Trên thạch tháp, nữ tử bạch y khẽ cầm chiếc nhẫn ngọc, mái tóc đen nhánh buông xõa qua vai, gương mặt đẹp tuyệt trần, da trắng tựa tuyết, dung nhan này có thể nói sức hấp dẫn che lấp tất cả.
- Người thứ ba có Ngân tháp đã đến sao?
Nữ tử bạch y ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười nhẹ.
- Ừm!
Nam tử hắc y gật đầu, cười nói:
- Nghe nói hắn tên là Lâm Động. Theo những tin tình báo ta có được thì Ngân tháp là do hắn cướp được từ tay một Trưởng lão Tử Huyền Cảnh của Tà Phong Động Thiên!
- Cướp được đồ từ cường giả Tử Huyền Cảnh? Thật không đơn giản!
Nữ tử bạch y khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển sang nhìn về hướng khác của tòa thành, khẽ nói:
- Vậy không biết Bàng Hạo huynh định làm thế nào?
- Nếu hắn đã đến thì đương nhiên phải mời đến! Dù sao thì muốn mở động phủ cũng phải cần ba ngọn Ngân tháp mới được!
Bàng Hạo nhướng môi cười đầy thâm ý.
Nữ tử bạch y ngẩng đầu lên nói:
- Lâm Động không thể sánh được với chúng ta, phía sau có Huyền Thiên Điện và Cửu U Môn. Theo như ta biết, hắn chỉ là người độc hành, hiện nay trên đảo tập trung vô số cường giả từ các phương, bọn họ tuy không dám nhắm vào Ngân tháp trong tay chúng ta, nhưng nếu Lâm Động lộ thân phận thì e phiền phức sẽ tới!
- Ha ha… nếu không có thực lực thì mang theo Ngân tháp chính là mang họa, chi bằng giao ra để an toàn!
Bàng Hạo mân mê cốc trà, cười nhạt.
- Ta chỉ chọn cho hắn con đường đúng đắn, tránh bị kẻ khác nhằm vào, để tránh khi vào động phủ Luân Hồi Cảnh không có đường mà chạy.
Nữ tử bạch y nghe vậy cũng không nói gì. Nhân loại vốn lạnh lùng đương nhiên chẳng nghĩ nhiều cho người không quen biết.
Bàng Hạo thì cười đứng dậy, sau đó đứng ra ngoài lan can nhìn xung quanh. Tòa thành lúc này có vô số cường giả, không thiếu những kẻ thực lực khá cường hãn. Khi nhìn thấy thân ảnh của Bàng Hạo, không ít người khẽ nhướng môi, ánh mắt càng thêm tham lam.
Bọn họ rất thèm Ngân tháp trong tay hắn, nhưng lần này Cửu U Môn có không ít cường giả tới, nếu động thủ thì sẽ chẳng được lợi lộc gì.
Lâm Động ở trong thành cũng nhìn về nam tử đó, hai mắt nheo lại, hắn có thể cảm nhận được năng lượng quen thuộc tỏa ra từ người hắn, đó là của Ngân tháp!
Xem ra hắn chính là người có một trong hai ngọn Ngân tháp kia rồi.
- Đó là kẻ đứng đầu trong Tứ Ma Tướng của Cửu U Môn, Bàng Hạo. Nghe nói hắn có Ngân tháp!
- Là hắn à, ta cũng nghe qua về hắn. Nghe nói một năm trước hắn đã là Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn rồi đúng không? Thật đáng sợ, mới tuổi đó mà đã đạt được trình độ đó, có thể so sánh được với cường giả thế hệ trước rồi!
- Nữ tử bạch y trên kia chính là Thánh Nữ của Huyền Thiên Điện, Liễu Hương Huyên. Hắc hắc, đó là đại mỹ nhân nhất nhì Loạn Ma Hải đấy!
- Mỹ nhân tuy đẹp thật nhưng e là không có phúc để hưởng rồi… Nữ nhân như vậy làm gì có nam nhân nào hàng phục được?
- …
Lâm Động nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, lông mày hơi nhướng lên. Không ngờ người trên thạch tháp lại là người của Huyền Thiên Điện và Cửu U Môn, chẳng trách mà Ngân tháp trong tay hắn lại có dị động!
- Có điều…
Lâm Động đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn nheo mắt lại. Nếu Ngân tháp trong tay hắn có dị động, vậy thì hiển nhiên Ngân tháp trong tay hai người kia cũng có!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Bàng Hạo đang đứng trên cao nhìn xuống cả tòa thành, sau đó hắn bỗng kéo Mộ Linh San lại.
Lâm Động cũng không giải thích gì, chỉ kéo Mộ Linh San đang vô cùng khó hiểu quay người định ra khỏi thành.
- Ha ha…
Thế nhưng Lâm Động mới đi được mấy bước thì có tiếng cười từ trên không trung vọng xuống. Vô số người lập tức quay sang nhìn Bàng Hạo.
- Ta phải cho chư vị biết một tin tốt, đó là người có ngọn Ngân tháp thứ ba đã tới Hải vực Thiên Lôi rồi!
Lời Bàng Hạo vừa dứt, tòa thành im lặng trong giây lát rồi bỗng chốc như bùng nổ, những người vốn bàng quan lúc này cũng không khỏi mừng rỡ.
Chìa khóa để mở động phủ Luân Hồi chỉ có ba ngọn Ngân tháp, hai trong số đó đã rơi vào tay Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện. Với thực lực của hai đại thế lực này, đương nhiên chẳng ai dám có ý đồ gì. Vì thế rất nhiều người đều đặt mục tiêu là người thứ ba có Ngân tháp.
Theo tin tức lan truyền, người thứ ba có Ngân tháp không có bối cảnh gì hiển hách, thực lực chẳng qua cũng chỉ là
Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành. Tuy không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đoạt được Ngân tháp từ cường giả Tử Huyền Cảnh, nhưng rõ ràng so với Huyền Thiên Điện và Cửu U Môn, hắn là đối tượng dễ đối phó nhất.
- Ồ, Bàng Hạo huynh, nếu hắn đã đến thì phiền huynh mời hắn ra đi. Dù sao mở động phủ Luân Hồi Cảnh là tâm nguyện chung của mọi người, một mình giấu cũng không phải chuyện hay!
Trên không trung, một nam tử lưng đeo lưỡi đao cong cười lớn. Trên mặt người này có rất nhiều sẹo ngang dọc, nhìn khá dữ dằn. Chỉ những ai quen mới biết hắn cũng là cường giả khá có danh khí ở Loạn Ma Hải này.
- Đúng thế, đúng thế, phải phiền Cửu U Môn mời vị bằng hữu đó ra a!
Hắn vừa dứt lời là có vô số tiếng phụ họa, nhưng ai cũng biết những người này luôn thường trực một lòng tham đang muốn trỗi dậy.
Nghe những lời ấy, ánh mắt Lâm Động dần lạnh như băng, mắt Mộ Linh San cũng dần hiện nộ hỏa.
Soạt!
Nhưng khi đó, một đạo ngân quang bỗng bắn xuống bao phủ quanh hắn và Mộ Linh San trước bao ánh mắt kinh ngạc.
- Ha ha… vị bằng hữu đây, đã đến rồi thì hiện thân đi!
Bàng Hạo nhìn hai người trong ngân quang, cười nói.
- Ồ!
Những người đứng quanh Lâm Động nhìn thấy vậy đều sững người rồi ồ lên một tiếng. Có một số nơi chật cứng bỗng trống hoác, vô số ánh mắt rực cháy đều nhìn vào hắn.
Trước những ánh mắt rực cháy đó, nét mặt Lâm Động không chút cảm xúc, chỉ là sâu trong mắt lóe lên sát ý. Xem ra tên Bàng Hạo này cố tình khiến hắn thành mục tiêu của mọi người.
Có lẽ hành tẩu trong Loạn Ma Hải thật sự vô cùng nguy hiểm, dù là người chưa từng gặp mặt, khi gặp lần đầu có thể tươi cười mà đẩy mình xuống hố lửa.
Lâm Động chầm chậm quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn Bàng Hạo, thản nhiên nói:
- Các hạ cũng thật thủ đoạn!
Bàng Hạo cười, làm như không hiểu ý của Lâm Động, cười nói:
- Vị bằng hữu đây, ngươi đã là người có Ngân tháp, vậy thì hãy lên đây ngồi một lát?
Ánh mắt của nữ tử bạch y cũng di chuyển, sau đó dừng lại trên người Lâm Động.
Đây chính là người đã cướp được Ngân tháp từ tay Tà Phong Động Thiên gây chấn động cho cả Hải vực Thiên Phong sao?
Lâm Động lạnh lùng nhìn Bàng Hạo:
- Ta xin nhận tấm thịnh tình của các hạ, nhưng tạm thời ta còn việc phải làm, e là không thể ở lại!
Dứt lời, hắn nhanh chóng quay người đi.
Cục diện lúc này khá bất lợi cho hắn. Hắn vốn định tạm thời ẩn thân, đến khi phải mở động phủ mới hiện thân. Ai ngờ vừa xuất hiện đã bị Bàng Hạo cố tình vạch trần, giờ có lẽ không ít kẻ đã coi hắn là mục tiêu rồi!
- Tên khốn kiếp!
Lâm Động siết chặt nắm tay, trong lòng dậy lên đầy sát ý, rõ ràng hành động của Bàng Hạo đã kích thích sát tâm của hắn.
o0o
Bàng Hạo mỉm cười nhìn Lâm Động kéo Mộ Linh San đi, hắn cũng không có bất cứ hành động nào ngăn cản, chỉ là ánh mắt càng thêm thích thú.
Trước vô số ánh mắt thèm thuồng như của ác lang, hai người Lâm Động đi ra khỏi thành trên con đường phủ lát cự thạch.
Nhưng khi Lâm Động vừa đi hết đường thì sắc mặt hắn bỗng tối lại, vì phía trước có một vài nhân ảnh với nguyên lực hùng hồn đứng đó.
- Ngươi chính là Lâm Động đúng không? Mau giao Ngân tháp ra, ta sẽ thả ngươi đi!
Nghe tiếng cười của hắn, ánh mắt Lâm Động hoàn toàn tối sầm, sau đó hắn khẽ buông tay Mộ Linh San, thở hắt ra.
Xem ra cứ tránh né mãi cũng không phải cách tốt!
Đối đầu với những kẻ tàn nhẫn, luôn phải tàn nhẫn hơn bọn chúng!