạc.

Tiếng kêu kinh ngạc lan tỏa với tốc độ chóng mặt, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan cũng nhận ra, vội
vàng ngẩng đầu lên rồi ánh mắt đóng chặt ở Đại Hoang Vu Bi.

Cột ánh sáng vốn đang thu nhỏ lại, chỉ còn cỡ bàn tay chiếu trên đỉnh đầu Lâm Động, lúc ấy mọi người đều nghĩ tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh đã thất bại, nhưng khi đợi mấy phút sau mọi người mới chợt nhận ra, tuy chỉ còn rất nhỏ, nhưng ánh sáng ấy không hoàn toàn mất đi!

Ánh sáng chưa biến mất hoàn toàn thì tham ngộ chưa kết thúc!

- Thế này là sao?

Ứng Hoan Hoan không hiểu, nói.

Ứng Tiếu Tiếu nhíu mày, rồi nét mặt dần ngưng trọng, thậm chí giọng nói cũng có phần kinh ngạc:

- Có lẽ chưa thất bại!

Bọn Thanh Diệp nghe thế, ánh mắt đều hiện lên vẻ chấn động.

Trần Chân, Ngộ Đạo và các Điện chủ thấy thế cũng sững người, rồi hai người Trần Chân như nhớ đến điều gì, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ.

Uỳnh uỳnh!

Đại Hoang Vu Bi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, vô số quầng sáng ngưng tụ trên Đại Hoang Vu Bi, cuối cùng biến thành một cột sáng chói lóa chụp lấy Lâm Động.

- Ồ!

Nhìn cột sáng chói mắt kia, tất cả mọi người phải ồ lên, không ít người cảm thấy chấn kinh.

Ánh sáng tụ lại trên Đại Hoang Vu Bi, rồi mặt bia như biến thành một mặt kính, bên trong ẩn hiện một thân hình khổng lồ nhưng mơ hồ.

Ngay khi cái bóng ấy xuất hiện, đồng tử của mấy người Trần Chân, Ngộ Đạo đều thu nhỏ lại, thậm chí đến nhịp thở cũng trở nên gấp gáp. Bọn họ nhìn nhau, đều nhận ra nỗi chấn kinh trong mắt đối phương.

- Đó là Bi Linh?

Ngộ Đạo khàn giọng nói.

- Có lẽ vậy! Năm đó khi ta vẫn chỉ là đệ tử bình thường đã từng thấy khi Chu Thông tiền bối tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh cũng xuất hiện cái bóng này.

Tề Lôi nói, rồi cố gắng kìm nén sự chấn động trong lòng, nhìn hai người Trần Chân, nói:

- Chúc mừng, lần này có lẽ Hoang Điện thay đổi địa vị rồi!

Trần Chân, Ngộ Đạo nhìn nhau cười lớn, cười đến nước mắt trào ra. Hàng trăm năm rồi, cuối cùng Hoang Điện bọn họ cũng có được đệ tử tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh!

o0o

Bóng tối lan tỏa, cuối cùng khi Lâm Động mở mắt ra thì bóng tối lại nhanh chóng rút đi như thủy triều, rồi một vùng đất đá vụn hoang vu xuất hiện trước mặt Lâm Động.

Cách đó không xa, Lâm Động nhìn thấy một tấm bia đá cổ màu vàng lớn cỡ chục trượng, nó giống hệt Đại Hoang Vu Bi, chỉ là trên bề mặt nó có một số phù văn cổ xưa…

Lâm Động quét mắt xuống dưới, rồi đồng tử hắn co rút lại. Phía dưới cùng của tấm bia là rất nhiều đường vân màu đen, nó tựa như xúc giác của ác ma, tà ác mà lạnh lẽo, nó đang không ngừng di chuyển xâm thực lên trên tấm bia.

Năng lượng chỗ phù văn đen quỷ dị phát ra giống hệt với những cái lỗ đen kia!

- Là do bọn chúng đang tác quái phải không?

Lâm Động nhìn tấm bia khẽ nói.

Uỳnh uỳnh!

Khi hắn vừa dứt lời thì bề mặt tấm bia khẽ động, rồi một thân ảnh xuất hiện, ánh mắt của nó nhìn về phía Lâm Động, rồi một giọng nói cổ xưa, khàn khàn vang lên:

- Trong người ngươi có rất nhiều thứ khiến ta cảm thấy quen thuộc!

Nghe vậy khóe mắt Lâm Động không kìm được giật lên mấy cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện