Vũ Động Càn Khôn

Đột Phá


trước sau



Cái bóng đỏ như lửa lao từ trong rừng ra, Lâm Động ngồi ở trên lưng hổ, nghe thấy thanh âm giận dữ ở phía sau truyền tới không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tuy nói thực lực của Lâm Động vẫn ở cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, nhưng nếu như Lâm Động thi triển Tinh Thần Lực tiến công, việc giết Tạ Khiêm cũng không phải là chuyện không có khả năng, chỉ là nhiệm vụ của hắn lúc này là bảo vệ Liễu Nghiên và các phu nhân tới Thiết Mộc Trang, không muốn ở đây dây dưa cùng đám người này mà thôi, nếu không thì hắn sẽ cho Tạ gia nếm thử cái vị tổn thất máu thịt.

Khi Lâm Động còn đang suy nghĩ thì Tiểu Viêm đã lao ra khỏi khu rừng, không gian trước mặt sáng bừng, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên một cái đồi cách đó không xa, đám người Liễu Nghiên đang lo lắng nhìn vào bên trong này.

"Lâm Động thiếu gia đã trở về!"

La Lăng tinh mắt, khi nhìn thấy cái bóng đỏ hồng kia đã lập tức vui mừng như điên, hét lớn.

Nghe thấy tiếng kêu, đám người Liễu Nghiên cũng vội vã đưa mắt nhìn lại, khi thấy thiếu niên bình yên vô sự, tất cả mới thở dài nhẹ nhõm.

"La Lăng thúc, đi thôi."

Tiểu Viêm giống như làn gió phóng lên núi, Lâm Động tiện tay quảng cái thiết kiếm đầy máu kia đi, quay sang nhìn La Lăng cười nói.

Ánh mắt La Lẳng đảo qua người Lâm Động một lần, thấy thân hình hắn dính đầy vết máu, mà cái miệng rộng của Tiểu Viêm còn lòe loẹt hơn, chứng kiến cảnh tượng này, La Lăng biết Lâm Động đã trải qua một trường đại chiến, nhưng mà bây giờ trông hắn vẫn sinh long hoạt hổ, không thấy suy yếu chút nào.

"Lâm Động thiếu gia, nhân mã của Tạ gia đâu?"

La Lăng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Đã chết phân nửa rồi, Tạ Khiêm kia không dám đuổi theo."

Lâm Động tùy ý nói.

Nghe vậy, La Lăng run rẩy, giờ hắn mới hiểu được vì sao những hộ vệ đi theo Lâm Động lại nói một cách tự tin như vậy, hóa ra thực lực của vị tiểu thiếu gia Lâm gia này, đã đạt tới một trình độ cực cao.

Mặc dù không biết nói gì với cái độ tuổi này, nhưng La Lăng cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thực, có thể ở trước mặt Tạ Khiêm giết phân nửa nhân mã Tạ gia, điều này đủ để chứng minh thực lực của Lâm Động ít nhất cũng mạnh như Tạ Khiêm.

"Mẫu thân, không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta tới Thiết Mộc Trang đi."

Lâm Động nhìn về phía Liễu Nghiên cười cười, nói.

"Thằng nhóc này."

Nhìn Lâm Động cười mà trên mặt vẫn còn dính đầy máu, Liễu Nghiên dùng ánh mắt yêu thương cầm lấy khăn vải, không ngừng lau cho hắn.

Lâm Động cứ để mặc cho Liễu Nghiên lau vết máu, sau đó mới vung tay lên, mang theo đội nhân mã này nhanh chóng tới Thiết Mộc Trang, ước chừng khoảng 2 canh giờ sau, Thiết Mộc Trang đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Ở trên tường viện của Thiết Mộc Trang, đám người Lâm Khiếu từ sau khi Lâm Động dẫn người rời đi, đã đứng ở nơi này lo lắng chờ đợi, khi nhìn thấy đám nhân mã quen thuộc xuất hiện, họ cuối cùng mới bỏ được một tảng đá đè nặng ở trong lòng.

"Sóng sau đè sóng trước, tiểu tử này, thật là không biết nói gì. . ."

Nhìn một thân ảnh đỏ hồng đang lao tới, Lâm Mãng không khỏi khẽ thở dài một hơi, đối với thực lực của Tạ Khiêm, bọn họ tương dối rõ ràng, vậy mà Lâm Động lại khiến cho bọn họ một lần nữa vui mừng.

Dưới sự hướng dẫn của Lâm Động, nhóm gia quyến cuối cùng của Lâm gia đã thuận lợi tiến vào trong Thiết Mộc Trang, những tiếng hoan hô ở xung quanh không ngừng vang lên, Lâm Động lúc này chỉ biết gãi gãi đầu.

"Mẫu thân!"

Lâm Hà nhanh chóng từ trên tường viện nhảy xuống, sau đó nhào vào trong lòng người phụ nữ đồng hành cùng với Liễu Nghiên, nước mắt không ngừng chảy ra, lúc nãy nàng đã bị sợ hãi không nhỏ.

"Lâm Động, cảm ơn đệ."

Lâm Hà dựa sát vào trong lòng mẫu thân mình, sau đó xoay người, nhịn không được ôm lấy Lâm Động, thấp giọng nói.

"Người một nhà, khách khí cái gì."

Lâm Động cười cười, nói.

"Động nhi, không sao chứ?"

Đám người Lâm Khiếu xúm lại, dùng ánh mắt tương đối khẩn trương nhìn những vết máu trên người Lâm Động, nói.

Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của đám người Lâm Khiếu, Lâm Động cười lắc đầu.

Nhìn thấy Lâm Động không sao, đám người Lâm Khiếu cũng thở dài một hơi.

"Cái tên khốn kiếp Tạ Khiêm này, khoản nợ này nhất định phải tính toán với hắn!"

Lâm Mãng độc ác nói.

"Chỉ cần chờ phụ thân thành công đột phá, thì chúng ta không cần phải e ngại hai nhà Lôi Tạ nữa, đến lúc đó, Lâm gia chúng ta sẽ có hội trú chân ở Viêm Thành, phát triển mạnh hơn bây giờ."

Lâm Khiếu nói.

"Đúng, trong khoảng thời gian này, ta sẽ phái người toàn lực chú ý tới nhất cử nhất động của hai nhà Lôi Tạ."

Lâm Khẳng cũng gật đầu, sau đó đóng chặt
cửa trang, hạ lệnh toàn trang tiến nhập vào trạng thái đề phòng, đồng thời sắp xếp cho đám gia quyến cuối cùng đi nghỉ ngơi.

. . .

Sau khi di chuyển toàn bộ gia quyến về Thiết Mộc Trang, Lâm gia đã chọn phương thức đóng chặt cửa trang, không có bất cứ xung đột gì với hai nhà Lôi Tạ.

Đối với hành động của Lâm gia, hai nhà Lôi Tạ cũng lựa chọn im lặng, không liên hợp xuất thủ như mọi người dự tính. Những hành động quỷ dị này đã khiến cho một số người không hiểu, nhưng mà hiện tại ai cũng biết, Lâm gia với Lôi gia đã như nước với lửa, với phong cách của Lôi gia thì bọn họ sẽ không chịu bỏ qua như vậy đâu. . .

Tuy nói hành động đôi bên có chút quỷ dị, nhưng mà một số người tinh nhanh vẫn cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm, họ hiểu lúc đôi bên chân chính giao thủ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

. . .

Trong trạng thái cố thủ này, thời gian một tháng chỉ đảo mắt đã qua.

Trên một tảng đá ở hậu sơn của Thiết Mộc Trang, Lâm Động ngồi xếp bằng, ở chỗ này có thể quan sát toàn bộ Thiết Mộc Trang, trong khoảng thời gian này, bởi vì lo lắng tới chuyện Lâm Chấn Thiên bế quan đã bị quấy rầy, cho nên bản thân hắn cũng phải âm thầm giám sát.

Nhưng mà làm cho hắn nghi hoặc chính là những cuộc tấn công không xuất hiện, hai nhà Lôi Tạ trong khoảng thời gian này, còn yên tĩnh hơn cả Lâm gia bọn họ.

"Bọn chúng đang làm cái quỷ gì vậy?"

Lâm Động nhẹ giọng thì thào nói, hai nhà Lôi Tạ hiện giờ đã coi Lâm gia là một cái đinh trong mắt, tuyệt đối không chịu để yên, tình thần yên lặng kiểu gì có khi bọn họ đang chuẩn bị cái gì đó.

"Muốn diệt Lâm gia ta, không dễ dàng như vậy đâu."

Lâm Động thấp giọng cười nhạt, trong hai mắt hắn lóe lên những tia sáng kỳ dị, trong một tháng này Lâm Động vẫn một mực tu luyện, nhưng chẳng thấy dấu hiệu đột phá gì cả, nhưng đối với việc điều khiển Tinh thần lực, hắn đã thuần thục hơn không ít, hơn nữa Bản Mệnh Phù Ấn đã ngưng tụ thành công, làm cho Tinh thần lực của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Hiện giờ, mỗi khi hắn toàn lực thúc giục Tinh thần lực ở trong Nê Hoàn Cung, hắn lại dâng lên một niềm tin vô cùng, loại tự tin này làm cho Lâm Động cảm giác được, cho dù là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ cũng không cách nào chống lại hắn được.

"Không biết, với mức độ Tinh thần lực của mình hiện giờ có thể đối chiến với cường giả Nguyên Đan cảnh hay không?"

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, trong hai mắt hiện lên sự hưng phấn và nóng bỏng, nếu như ở thời gian trước, loại chuyện này hắn không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ khi Tinh thần lực đã trở nên mạnh mẽ, sự kính nể đối với cường giả Nguyên Đan cảnh đã phai nhạt đi nhiều.

Bởi vì có ý nghĩ này đã làm cho Lâm Động sốt ruột, nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào, cường giả Nguyên Đan cảnh không thể muốn gặp là gặp, muốn luận bàn lại càng không có cơ hội.

"Hôm nay xem ra không có vấn đề gì rồi."

Từ trên tảng đá đứng dậy, Lâm Động đưa mắt nhìn xuống phía dưới, chợt cười, thân hình khẽ động muốn quay về trang, nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến cho thân hình hắn phải dừng lại, ở trong một gian tĩnh thất của Thiết Mộc Trang, có một đạo Nguyên Lực ba động mạnh mẽ tới mức làm cho người khác hít thở không thông đột nhiên tỏa ra!

" Nguyên Lực ba động thật mạnh. . ."

Nhìn dòng xoáy Nguyên Lực hình thành ở sâu trong Thiết Mộc Trang, Lâm Động cũng nhịn không được hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, Lâm Chấn Thiên cuối cùng cũng đột phá thành công!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện