Nàng thiếu nữ ngồi đả tọa trên tảng đá xanh, mái tóc dài màu lam xõa sau lưng, phảng phất còn thấy ánh sáng lạnh lẽo lan tỏa hàn ý.
Thứ hàn ý đó không nồng đậm nhưng lại lạnh đến thấu xương, cảm giác như linh hồn cũng bị đóng băng lại.
- Chuyện này là sao?
Lâm Động có phần chấn động nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên hắn không hiểu tại sao Ứng Hoan Hoan tu luyện lại có biến cố này.
- Nàng ta không đơn giản đâu!
Ánh mắt Tiểu điêu có phần ngưng trọng, nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, tình hình này đúng là người đơn giản không thể làm ra được.
Trước sự chăm chú của ba người Lâm Động, gương mặt Ứng Hoan Hoan hiện lên vẻ đau đớn, rồi cơ thể từ từ bay lên, vô số vòng sáng màu lam không ngừng tỏa ra.
Rắc rắc!
Vòng sáng lan tỏa, mặt đất trên đỉnh núi gần như nhanh chóng bị đóng băng, chỉ chốc lát sau cả ngọn núi biến thành ngọn băng sơn màu lam.
Lúc ấy ba người Lâm Động cũng nhìn thấy mái tóc màu lam của Ứng Hoan Hoan đột nhiên dài ra, cuồng phong lạnh băng thổi tới, mái tóc bay lên trong gió.
Cảnh tượng vừa tráng lệ vừa yêu mị!
Vẻ đau đớn trên gương mặt Ứng Hoan Hoan ngày một rõ rệt, rồi đôi mắt của nàng đột ngột mở ra.
Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn đen láy lúc này lại bị bao phủ bởi màu lam lạnh lẽo, thậm chí đồng tử cũng biến thành màu băng trong đó không có chút tình cảm nào.
Ánh mắt ấy như của chư thần nhìn xuống bọn chúng sinh, không hỷ không bi, không thiện không ác!
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng nhìn Ứng Hoan Hoan, ánh mắt của nàng không có tiêu điểm, không nhìn lên người hắn nhưng hắn lại cảm thấy hàn ý bao phủ lấy mình. Sự thay đổi này của Ứng Hoan Hoan khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn không thể chấp nhận được việc nàng thiếu nữ hoạt bát lại trở nên lạnh lùng như băng sơn thế này!
Nhưng dù bất an thì Lâm Động cũng không dám nghĩ linh tinh. Hắn không biết rốt cuộc trong người Ứng Hoan Hoan đã có những thay đổi gì, vì thế cũng không biết nếu ra tay ngăn cản bừa bãi sẽ gây ra tổn thương gì cho Ứng Hoan Hoan không…
Lúc này dường như chỉ có thể chờ đợi mà thôi!
Ứng Hoan Hoan mở mắt, nơi trán nàng bỗng có ánh sáng lam ngưng tụ, rồi lan ra tạo thành một cái phù ấn cổ xưa màu lam.
- Luân Hồi Ấn?
Khi vừa nhìn thấy phù ấn đó, cơ thể Tiểu điêu bỗng run lên, gương mặt đầy vẻ kinh hãi.
- Luân Hồi Ấn?
Lâm Động khựng người, nhíu mày nói:
- Đó là cái gì?
- Không ngờ lại là Luân Hồi Ấn, nha đầu này quả nhiên không đơn giản, không ngờ nàng ta lại là Luân Hồi Giả!
Tiểu điêu lẩm bẩm, rồi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Động trầm giọng nói:
- Ngươi biết Luân Hồi Cảnh không?
Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ, chầm chậm gật đầu, nói:
- Sau Sinh Tử là Luân Hồi, nghĩa là luân hồi bất diệt!
- Trên đời này làm gì có sự bất diệt thật sự? Dù bước vào Luân Hồi Cảnh thì cũng có nguy hiểm người thường khó lòng tưởng tượng. Niết Bàn Cảnh có Niết Bàn Kiếp, còn Luân Hồi Cảnh cũng có Luân Hồi Kiếp, vượt qua là sẽ tiến hóa, tiêu dao thế gian. Không qua thì tan biến vào luân hồi!
Tiểu điêu bình thản nói.
- Luân Hồi Kiếp?
Lần đầu tiên Lâm Động nghe nói đến điều này, nhưng nó cũng quá xa vời với hắn.
- Thế nó có liên quan gì đến Luân Hồi Ấn của nàng ấy? Còn nữa, Luân Hồi Giả là gì?
- Những người bước vào Luân Hồi Cảnh đều là cường giả đỉnh phong trong thiên địa, bọn họ đã nắm bắt được sinh tử. Từ góc độ nào đó mà nói ngay cả thời gian cũng khó tiêu diệt được bọn họ. Thanh Trĩ mà chúng ta gặp ở Thanh Long Điện có lẽ cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh, nếu không thì không thể sống được đến bây giờ!
- Thời Viễn Cổ, một số cường giả Luân Hồi Cảnh siêu cấp nếu vượt Luân Hồi Kiếp thất bại, nhưng cường giả có năng lực siêu phàm sẽ thi triểu thần thông bảo vệ chút linh tính còn lại từ đó chuyển sinh luân hồi. Đến khi có cơ duyên sẽ hồi sinh linh tính tái xuất trên thế gian! Mà những người chuyển sinh đó được gọi là Luân Hồi Giả. Xem ra nha đầu này chính là một Luân Hồi Giả!
Tiểu điêu nhìn nàng thiếu nữ lơ lửng trên không với ánh mắt mang chút kỳ dị, nói.
- Có nghĩa là kiếp trước nàng ấy chính là một
cường giả Luân Hồi Cảnh siêu cấp?
Lâm Động day trán.
- Ừm!
Tiểu điêu gật đầu:
- Có lẽ bản thân nàng ta cũng không biết, lần này chắc khi Nguyên thần ngưng tụ đã kích thích linh tính trong linh hồn nên mới có biến cố này!
- Đương nhiên, cũng không phải tất cả Luân Hồi Giả đều có thể thức tỉnh. Phần lớn Luân Hồi Giả đều sống một cách bình thường, sau nhiều lần luân hồi sau đó, linh tính cũng bị mất dần đi đến khi hoàn toàn biến mất thì cường giả Luân Hồi Cảnh siêu cấp đó mới coi là biến mất hoàn toàn.
- Thế nó có ảnh hưởng tới tính cách của nàng ấy không? Hoặc có thể nói là, sau khi tỉnh lại liệu nàng ấy có không còn là Ứng Hoan Hoan nữa mà trở thành cường giả Luân Hồi Cảnh siêu cấp kia không?
Lâm Động do dự một chút rồi nói.
- Sau khi tỉnh giấc sẽ có một vài sự thay đổi, nhưng chủ đạo vẫn là người luân hồi lần này!
Dường như Tiểu điêu nhận ra sự lo lắng của Lâm Động, cười nói.
Lâm Động cười khổ, chỉ có thể gật gù, trong lòng thầm thở dài. Từ góc độ của mình, hắn thà muốn Ứng Hoan Hoan vẫn chỉ là nàng thiếu nữ đơn giản trong sáng như xưa còn hơn là cường giả siêu cấp từ thời Viễn Cổ.
- Cũng không cần quá lo lắng, có thể nàng ta là Luân Hồi Giả nhưng ai đảm bảo sẽ tỉnh lại được? Chỉ cần không tỉnh thì nàng ta vẫn là Ứng Hoan Hoan mà ngươi biết.
Tiểu điêu nói.
- Ừm!
Lâm Động lại gật đầu, rồi bỗng nhìn Tiểu điêu, nói:
- Ngươi đã từng là cường giả Luân Hồi Cảnh?
Gương mặt Tiểu điêu khẽ co giật một chút rồi cười khan, nói:
- Suýt chút nữa thì được! Nhưng nếu ta tiến vào Luân Hồi Cảnh thì ta sẽ không trốn trong Thạch phù thần bí này, và ngươi cũng sẽ không gặp ta!
Lâm Động cười, cuộc gặp gỡ năm ấy đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hai người bọn họ. Nếu không có Lâm Động thì có lẽ Tiểu điêu đã tan biến từ lâu rồi, mà nếu không có Tiểu điêu thì có lẽ Lâm Động cũng không thể đạt đến trình độ hiện giờ. Bao nhiêu năm nay, trải qua vô số khoảng thời gian khó khăn, cuối cùng bọn họ cũng vượt qua được.
- Trạng thái này của nàng ta có lẽ không kéo dài lâu đâu!
Tiểu điêu ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ, nói.
Chỉ mấy phút sau, màu lam nhạt lạnh lẽo bao phủ đầy trời bắt đầu tan đi, đôi mắt Ứng Hoan Hoan cũng chầm chậm nhắm lại.
Những vòng sáng màu lam dần chui trở lại cơ thể Ứng Hoan Hoan, mái tóc dài cũng nhanh chóng ngắn lại, trong quá trình đó, màu lam biến dần trở lại thành màu đen nhánh.
Khi mái tóc của Ứng Hoan Hoan hoàn toàn trở lại màu sắc bình thường, thân thể cũng từ trên trời rơi xuống. Lâm Động thấy vậy vội bước ra đỡ lấy nàng. Cơ thể mềm mại chạm vào tay khiến tim hắn khẽ rung lên. Cúi đầu thì nhìn thấy đôi mắt đen láy mở trừng trừng nhìn mình.
Hai người cứ thế nhìn nhau, sắc mặt Lâm Động không có chút dao động, dường như tư thế đầy tình cảm này chẳng liên quan gì đến hắn. Còn Ứng Hoan Hoan, sau một lúc đối mặt, cuối cùng gương mặt đỏ ửng lên thẹn thùng.
Nhìn ánh mắt sáng trong mà ngượng ngùng của nàng, Lâm Động thầm thở phào, cũng may nàng ấy vẫn là Ứng Hoan Hoan trước đây.