Bên ngoài Thiên Thương Thành, một vài thân ảnh bay qua bầu trời ở tầm thấp. Tốc độ của bọn họ không nhanh nhưng lặng lẽ không chút tiếng động, không khí nơi bọn họ bay qua cũng bị chấn động tan đi, vô cùng quỷ mị.
Lộ tuyến của bọn họ đều đi qua những nơi rất hẻo lánh, vì thế dù Thiên Thương Thành vô cùng hỗn loạn thì cũng không ai phát hiện ra những thân ảnh này ra khỏi thành.
Xoẹt!
Những thân ảnh này điểm chân trên không trung, tấm áo choàng đen to rộng bao quanh thân thể bọn họ. Cuồng phong thổi bay một góc áo của một người, gương mặt tuấn dật đó chính là Tạ Diêm của Tà Phong Động Thiên.
- Thiếu Động chủ, hội Lưu Hộ pháp bị vây lại rồi!
Phía sau Tạ Diêm, một người thấp giọng nói.
- Ừm!
Tạ Diêm gật đầu, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn về phía sau.
- Bọn chúng dám có ý đồ với Tà Phong Động Thiên ta! Hiện giờ mặc kệ bọn chúng đã, đợi ta rời khỏi Thiên Thương Thành sẽ có người tiếp ứng cho chúng ta, lúc đó sẽ không phải lo lắng nữa!
- Rõ!
Những người phía sau nghe vậy cùng gật đầu nói.
- Ha ha… Tạ Diêm huynh, kế ve sầu thoát xác của huynh cũng không tệ, nhưng dường như hiệu quả không tốt như huynh tưởng!
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì trên một ngọn núi phía trước mặt bỗng vang lên một giọng cười.
Bọn Tạ Diêm bỗng dừng lại. Tạ Diêm ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối nhìn về thân ảnh bạch y trên đỉnh núi, cười nhạt:
- Châu Càn? Ngươi có thể tìm được ta?
- Ha ha… huynh có diệu kế thì ta cũng có thủ đoạn!
Châu Càn nhìn Tạ Diêm cười nói.
- Ngươi phát giác ra hành tung của ta, nhưng lại một mình đến đây, lẽ nào ngươi tưởng một mình có thể đoạt được vật trong tay ta sao?
Tạ Diêm cười nhạt.
- Đương nhiên không chỉ một mình ta!
Châu Càn cười, sau đó nhìn về phía khu rừng rậm phía Bắc:
- Trần Ảnh huynh, đã đến rồi sao không hiện thân?
- Ha ha… quả nhiên không thể qua mắt được Châu huynh!
Châu Càn vừa dứt lời thì một tiếng cười lớn vọng ra, sau đó một số thân ảnh bay ra, đứng đầu chính là Trần Ảnh của Ảo Ma Tông!
Ánh mắt Tạ Diêm tối tăm nhìn Trần Ảnh, cười nhạt nói:
- Ảo Ma Tông từ khi nào lại theo Càn Khôn Động Thiên vậy? Ta chỉ có một ngọn Ngân tháp, nếu cướp đi thì các ngươi ai sẽ lấy?
- Tạ Diêm huynh không cần phải khích thương kiểu đó đâu. Dù thế nào thì bọn ta cũng phải đoạt được Ngân tháp từ tay huynh đã rồi nói.
Châu Càn hàm tiếu, nói.
- Đoạt đi? Ngươi nghĩ cũng tốt đẹp quá nhỉ?
Tạ Diêm cười gằn.
- Ha ha… cường giả của Tà Phong Động Thiên ngươi phần lớn đều đã bị giữ chân, e là những người bên cạnh ngươi không có tác dụng gì đâu!
Trần Ảnh cười nói.
- Thế sao? Vậy ngươi thử xem!
Ánh mắt Tạ Diêm lóe lên tia sáng quỷ dị.
Trần Ảnh và Châu Càn cùng nheo mắt, nhìn nhau một cái, trầm ngâm một chút rồi bỗng lao vút ra, nguyên lực hùng hồn bùng phát, biến thành hai đạo quanh ảnh mạnh mẽ nhằm Tạ Diêm lao tới.
Thế nhưng Tạ Diêm chỉ cười nhạt, không hề có dấu hiệu chống đỡ. Khi công kích của hai kẻ kia sắp tới thì một thân ảnh hắc bào đột nhiên bước tới thò ra cánh ta khô gầy, trên đầu ngón tay có hắc quang lởn vởn.
Rắc!
Bàn tay khô gầy ấy tóm chặt lấy hai quang ảnh đó, bóp mạnh khiến bọn chúng nổ tung.
Bùm!
Một chưởng phá tan đòn tấn công nguyên lực, nhân ảnh đó vung tay, sau đó một quầng ánh sáng đen bắn về phía hai người Châu Càn.
- Tử Khí? Cường giả Tử Huyền Cảnh?
Biến cố đột ngột này khiến bọn Châu Càn biến sắc mặt. Ngón chân điểm trên không trung, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau, vũ kỹ mạnh mẽ lập tức thi triển, oanh kích mạnh mẽ lên quầng sáng đen kia.
Bùm bùm!
Hắc quang đi đến đâu, công kích vũ kỹ của bọn Châu Càn tan tành đến đấy. Nhưng cũng may bọn chúng đã thoát khỏi phạm vi công kích, cuối cùng khá thảm hại đáp xuống một ngọn cây to, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắc ảnh kia.
- Không biết các hạ là vị Trưởng lão nào của Tà Phong Động Thiên?
Châu Càn trầm giọng nói.
- Hắc hắc, đám tiểu quỷ các ngươi lúc nào cũng thích giở trò xảo quyệt. Tà Phong Động Thiên đã giành được Ngân tháp theo cách chính quy vậy thì các ngươi đừng gây chuyện đi!
Hắc ảnh chầm chậm ngẩng đầu lên để lộ ra một gương mặt già nua, trên đó còn có hình hoa văn hình bò cạp màu đen, nhìn vô cùng quỷ dị.
- Ma Hạt lão quái?
Bọn Châu Càn nhìn thấy hoa văn đó, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng nói khàn lại:
- Không ngờ Trưởng lão Ma Hạt cũng xuất động, lại còn ẩn
mình phía sau Tạ Diêm…
Rõ ràng Châu Càn cũng đã nghe nói về người này, lão là cường giả Tử Huyền Cảnh Tiểu thành, hơn nữa cũng là Trưởng lão của Tà Phong Động Thiên. Thường thì những Trưởng lão đạt đến mức thực lực này phần lớn đều bế quan tiềm tu, rất ít khi xuất động. Nhưng lần này Tà Phong Động Thiên lại phái người này ra…
Ngay cả Trần Ảnh cũng chau mày. Ma Hạt lão quái là cường giả Tử Huyền Cảnh, thực lực vượt xa bọn chúng, căn bản không thuộc một tầng thứ!
Mà những cường giả bọn chúng đưa đến hiện đều đang ngăn cản các cường giả của Tà Phong Động Thiên, nhất thời không thể tới đây được.
- Nể tình Càn Khôn Động Thiên và Ảo Ma Tông, lão phu không tính toán với các ngươi! Giờ rút lui may ra còn có đường sống. Hắc hắc, các ngươi đã biết lão phu thì chắc hẳn cũng biết thủ đoạn của ta!
Ma Hạt lão quái cười, hàm răng xỉn vàng tỏa ra một thứ hàn ý lạnh lẽo.
Châu Càn và Trần Ảnh cũng chau mày nhìn nhau. Cả hai đều nhận ra sự bất lực và không cam tâm trong mắt đối phương. Bọn chúng biết Ma Hạt lão quái chẳng phải loại lương thiện gì, nếu không phải kiêng nể thế lực phía sau bọn chúng thì có lẽ đã ra tay giải quyết bọn chúng rồi.
- Đi thôi!
Hai người bọn Châu Càn cũng quyết đoán, ở lại không có tác dụng gì thì cũng chẳng nên làm thêm những hàng động vô nghĩa nữa, liền vẫy tay dẫn thủ hạ rút lui.
Tạ Diêm nhìn bọn Châu Càn bỏ đi, lúc này mới thở phào, cười:
- Lần này may nhờ có Trưởng lão Ma Hạt!
- Nhiệm vụ của lão phu là hộ tống Ngân tháp về, đương nhiên không thể để nó có trắc trở gì!
Ma Hạt lão quái phẩy tay, bình thản nói.
- Vậy chúng ta đi tiếp thôi!
Tạ Diêm vội nói. Cũng may lần này có Ma Hạt lão quái, nếu không những kẻ khác đến tập kích thì cũng sẽ khó khăn.
- Đợi đã!
Ma Hạt lão quái lắc đầu, nói.
- Sao vậy?
Tạ Diêm ngây người, hỏi.
- Vẫn chưa cắt hết đuôi!
- Còn kẻ khác sao?
Tạ Diêm giật mình, ánh mắt nhìn quanh đầy cảnh giác, không ngờ hắn lại không nhận ra có kẻ ẩn nấp.
- Hắc hắc, lại là người quen!
Ma Hạt lão quái cười kỳ quái, ánh mắt lạnh như băng nhìn về rừng cây phía sau, lạnh lùng nói:
- Tiểu bối, còn định trốn đến bao giờ?
Lão dứt lời, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ẩn ẩn nấp nấp trước mặt lão phu, không tự lượng sức mình!
Ma Hạt lão quái cười nhạt, sau đó ngón tay lão điểm ra, một đạo Tử Khí mạnh mẽ bắn thẳng tới khu rừng. Tử Khí lan tỏa, khu rừng vốn rậm rạp giờ đã khô quắt.
Bùm!
Một cái cây to đột nhiên nổ tung, trong màn vụn gỗ bay lả tả, hai thân ảnh hiện ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Ma Hạt lão quái ở phía xa.
- Lâm Động?
Tạ Diêm nhìn hai người đó, ánh mắt bỗng chốc lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên cười hung hăng.
- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ đâm vào! Trưởng lão Ma Hạt, tên tiểu tử này nhất định không được tha!
Ma Hạt lão quái lạnh nhạt nhìn hai người Lâm Động, sau đó gật gù, giọng nói khàn đặc vọng ra:
- Thiếu Động chủ đã nói thế thì lão phu đành nhận hai cái mạng đó vậy!