Vũ Động Càn Khôn

Trốn Thoát


trước sau

Biến cố bất ngờ khiến tất cả mọi người đều đại kinh, ngay cả ba người bọn Lâm Động cũng vô cùng kinh ngạc, rõ ràng bọn họ cũng thấy mơ hồ về sự viện trợ bất ngờ này.

Nhưng rồi rất nhanh Lâm Động đã có phần ngạc nhiên khi cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc. Là Thanh Thiên Hóa Long Quyết!

- Thanh Trĩ tiền bối!

Lâm Động kinh ngạc thốt lên, rõ ràng hắn không ngờ người ra tay tương trợ lại là Thanh Long Vương Thanh Trĩ mà hắn gặp trong Không gian Viễn Cổ trước kia.

- Là hắn sao?

Tiểu điêu cũng ngạc nhiên. Bọn họ chỉ gặp hình ảnh mà Thanh Trĩ để lại trong không gian đó, tuy lúc đó bọn họ cũng đoán được vị cường giả Viễn Cổ này vẫn còn sống nhưng không ngờ người đó lại ra tay cứu giúp trong lúc nguy khốn này.

Trong Dị Ma Thành, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn Thanh Long trảo xuất hiện từ trong vết nứt không gian. Sau đó sắc mặt bọn họ đều hiện lên vẻ không tin nổi, rốt cuộc Lâm Động có lai lịch ra sao mà biết bao lần được những cường giả cường hãn ra tay tương trợ?

- Năng lượng mạnh mẽ thật!

Vẻ mặt lão giả lam bào ngưng trọng nhìn, trầm giọng nói.

- Có lẽ người đó đã là Luân Hồi Cảnh, năng lượng trên Thanh Long trảo rất giống với Thanh Thiên Hóa Long Quyết của Lâm Động, xem ra quan hệ giữa hai người không phải tầm thường!

Ứng Huyền Tử gật đầu nói.

- Nhưng hình như người này cách xa Đông Huyền Vực, tuy thực lực mạnh mẽ nhưng việc phá vỡ không gian thế này sẽ giảm bớt sức mạnh, có lẽ khó lòng chặn được ba người bọn Thiên Nguyên Tử.

Lão giả nói.

- Người đó cũng không muốn ra tay với bọn Thiên Nguyên Tử, hắn chỉ muốn ba người Lâm Động chạy thoát mà thôi!

Ứng Huyền Tử nói.

- Lâm Động được cường giả như vậy bảo vệ, đúng là may mắn! Như vậy thì ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!

Nhìn nụ cười nhẹ nhõm của Ứng Huyền Tử, lão giả lam bào cũng khẽ gật đầu, ông biết lần này ba người Lâm Động sẽ thuận lợi rời khỏi đây rồi…

- Kẻ nào?

Trong tiếng ồn ào xung quanh, sắc mặt ba người bọn Thiên Nguyên Tử đều tối lại, nhìn Thanh Long trảo thò ra từ vết nứt không gian, trầm giọng quát lên.

Bọn chúng không thể hiểu nổi, một tên tiểu tử Bát Nguyên Niết Bàn rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể gây nên nhiều chuyện như vậy.

- Ha ha, ba đại Chưởng giáo lại tuyệt tình với một tiểu bối như vậy, lòng dạ hình như hơi hẹp hòi thì phải?

Một tràng cười lớn tựa xuyên thấu không gian vọng ra từ khe nứt.

- Tuy không biết các hạ là thần thánh phương nào, nhưng chuyện hôm nay có lẽ không ai có thể ngăn cản được ba người bọn ta!

Ánh mắt Thiên Nguyên Tử u ám nhìn chùm sáng quanh ba người Lâm Động. Đó là dấu hiệu trước khi dịch chuyển, nếu không ngăn cản thì sẽ để ba kẻ đó thoát mất. Nghĩ vậy, cả ba mặt lạnh băng cùng lao tới.

Với nhãn lực của bọn chúng đương nhiên có thể nhận ra chắc chắn người ra tay ở một nơi rất xa, với bản lĩnh cao cường đã vượt không gian giúp đỡ. Bản lĩnh này vô cùng cường hãn, nếu người đó có mặt ở đây thì ngay ba người bọn Thiên Nguyên Tử cũng không dám chắc mình sẽ đánh bại được. Nhưng Thanh Long trảo kia, tuy rất mạnh nhưng đối với ba người Thiên Nguyên Tử vẫn chưa tạo được sức uy hiếp.

Là Chưởng giáo của Nguyên Môn uy chấn Đông Huyền Vực lẽ nào lại là hư danh?

Uỳnh uỳnh!

Ba người bọn chúng bay tới, lực Sinh Tử hùng hồn bùng phát, ngưng tụ lại thành một bánh xe ánh sáng màu trắng đen khổng lồ.

Vút!

Bánh xe thành hình, không chút ngừng nghỉ đâm thẳng lên Thanh Long trảo!

Ầm ầm!

Bánh xe ánh sáng xé toạc không gian lao thẳng lên Thanh Long trảo, thiên địa rung chuyển dữ dội, cả hai bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.

Thiên Nguyên Tử nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt lóe lên hàn quang, thân hình khẽ động, cũng xuyên không gian xuất hiện phía sau Thanh Long trảo, nhìn ba người Lâm Động trong trận pháp với ánh mắt lạnh lùng.

Soạt!

Nhưng khi Thiên Nguyên Tử chuẩn bị ra tay với ba người Lâm Động thì từ trong khe nứt bỗng bắn ra một đạo thanh quang.

- Hừ!

Thiên Nguyên Tử cũng cảm nhận được thanh quang tấn công mình, nhưng không hề có ý tránh né, hắn điểm hai ngón tay, kình phong đánh xuyên qua
hư không công kích lên trận pháp.

Rầm!

Khi Thiên Nguyên Tử ra tay tấn công trận pháp thì thanh quang cũng oanh kích lên người hắn khiến hắn bay ra sau, bước chân hỗn loạn trên không vài trăm bước mới đứng vững được, nhưng gương mặt hắn lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

- Trận pháp của các ngươi đã bị ta khuấy đảo, nếu dịch chuyển bừa có lẽ thập tử nhất sinh. Lâm Động, ta đã nói rồi, lần này không ai cứu nổi ngươi đâu!

Nghe Thiên Nguyên Tử nói vậy, Ứng Huyền Tử và đám đệ tử Đạo Tông mặt đều biến sắc, nhìn sang quả nhiên thấy trận pháp của bọn Lâm Động bắt đầu nhấp nháy điên cuồng tỏa ra những làn sóng hỗn loạn.

- Lão tạp chủng!

Vẻ mặt Tiểu điêu khó coi nhìn chùm sáng bị rối loạn quanh người không kìm được chửi lớn một tiếng. Hắn biết Thanh Trĩ không thể can thiệp lâu được, vì thế nếu hắn dừng trận pháp lại là chắc chắn rơi vào tay Nguyên Môn.

- Làm thế nào đây?

Tiểu điêu nhìn Lâm Động ở bên cạnh, hỏi.

- Tiếp tục thúc động trận pháp!

Lâm Động nghiến răng, nói.

Tiểu điêu gật mạnh đầu:

- Trận pháp chuyển dịch đã không còn ổn định, ta cũng không biết sẽ bị đưa tới đâu. Lâm Động, Tiểu Viêm, nếu như chúng ta bị chia cắt, hãy tìm đến Thiên Yêu Điêu Tộc ở Yêu Vực tìm ta. Lúc đó Điêu gia ta sẽ đem người cùng các ngươi quay lại giết sạch Nguyên Môn!

- Ừm!

Ánh mắt Lâm Động đỏ quạch, gật đầu, hôm nay ba huynh đệ bọn họ bị ép tới mức như chó nhà có tang, thù này không báo, có lẽ chẳng ai chịu nổi!

- Đi thôi!

Vừa dứt lời, ánh sáng quanh người bọn họ sáng đến cực hạn, rồi cả ba người bắt đầu biến dạng.

Bùm!

Thân hình Tiểu điêu nổ tung trong chùm sáng trước tiên, sau đó biến thành một đạo ngân quang chui vào khoảng không gian méo mó, tiếp đó là Tiểu Viêm!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đó, xem ra ba người bọn Lâm Động dù biết dịch chuyển như vậy là thập tử nhất sinh nhưng vẫn lựa chọn rời đi.

Chỉ là hành động đó khiến không gian thêm sự ác liệt và bất lực. Ba người bọn họ đứng trước sự chèn ép của Nguyên Môn chỉ có thể bị ép đến mức trốn chạy một cách thảm hại!

Mọi ánh mắt bắt đầu nhìn về thân ảnh cuối cùng, sau đó bọn họ thấy gã thanh niên cuối cùng còn lại kia nhìn về bọn Thiên Nguyên Tử với ánh mắt đỏ rực, tiếng gầm trầm đục như của dã thú vang vọng trong không gian:

- Đám lão cẩu Nguyên Môn, chuyện hôm nay, Lâm Động ta khắc cốt ghi tâm, các ngươi cứ đợi đấy, khi ba huynh ta trở lại Đông Huyền Vực, chính là ngày Nguyên Môn ngươi diệt môn!

Ngày Nguyên Môn diệt môn…

Mấy chữ cuối cùng mang đầy hận ý vang vọng trong tai mọi người.

Bùm!

Dứt lời, thân thể Lâm Động cũng nổ tung trong chùm sáng, cuối cùng chui vào không gian méo mó nhannh chóng biến mất, chỉ còn lại tiếng gầm uất hận khiến không gian tĩnh lặng.

Ba người bọn Thiên Nguyên Tử sắc mặt tối sầm nhìn về nơi ba người Lâm Động biến mất. Tuy biết rõ rất có thể ba người đó thập tử nhất sinh, nhưng trong lòng bọn chúng vẫn có sự bất an.

Rất có thể vài năm sau bọn chúng sẽ phải lấy máu trả món nợ này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện