"Con đi?"
Trong đại sảnh, nghe thấy Lâm Động nói thế, không ít người biến sắc, Lâm Khiếu nhíu mày, sau đó đưa mắt nhìn hai người Lâm Khẳng và Lâm Mãng, trầm giọng nói:
"Đội ngũ lần này là do Tạ gia Tạ Khiêm xuất lĩnh, lão già này vô cùng nham hiểm, hơn nữa lại có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, không dưới đám người Lôi Phích đâu!"
"Lão già đó ư?"
Lâm Động bình tĩnh nói.
Nghe vậy, ba người Lâm Khiếu đều không nói gì, bởi họ không biết nói gì cho phải.
"Lẽ nào chúng ta cứ trợn mắt nhìn mẫu thân bị hai nhà Lôi Tạ kia bắt?"
"Nếu như không được, vậy thì ta sẽ dẫn người đi, cho dù có phải liều cái mạng cũng phải cứu được mọi người về."
Lâm Mãng vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng nói, khi nói câu này đôi mắt hắn cũng trở nên độc ác như mắt của con sói, hai nhà Lôi Tạ muốn diệt Lâm gia, vậy thì liều mạng với bọn họ thôi.
Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hít sâu một hơi, bọn họ biết, nếu như Lâm Động thì có khả năng sẽ cứu được người về, đổi lại là bọn họ thì chưa chắc.
Phòng khách lại một lần nữa trở nên im ắng, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng mang hết toàn bộ sức lực kiềm chế tâm tình, hiện giờ Lâm gia đang ở trong thời khắc nguy nan, chỉ cần đi nhầm một bước là có khả năng bị hủy diệt.
"Phụ thân, con có thể giết Lôi Hình, đả thương Lôi Phích, điều đó đã chứng minh con mạnh hơn người!"
Lâm Động nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu ba người, chậm rãi nói.
Câu nói này mặc dù mang tính đả kích người, nhưng mà ba người Lâm Khiếu không thể cãi lại, thực lực hiện giờ của Lâm Động đúng là đã vượt qua bọn họ rồi.
"Ta sẽ lập tức an bài một đội hảo thủ đi theo tiếp ứng cho con!"
Nhìn thân hình thẳng tắp như trường thương đứng trong đại sảnh của thiếu niên, Lâm Khiếu không còn chần chừ gì nữa, trầm giọng nói.
Ở bên cạnh, Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng nghe vậy cũng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu.
Lâm Khiếu làm việc nhanh chóng dứt khoát, sau khi quyết định xong hắn lập tức gọi ngay một đội hộ vệ tới, tổng cộng khoảng chừng 20 hảo thủ của Lâm gia có thực lực không tệ, đứng ở bên ngoài đại sảnh chờ xuất phát.
"U!"
Nhìn đội nhân mã này, Lâm Động gật đầu một cái, huýt gió một tiếng, tiếng hổ gầm theo đó vang lên, một cái bóng đỏ như lửa, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Động, bóng đỏ này chính là Tiểu Viêm.
"Theo ta xuất phát!"
Lâm Động nhảy lên hổ lưng, ánh mắt băng lãnh, không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn giơ tay lên, sau đó lao ra ngoài cửa trang.
"Lâm Động, cẩn thận!"
Nhìn thân ảnh có chút gầy gò, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy yên tâm, Lâm Hà lau nước mắt, kêu lên.
"Yên tâm, đệ nhất định cứu được toàn bộ mọi người bình an trở về!"
Trên lưng hổ thiếu niên không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy về phía sau, bụi vàng bốc lên, thân hình đó đắm chìm trong bụi hồng trần, mười mấy hảo thủ Lâm gia nhanh chóng bám sát.
Nhìn một đám thân ảnh nhanh chóng biến mất, bàn tay của đám người Lâm Khiếu cũng chậm rãi nắm chặt lại.
. . .
Trên một sơn đạo cách Thiết Mộc Trang chừng 10 dặm, có một đám người đang hoảng sợ chật vật lao đi, xung quanh đám người này có những hộ vệ tay cầm đao kiếm, ánh mắt của bọn họ nghiêm túc không ngừng quan sát xung quanh.
"Tách!"
Đang dùng tốc độ cao nhất để di chuyển, đột nhiên có một vật màu xám từ trong rừng cây bay ra, rơi vào trong tay một người hộ vệ, người kia sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Thế nào?"
Ở trong đội ngũ, một vị nữ tử dáng người xinh đẹp nhìn thấy cảnh tượng này, lông mi nhíu lại hỏi, nàng chính là mẫu thân của Lâm Động, Liễu Nghiên.
"Người phụ trách đoạn hậu, toàn bộ đã chết."
Trung niên nam tử có tên là La Lăng, sắc mặt khó coi khẽ thở dài một hơi, bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt thanh đại đao nhuốm máu bên hông.
"Tạ gia dùng tốc độ cao nhất truy sát chúng ta, nếu bàn về tốc độ chúng ta đương nhiên kém bọn họ, đợi lát nữa thuộc hạ dẫn theo một đám hộ vệ đoạn hậu, phu nhân và mọi người tranh thủ thời gian chạy tới Thiết Mộc Trang, đến được đó các người đã được an toàn."
Liễu Nghiên cùng với một người phụ nữ mặ cẩm y liếc mắt nhìn nhau, họ im lặng gật đầu, sau đó mọi người đều sờ vào thanh chủy thủ trong tay áo, nếu tới bước cuối cùng họ thà chết chứ không biến mình trở thành vật cá cược trong tay Tạ gia.
"Tất cả huynh đệ, chuẩn bị cung tên, yểm hộ các phu nhân rời đi!"
La Lăng cũng là người quả đoán, rút đại đao bên hông, lớn tiếng quát lớn.
Nghe thấy tiếng quát này, những hộ vệ còn lại cũng cắn răng một cái, trên mặt hiện lên sự độc ác rút cung tên.
"Vù vù!"
Nhưng mà, ngay khi những hộ vệ này vừa mới
chuẩn bị dừng lại để chặn đám nhân mã của Tạ gia đang truy sát, thì ở trong rừng cây bỗng nhiên có vô số mũi tên bắn ra, hơn 10 người lập tức bị trúng tên, máu tươi đầm đìa ngã xuống.
"Cẩn thận! Bày trận bảo hộ!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Lăng biến sắc, vội vàng quát lớn.
"Ha hả, Tạ Khiêm ta tự thân xuất mã, nếu như ngay cả một đám tôm tép các ngươi mà còn không thu thập được, vậy thì đúng là để cho người ta chê cười rồi?"
Khi Tạ Khiêm cười xong, trong rừng cây lại vang lên những thanh âm xé gió, ngay sau đó, một đạo thân ảnh nhanh chóng lao ra, vững vàng hạ xuống mặt đất, dùng vẻ mặt tươi cười nhìn đám người La Lăng, người này chính là gia chủ Tạ gia - Tạ Khiêm.
Ở phía sau Tạ Khiêm, có hơn 10 đạo thân ảnh đang lục tục kéo ra, xếp thành hình cánh cung, vây đám người La Lăng lại.
"Giao người ra đây, ta cho các ngươi một con đường sống."
Tạ Khiêm nhìn về phía La Lăng, cười nói.
"Giao con mẹ ngươi!"
La Lăng phun một bãi nước bọt, nhìn Tạ Khiêm mắng.
Tạ Khiêm lùi lại hai bước, tránh khỏi bãi nước miếng, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào La Lăng, khẽ cười nói:
"Đợi tới khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ngươi sẽ biết cái gì gọi là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
"Giết!"
Nghe thấy Tạ Khiêm bình thản nói một câu như vậy, đám hộ vệ Tạ gia như thủy triều lập tức tràn lên, xông vào đám người phía trước liều mạng.
"Xông lên!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Lăng cắn chặt hàm răng, lớn tiếng hét lên, sau đó dẫn đầu mang theo đội ngũ, vọt tới đám người đang lao tới.
"Keng keng!"
Khi nhân mã hai bên lao vào nhau, tiếng đao kiếm vang lên, máu tươi thân thể văng tung tóe, mùi máu tươi tràn ngập khu rừng.
"Giết!"
Ánh mắt La Lăng như đã bị máu nhuộm đỏ, hắn giống như một con dã thú, đại đao trong tay được dồn Nguyên Lực hùng hậu, chém vào thân ảnh ở phía trước. Địa Nguyên cảnh hậu kỳ cao thủ liều mạng đã khiến cho không ít hộ vệ Tạ gia bị chém thành hai đoạn, nhưng mà nhân số bên Lâm gia cũng giảm đi nhanh chóng.
"Keng!"
Lại một thân ảnh nữa xuất hiện trước mặt, La Lăng nổi giận vung đao, nhưng đột nhiên hắn thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền tới, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay ngược ra sau, lọt thỏm vào trong đám người đang đánh đấm liều chết.
Tạ Khiêm cầm một thanh đoản kiếm, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn La Lăng đang muốn bò dậy, bấm tay bắn ra, đoản kiếm hóa thành một đạo kiếm quang, nhanh như tia chớp bắn về phía đầu của La Lăng.
Nhìn thấy kiếm quang nhanh chóng lao tới, La Lăng cũng cảm nhận được mùi vị tử vong đang tới gần, nhưng mà lúc này hắn đã bất lực, chỉ có thể chậm rãi hai mắt nhắm lại, trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng hắn vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ. . .
"Đinh!"
Nhưng mà, trong lúc La Lăng đang nhắm mắt chờ chết, một đạo hắc mang đột nhiên từ trong rừng rậm lao tới, bắn ngay vào đạo kiếm quang kia, đánh bật nó ra chỗ khác.
"Ai? !"
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tạ Khiêm nhất thời phát lạnh.
"Ông nội ngươi!"
Trả lời câu hỏi của Tạ Khiêm là một tiếng cười nhạt, sau đó, một bóng hình đỏ như lửa mang theo một tiếng gầm lao từ trong rừng ra ngoài, ngạo nghễ đứng trước mặt đám người La Lăng và Liễu Nghiên.
Mọi người mau chóng nhìn vào đạo thân ảnh kia, chỉ thấy ở trên lưng hổ, một thiếu niên đứng thẳng như trường thương, hai mắt lạnh như băng, một cỗ sát khí sắc bén lan tỏa ra bốn xung quanh!