Sự thay đổi này diễn ra trong chớp mắt, Trần Chân và Trưởng lão của Hồng Nhai Động ra tay khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trần Chân đứng trước mặt Lâm Động, sắc mặt không chút hòa ái nhìn chằm chằm vị Trưởng lão của Hồng Nhai Động. Dù sao đây cũng là địa bàn của Đạo Tông, Trưởng lão Hồng Nhai Động làm vậy là có phần tiếm quyền chủ nhân rồi thì phải.
- Điện chủ Trần Chân, đây chỉ là giao đấu học hỏi lẫn nhau, đệ tử Đạo Tông các ngài ra tay như vậy hình như hơi nặng?
Lão giả áo xám lạnh lùng nhìn Lâm Động rồi nói.
- Trong khi giao đấu có thương thế là chuyện rất bình thường, hơn nữa Lâm Động cũng đã cho Hoắc Chân cơ hội nhận thua, nhưng hắn lại ra tay đánh lén. Hành vi như vậy có lẽ Trịnh Trưởng lão phải về giáo huấn thêm đệ tử của mình mới phải.
Trần Chân thản nhiên nói.
Nghe thế, sắc mặt Trưởng lão áo xám lập tức tối sầm lại, nộ hỏa ánh lên trong mắt. Nhưng dù sao ông ta cũng biết đây là đâu, Hồng Nhai Động tuy cũng là Tông phái siêu cấp nhưng không thể sánh được với Đạo Tông. Vì thế ông ta đành nhẫn nhịn, phẩy tay một cái, từ phía sau có mấy đệ tử Hồng Nhai Động vội vàng dìu Hoắc Chân đi.
- Đạo Tông không hổ là một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp. Lần này Hồng Nhai Động ta tự thấy không sánh bằng, năm sau nếu có cơ hội thì sẽ lại đến bái sơn!
Thất bại hiển nhiên khiến tâm trạng Trưởng lão áo xám kia rất không tốt, cũng không có ý định ở lại thêm, chỉ đành ôm quyền với Trần Chân, nói câu khách sáo rồi quay người dẫn đám để tử Hồng Nhai Động đi về. Nhìn bộ dạng khác hẳn vẻ nghênh ngang khi mới tới.
Lâm Động nhìn đám người Hồng Nhai Động rút đi, nhún vai định nói gì đó thì xung quanh bỗng bùng nổ tiếng hoan hô.
- Lại để tiểu tử ngươi được uy phong rồi!
Trần Chân nhìn những đệ tử Đạo Tông có vẻ mặt đầy kích động, không kìm được quay sang Lâm Động cười nói:
- Nhưng lần này ngươi làm tốt lắm. Đám người Hồng Nhai Động lúc nào cũng muốn đến gây chuyện, lần này lại nhân lúc các đệ tử ưu tú của Tứ Điện bế quan để đến bái sơn. Nếu không có ngươi ra tay thì chỉ sợ hôm nay chúng sẽ được nước lấn tới.
- Thủ đoạn bàng môn khó lòng dùng cho việc lớn!
Lâm Động lắc đầu, danh tiếng của một Tông phái siêu cấp không thể chỉ dựa vào thủ đoạn mà có được.
- Tuy đúng là vậy nhưng nếu tin tức truyền ra cũng không tốt cho danh tiếng Đạo Tông chúng ta.
Trần Chân gật gù, quét mắt nhìn Lâm Động rồi cười nói:
- Sắp đến Điện Thí rồi, Tiếu Tiếu, Thanh Diệp, Mục Lực bọn chúng đều đã tranh thủ thời gian bế quan, chỉ mình ngươi là nhàn nhã nhất. Nay ngươi đã có Đại Hoang Vu Kinh, nếu ngươi không có được thành tích tốt trong Điện Thí thì ngươi sẽ không xong với ta đâu.
- Hư danh mà thôi, Trần Chân sư thúc cũng bận tâm sao?
Lâm Động cười nói.
- Nhiều lời, ta đợi bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới đợi được Đại Hoang Vu Kinh xuất thế, Hoang Điện chúng ta cũng có cơ hội vùng dậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Trần Chân mắng yêu.
- Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ cũng không phải nhân vật tầm thường!
Lâm Động cười, nói.
- Ừm!
Trần Chân gật đầu, nói với Lâm Động vài câu rồi mới cùng Ngộ Đạo rời đi. Có thể thấy lần này Lâm Động đánh bại bọn Hồng Nhai Động cũng khiến bọn họ nở mày nở mặt, vì dù sao Lâm Động cũng là đệ tử Hoang Điện!
Hai người Trần Chân rời đi, đệ tử Đạo Tông ở xung quanh lập tức tràn tới, những ánh mắt rực cháy kia khiến Lâm Động hơi rùng mình.
- Này, cảm ơn nhé!
Trong đám người, một bàn tay thon nhỏ vỗ lên vai Lâm Động. Hắn ngoảnh lại thì thấy nàng thiếu nữ đã buộc lại chiếc đuôi ngựa.
Ứng Hoan Hoan mỉm cười nhìn Lâm Động, đôi mắt quả thật có ý cảm ơn. Lần này nếu không phải có Lâm Động ra mặt thì có lẽ nàng sẽ phải đối mặt với Hoắc Chân, hơn nữa từ thực lực mà Hoắc Chân thể hiện, có lẽ dù nàng ra tay toàn lực thì khả năng thắng cũng chỉ là năm mươi năm mươi. Với tính cách của nàng, nếu thất bại, làm tổn hại đến danh tiếng Đạo Tông, không biết nàng sẽ khó lòng chịu đựng đến mức nào.
- Ta cũng là đệ tử Đạo Tông mà!
Lâm Động khẽ cười.
Đôi mắt to tròn của Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, không biết tại sao lại cảm thấy không hài lòng lắm về câu trả lời của hắn, do dự một chút rồi bỗng nói:
- Nể mặt ngươi biểu hiện khá tốt, ta nhắc nhở ngươi, hiện nay Thanh Diệp và Mục Lực đều đang xung kích Cửu Nguyên Niết Bàn, nếu bọn họ thành công thì Điện Thí lần này ngươi cũng khó lòng tăng thứ hạng cho Hoang Điện đấy.
Lâm Động khựng người, rồi gật đầu cười. Thanh Diệp và Mục Lực là đệ tử mạnh nhất của Địa Điện và Hồng Điện. Bọn họ có tư cách xung kích Cửu Nguyên Niết Bàn cũng không có gì lạ.
Ứng Hoan Hoan nhắc nhở Lâm Động một câu rồi hất tóc quay người bỏ đi. Dáng người tú lệ của nàng thu hút không ít ánh nhìn của đệ tử Đạo Tông.
Lâm Động cũng cười, ôm quyền với các đệ tử đứng xung quanh rồi cùng Mạc Lăng rời đi.
o0o
Trong mấy ngày tiếp theo, việc Lâm Động đánh bại Hoắc Chân của Hồng Nhai Động cũng nhanh chóng lan truyền trong Đạo Tông. Điều này lại gây náo động không nhỏ, nhưng gần như tất cả đệ tử Đạo Tông đều cảm thấy rất hả dạ. Vì dù sao khi đệ tử Hồng Nhai Động đến đều rất ngạo mạn khiến người khác phải phẫn nộ.
Trong tình huống đó, Lâm Động cuối cùng ra tay đã cứu vãn cục diện đánh bại ý đồ của Hồng Nhai Động. Điều này quả thật khiến rất nhiều đệ tử Đạo Tông phải tán tụng. Bất giác uy tín của Lâm Động trong mắt đệ tử Đạo Tông cũng tăng lên, thậm chí còn có thể sánh được với Ứng Tiếu Tiếu, Thanh Diệp, Mục Lực.
Đến hiện tại, có lẽ không ai nghĩ hắn là đệ tử mới gia nhập Đạo Tông nữa.
Lâm Động dựa vào khả năng của chính mình từng bước đứng vững trong Đạo Tông, nơi thiên tài quần tụ!
o0o
Sau sự kiện bái sơn hôm đó, tháng ngày của Lâm Động lại trôi qua trong bình lặng, ngày Điện Thí cũng ngày một đến gần, không khí trong cả Đạo Tông cũng ngày một náo nhiệt. Tất cả đệ tử đều đang ngóng trông đến sự kiện lớn nhất năm này.
Trên một ngọn núi trong Đạo Tông, một thân ảnh trẻ tuổi đang ngồi đả tọa trên một tảng đá xanh nhô ra, phía dưới cách đó khá xa là một cái đài
khổng lồ, trên đó có không ít đệ tử Đạo Tông tụ tập tại đây để tu luyện, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lâm Động lặng lẽ nhìn về nơi ấy, ánh mắt có phần ngơ ngẩn. Hắn đến Đạo Tông cũng gần một năm rồi, không biết ở nhà thế nào, thiết nghĩ chắc những gì hắn làm có thể đảm bảo cho mọi người sống yên ổn ở Vương triều Đại Viêm…
- Thanh Đàn… không biết nha đầu đó hiện giờ ra sao?
Dòng suy nghĩ chuyển động, gương mặt đáng yêu của cô nàng thiếu nữ xuất hiện trong tâm trí khiến khóe miệng Lâm Động bất giác nhướng lên.
- Cười thành ra bộ dạng thế này, đang nghĩ gì thế?
Khi Lâm Động đang chìm đắm trong ký ức thì một giọng cười êm tai vang lên khiến hắn bừng tỉnh, ánh mắt di chuyển, hắn thấy bên cạnh là Ứng Hoan Hoan với bộ y phục màu nhạt.
Nàng ta đang nghiêng đầu nhìn Lâm Động, tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt khiến đôi mắt to vốn long lanh của cô càng trở nên đẹp hơn.
- Đang nghĩ đến việc cá cược của chúng ta!
Lâm Động vươn vai, nói.
Ứng Hoan Hoan vốn định trêu chọc Lâm Động, khi nghe thấy thế thì mắt đảo mấy cái, bước chân lặng lẽ bước về sau.
- Xem ra quả nhiên có người định giả ngốc trốn nợ đây!
Lâm Động mỉm cười, nói.
Ứng Hoan Hoan đỏ mặt, rồi nghiến răng nói:
- Ai trốn nợ? Bản cô nương hôm nay đến để trả nợ đây. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
Nhìn Ứng Hoan Hoan, Lâm Động muốn cười nhưng cố nhịn, hắn bắt đầu quan sát thân hình Ứng Hoan Hoan từ trên xuống dưới.
Dưới kiểu nhìn đó của Lâm Động, gương mặt tú lệ của Ứng Hoan Hoan dần đỏ lên vì ngượng ngùng và giận dữ.
Nhưng rõ ràng cô nàng thiếu nữ tinh quái này không phải loại chịu chờ chết. Nàng ta chỉ đỏ mặt một chút, rồi đôi mắt bỗng nheo lại, bàn tay lấy ra một tấm ngọc phù, ngón tay ngọc ngà nghịch ngợm ngọc phù rồi nhìn Lâm Động cười quyến rũ:
- Cái này sẽ truyền hết những gì ta nghe thấy cho cha ta, vì thế khi ngươi nói phải cẩn thận chút đấy!
Lâm Động khựng người lại rồi hầm hầm nói:
- Ngươi được lắm!
Tuy Lâm Động rất ít khi sợ hãi, nhưng đối với vị Chưởng giáo Đạo Tông kia, một trong những cường giả đỉnh cấp của Đông Huyền Vực, thì hắn vẫn tôn kính và kính sợ. Vì thế đương nhiên hắn sẽ không làm những việc to gan như trêu chọc con gái của Ứng Huyền Tử.
Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động rút lui thì đắc ý quơ quơ ngọc phù rồi mới cất đi.
Lâm Động lắc đầu bất lực nhìn xuống phía dưới, nhưng rồi hắn ngửi thấy một làn hương, ngoảnh lại thì thấy Ứng Hoan Hoan đã ngồi xuống cạnh mình, cánh tay khẽ nhấc lên, rồi cây đàn tranh cổ xuất hiện.
- Này, để ngươi không nói ta xù nợ, ta gảy cho ngươi một khúc nhạc nhé. Trong Đạo Tông này, ngoài cha và tỷ tỷ ra chưa ai được đãi ngộ đó đâu!
Nàng thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Lâm Động cười.
Lâm Động khựng người, định nói gì đó nhưng ngón tay ngọc ngà của nàng đã chạm vào dây đàn, rồi âm thanh dịu dàng như tiếng nhạc trên thiên đường vang lên.
Các chiêu thức của Ứng Hoan Hoan đều hình thành từ sóng âm, vì thế khả năng đánh đàn của nàng đương nhiên là tuyệt diệu. Hơn nữa trong tiếng đàn còn có làn sóng kỳ dị, tiếng đàn đó dường như có thể xâm nhập tâm thần đến tận nơi sâu thẳm trong tim người nghe.
Tiếng đàn vang lên, đôi mắt Lâm Động không tự chủ được chầm chậm nhắm lại, cơ thể vốn đang căng thẳng lúc này được thả lỏng hoàn toàn. Mọi sự đề phòng đều không còn nữa, có lẽ lúc này là lúc mà hắn yếu ớt nhất trong bao nhiêu năm tu luyện.
Thỉnh thoảng Ứng Hoan Hoan lại nghiêng đầu nhìn gã thanh niên chìm vào giấc ngủ mà thả lỏng phòng ngự. Trong đôi mắt đẹp ấy hiện lên sự dịu dàng, nàng biết gã nam nhân trước mắt đã phải đối phó với thế gian hiểm ác một cách khó khăn thế nào, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy hắn chìm vào giấc ngủ thoải mái như đứa trẻ.
Cảm giác này, rất tuyệt!
Nàng thiếu nữ mỉm cười.
Khi Lâm Động bỗng tỉnh lại từ giấc ngủ, Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh cũng cảm nhận được cơ thể hắn bỗng chốc cảnh giác trở lại.
Lâm Động vươn vai, một cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể, dường như hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác này trong bao năm qua.
- Cảm ơn!
Lâm Động quay lại nhìn nàng thiếu nữ đặt cây đàn tranh trên đùi. Trên gương mặt nàng lúc này tỏa sáng nụ cười trong sáng như có thể tịnh hóa lòng người.
Núi xanh, đá xanh, thiếu nữ, đàn tranh!
Lâm Động khẽ cụp mắt thu lại toàn bộ cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt vào trong tim. Hắn biết có lẽ rất lâu sau này hắn sẽ quên rất nhiều thứ, nhưng ít nhất thì cảnh tượng này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm!
- Tuy khúc nhạc của ta có hiệu quả, nhưng nếu trong lòng ngươi có phòng bị thì chẳng có tác dụng gì cả!
Ứng Hoan Hoan cười nói.
Vừa dứt lời, nàng ôm cây đàn tranh đứng dậy, khẽ vươn vai, định nói gì đó thì bỗng thấy phía dưới có xao động. Lông mày khẽ nhíu lại nhìn nơi gây ra xao động. Rồi Lâm Động nhìn thấy gương mặt nàng bỗng trở nên nặng nề, dường như có chút bất an.
Lâm Động cũng khựng người vì nét mặt ấy, rồi hắn nhìn theo ánh mắt Ứng Hoan Hoan.