Vũ Động Càn Khôn

Rời Khỏi Tông Phái


trước sau

Ứng Hoan Hoan nhìn gương mặt nhuốm đầy máu của gã thanh niên trước mặt, lúc này hắn đang cười, nụ cười bất lực nhưng vô cùng cương quyết.

- Ngươi sẽ chết đấy!

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà trào ra, nghẹn ngào nói.

- Tiểu điêu vì cứu ta mới để lộ thân phận, nếu ta khoanh tay đứng nhìn thì quá vô tình vô nghĩa rồi. Nàng có muốn nhìn thấy một Lâm Động như vậy không?

Lâm Động mỉm cười, nói.

- Ta không hiểu cái nghĩa khí giữa những nam nhân các người, nếu ngươi cố chấp muốn ra tay, ta sẽ bảo cha ta đánh ngất ngươi đem về!

Giọng nói của cô nàng thiếu nữ có phần ngang bướng, nhưng rồi đến cuối cùng, nàng cũng ngừng lại. Hiển nhiên nàng cũng hiểu chuyện này mình không thể làm được. Cuối cùng ánh mắt đỏ hoe nhìn Lâm Động với ánh mắt van nài.

- Ta chỉ muốn ngươi sống thôi!

Chỉ một câu nói khiến Lâm Động phải thở dài, sau đó lắc lắc đầu có phần tỏ ý xin lỗi. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng đặt nàng thiếu nữ xuống, ngẩng đầu lên nhìn mấy người Thiên Nguyên Tử, cười nói:

- Tuy ta biết thực lực của mình hiện giờ so với các ngươi chỉ là sâu kiến, nhưng muốn giết huynh đệ ta thì phải bước qua xác ta đã!

- Lâm Động!

Mấy người Trần Chân nghe vậy đều hốt hoảng, hét lên.

Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm cũng cắn răng, bọn họ không hề bất ngờ về sự lựa chọn của Lâm Động, chỉ là nắm tay siết chặt của bọn họ đã để lộ sự xao động trong lòng bọn họ.

- Lâm Động, chuyện ở Dị Ma Vực, Nguyên Môn ta nể tình Đạo Tông không truy cứu ngươi nữa, chuyện đó đúng là bọn ta không có lý. Nhưng Thiên Yêu Điêu Tộc và Nguyên Môn ta có huyết hải thâm thù, bọn ta ra tay với hắn hoàn toàn danh chính ngôn thuận, nếu ngươi làm bừa, e là Đạo Tông cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!

Thiên Nguyên Tử nhìn Lâm Động, bình thản nói.

- Hà tất phải nói những lời giả dối như vậy. Ngươi rõ ràng biết quan hệ giữa ta và hắn, đương nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi đã sớm biết vậy, như thế Đạo Tông cũng không có lý do can dự!

Lâm Động châm chọc, nói.

Thiên Nguyên Tử cười nhạt không khẳng định cũng chẳng phủ định, sau đó nhìn sang Ứng Huyền Tử:

- Ứng Chưởng giáo, tiếp theo là việc giữa Nguyên Môn ta và Thiên Yêu Điêu Tộc, nếu còn có người nhúng tay vào thì ta sẽ không nể tình đâu! Nếu ngươi không quan tâm đại cục, cố tình ra tay thì Nguyên Môn ta cũng chỉ đành làm đến cùng.

Sắc mặt Ứng Huyền Tử tối sầm lại, lão giả mặc lam bào cũng nhíu mày, rõ ràng là không thể ngờ Thiên Nguyên Tử lại giảo hoạt đến như vậy, một câu nói đã chuyển trọng tâm vấn đề đi, đồng thời xóa bỏ hết lý lẽ bọn họ có thể dựa vào.

Quan hệ giữa Lâm Động và đầu Thiên Yêu Điêu này rõ ràng là không tầm thường, chắc chắn hắn không thể ngồi yên không quản. Nhưng nếu hắn ra tay thì chắc chắn sẽ bị Thiên Nguyên Tử giết, đến lúc đó thì Đạo Tông vẫn là bị Nguyên Môn giết chết đệ tử ưu tú nhất. Từ góc độ nào đó mà nói, kết cục này là không thể thay đổi!

Xoẹt!

Từ phía xa, đầu Cự hổ khổng lồ cũng bay tới, toàn thân tràn đầy khí hung sát xuất hiện bên cạnh Lâm Động, đôi mắt đỏ ngầu gườm gườm nhìn bọn người Nguyên Môn.

- Lâm Động, hiện giờ ngươi là đệ tử Đạo Tông, nhất cử nhất động đều không phải chuyện của mình ngươi, đừng vì chuyện riêng tư mà liên lụy cả Tông phái!

Thiên Nguyên Tử như cười như không, nói.

Lâm Động siết chặt nắm đấm, ánh mắt tối sầm, trong lòng dậy lên sát ý.

- Cha, giúp hắn đi!

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động bị ép không còn đường lui, ánh mắt càng thêm đỏ hoe, nhưng nàng chỉ có thể bất lực quay sang cầu xin Ứng Huyền Tử.

Ứng Huyền Tử nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, hai tay nắm chặt lại, trong mắt cũng hiện lên sự đau đớn bất lực. Không phải ông không muốn ra tay, nhưng mọi hành động của ông đều ảnh hưởng đến hàng chục vạn đệ tử Đạo Tông. Trước đó6 vì có lý nên ông ta có thể ra mặt, nhưng sự việc hiện giờ đã liên quan đến Thiên Yêu Điêu, ông có lý gì được nữa?

- Haizz…

Lão giả mặc lam bào bên cạnh thở dài, hiển nhiên ông ta cũng hiểu nỗi đau trong lòng Ứng Huyền Tử. Những điều một Chưởng giáo của một Tông phái phải chịu đựng vượt xa những gì người thường có thể tưởng tượng.

Chuyện Chu Thông năm đó, chắc chắn Ứng Huyền Tử, thân là sư phụ của hắn, là người đau lòng nhất. Nhưng cuối cùng, vì đại cục, ông đã phải kìm nén sự phẫn nộ và sát ý để kìm chế những ý kiến chủ chiến, cho dù làm thế sẽ khiến không ít đệ tử bất mãn.

- Việc gì phải khổ vậy?

Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan ánh mắt đỏ hoe, trong lòng thắt lại. Nàng thiếu nữ đó có sự kiêu ngạo của mình, nhưng dường như lúc này đã hoàn toàn
biến mất hết.

Lâm Động khẽ thở dài, trước ánh mắt kinh ngạc của nàng thiếu nữ, hắn dang hai tay ra ôm nàng vào lòng.

- Xin lỗi, ngươi có thể ngang bướng nhưng ta thì không! Có những việc ta không thể tránh né được, vì thế để một mình ta đối diện là đủ rồi. Đạo Tông nhiều sư huynh đệ như vậy, không thể để bọn họ liên lụy vì việc riêng của ta được! Ta hứa, sẽ không dễ dàng chết đâu!

Nghe thấy thế, ánh mắt Ứng Hoan Hoan lập tức hiện lên vẻ bất an, rồi nàng cảm thấy bàn tay Lâm Động chạm vào gáy mình, một cơn đau nhói lan tỏa, trước mắt bỗng tối sầm.

Lâm Động ôm lấy nàng thiếu nữ bất tỉnh, nở nụ cười bất lực. Sau đó ánh mắt có phần phức tạp, một lần nữa hắn hiểu được sự quan trọng của thực lực trong thế gian này. Thực lực hiện tại của hắn có thể coi là hạng nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực, nhưng so với những cường giả chân chính như Nhân Nguyên Tử thì vẫn chỉ là sâu kiến.

Chỉ một câu tùy ý của hắn đã có thể ép Lâm Động đến bước đường này.

- Đúng là yếu ớt quá!

Lâm Động nắm chặt tay, tự cười giễu mình, nhưng sâu trong đôi mắt đen kia lại rực cháy hỏa diễm.

Lúc này Ứng Tiếu Tiếu cũng bay tới, ánh mắt phức tạp, đáp xuống bên cạnh Lâm Động nở nụ cười có lỗi với hắn, đón lấy nàng thiếu nữ trong lòng hắn.

- Chăm sóc cho nàng ấy tốt nhé!

Lâm Động khẽ nõi.

Ứng Tiếu Tiếu lặng lẽ gật đầu, nàng không khuyên gì hơn, vì nàng cũng biết chỉ vô ích mà thôi.

- Ta sẽ nhờ cha cứu ngươi!

Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.

Lâm Động khẽ lắc đầu, hắn hiểu Ứng Huyền Tử, ông phải suy nghĩ cho mấy chục vạn đệ tử Đạo Tông và vô số Vương triều phụ thuộc, những suy nghĩ đó không thể nào dao động vì chuyện riêng của một người nào đó được.

- Sự việc hôm nay chỉ do một mình ta làm, không liên quan đến Đạo Tông!

Lâm Động quay lại, ngẩng đầu lên nhìn bọn Nhân Nguyên Tử, nói.

- Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu tử non nớt, thân là đệ tử Đạo Tông, mọi hành động đều có liên quan tới Đạo Tông!

Nhân Nguyên Tử cười nhạt:

- Tiểu tử, bớt tỏ ra mạnh mẽ đi!

Ánh mắt Lâm Động tối sầm, rồi hắn quay người hướng về Ứng Huyền Tử, quỳ xuống hành đại lễ.

- Đa tạ ân huệ giáo dưỡng của Chưởng giáo, Điện chủ trong một năm qua. Từ hôm nay, Lâm Động tự nguyện rời khỏi Đạo Tông, mọi việc không có nửa phần liên quan tới Đạo Tông!

Giọng nói trầm thấp của Lâm Động vang vọng khiến cả tòa thành lặng như tờ. Tất cả mọi người đều chấn động nhìn cảnh tượng đó, huyết dịch cũng có phần sục sôi.

Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm và rất nhiều đệ tử Đạo Tông đều sững sờ nhìn Lâm Động đang quỳ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác xót xa.

Ứng Huyền Tử siết chặt nắm đấm, nhìn gã thanh niên đang cung kính quỳ trước mặt mình, thân thể khẽ run lên. Cảnh tượng đó thật quen thuộc, cũng một trăm năm trước, người có tên Chu Thông kia trước khi đơn thương độc mã giết đến Nguyên Môn cũng ở bên ngoài Nguyên Môn quỳ hướng về phía Đạo Tông để bái tạ sư ân.

Đôi mắt dần đỏ lên, nhưng khi ông định bước ra thì một bàn tay già nua đặt lên vai, quay lại thì thấy lão giả mặc lam bào vẻ mặt nghiêm nghị lắc đầu.

- Lâm Động, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi là đệ tử của Hoang Điện, chưa được ta cho phép, ngươi dám rời khỏi Tông phái?

Gương mặt Trần Chân biến dạng, định xông tới thì bị Tề Lôi giữ lại.

- Trần Chân sư thúc, hãy chuyển lời xin lỗi của con đến Ngộ Đạo sư thúc, ơn tri ngộ của sư thúc, có lẽ Lâm Động không thể đền đáp.

Lâm Động cung kính hành lễ với Trần Chân, rồi đứng phắt dậy, ánh mắt dâng tràn hung quang.

- Động thủ!

Giọng nói lạnh lùng trầm đục vang lên, sau đó hắn và Tiểu Viêm cùng biến thành hai đạo quang ảnh xông thẳng tới quầng sáng trắng đen đang nhốt Tiểu điêu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện