Vũ Động Càn Khôn

Đồ Sát


trước sau

Uỳnh uỳnh!

Luồng năng lượng dồi dào một cách dị thường lan tỏa khắp không gian, sức mạnh vốn dĩ cuồng bạo của Phần Thiên Đỉnh bỗng dần thu lại, đó là vì uy lực của Lưỡng đại tổ phủ tạo ra.

Lâm Động đứng trên không trung, hắc động xoay chuyển trên đỉnh đầu, lôi vân cuồn cuộn, tiếng sấm sét đáng sợ nổ đùng đoàng trên không trung khiến người ta kinh hồn động phách.

- Thôn Phệ Tổ Phù…Lôi Đình Tổ Phù…

Ba người bọn Hoắc Nguyên gương mặt méo mó đi khi nhìn thấy hai đạo tổ phù cổ xưa đó, không kìm được mà gầm lên kinh hãi:

- Không thể nào! Sao ngươi có thể có hai tổ phủ!

Cũng không thể trách ba người bọn Hoắc Nguyên lại như vậy. Cả trời đất này chỉ có tấm tổ phù, người thường có được một tấm đã có thể trở thành cường giả đỉnh cấp trong thiên hạ, như Ma La có Hỏa Diệm Tổ Phù giờ đã là bá chủ một phương không ai trong Loạn Ma Hải dám động vào.

Chính vì sự hiếm có và sức mạnh của tổ phù mà khi bọn Hoắc Nguyên thấy Lâm Động lại có tận hai tổ phù, cảm xúc thật sự đảo lộn.

Lâm Động cúi đầu, hai mắt hắn lúc này, một bên tựa hắc động phủ đầy hắc quang, có thể thôn phệ cả ánh mắt người khác; con măt kia lại lấp lánh ánh bạc giống như sấm sét.

Một mắt đen một mắt bạc lặng lẽ nhìn bọn Hoắc Nguyên chằm chằm. Trước ánh nhìn bình tĩnh đó, bọn Hoắc Nguyên lại cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi tựa thủy triều.

Tổ phủ có tác dụng khắc chế với dị ma, chúng quá biết rõ điều đó, mà Lâm Động hiện giờ có sức mạnh của hai tổ phù, rõ ràng là có thể giết chúng một cách nhẹ nhàng.

- Chạy mau!

Hoắc Nguyên lập tức quyết đoán, hô lên một tiếng. Tuy thực lực ba bọn chúng vượt xa Lâm Động, nhưng chúng cũng hiểu nếu Lâm Động thật sự dùng sức mạnh của hai đạo tổ phù thì chắc chắn chúng sẽ khó lòng thoát khỏi cái chết.

Nghe Hoắc Nguyên hô lên, vẻ mặt bọn Lê Lôi cũng hiện lên sự kinh hoảng, định phân nhau ra chạy.

- Tổ phù đã bị lộ, sao có thể để các ngươi chạy thoát chứ.

Lâm Động cười nhạt. Ngay cả lần bị ba kẻ Nguyên Môn chèn ép đến mức đó Lâm Động cũng không dùng đến sức mạnh của tổ phù. Một là vì hắn biết khoảng cách giữa hai bên quá lớn, Thôn Phệ Tổ Phù cũng không thể lấp đầy. Hai là vì Lâm Động không muốn để lộ việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù. Nếu tin đó mà truyền ra thì dù Loạn Ma Hải hắn cũng sẽ bị vô số người nhằm vào.

Lúc này hắn để lộ ra cả hai tổ phù, đương nhiên là có đủ lòng tin có thể tiêu diệt bọn Hoắc Nguyên.

- Thôn Phệ Tổ Phù, Thôn Phệ Chi Liên!

Lâm Động đưa bàn tay ra, rồi đột ngột nắm lại, hô lên một tiếng bình tĩnh.

Trên bầu trời, hắc động đột nhiên bắn ra vô số đạo hắc quang,đồng thời biến thành từng sợi xích đen được bao quanh bởi thôn phệ lực. Sợi xích đến đâu mọi sức mạnh đều bị thôn phệ khiến hắc động càng thêm mạnh hơn.

Những sợi xích đen lao thẳng tới đâm về phía bọn Hoắc Nguyên với tốc độ kinh người.

Vút vút!

Rõ ràng ba bọn chúng đã thi triển tốc độ đến cực hạn, nhưng tốc độ của những sợi xích từ thôn phệ lực kia càng nhanh hơn, chỉ trong mười giây trên thân thể chúng đã xuất hiện vết máu, nhìn khá thảm hại.

Lâm Động lạnh lùng nhìn ba người bọn Hoắc Nguyên đang thê thảm trước sự công kích của những sợi xích, tuy không thể thi triển sức mạnh của tổ phù đến mức như của Ma La nhưng đối phó với ba người bọn Hoắc Nguyên thì không quá khó.

Sức mạnh của tổ phù không kẻ nào dám coi thưởng, chỉ là trước đây Lâm Động không dám dùng tùy tiện mà thôi.

- Thôn Phệ Toàn Lao!

Lâm Động biến đổi thủ ấn, những sợi xích quấn quanh ba người bọn Hoắc Nguyên bỗng đông cứng, hắc quang tan đi rồi biến thành vô số vòng xoáy hắc động, thôn phệ lực tỏa ra hình thành một vùng không gian từ trường quỷ dị. Còn bọn Hoắc Nguyên ở chính giữa, thân thể bị thôn phệ lực từ bốn phía khiến cho đông cứng hoàn toàn.

Tình hình của bọn chúng lúc này khá hoạt kê, xung quanh chúng là những vòng
xoáy đen, thôn phệ lực trói buộc khiến chúng không thể động đậy nổi.

- Đáng chết!

Sắc mặt bọn Hoắc Nguyên kịch biết, thế nhưng mặc cho chúng vận nguyên lực thế nào thì thân thể vẫn cứng ngắc.

Lâm Động siết nắm đấm, Lôi Đình Tổ Phù bỗng bay lên không chui vào tầng mây sấm sét trên trời.

Uỳnh uỳnh!

Tầng mây đột nhiên cuồn cuộn, tiếng sấm sét nổ vàn trời lan tỏa cùng luồng năng lượng đáng sợ.

- Lôi Chi Thẩm Phán!

Lôi quang dâng lên trong mắt Lâm Động, tiếng hô như lời của thần linh vang vọng khắp không gian.

Uỳnh!

Sấm sét ngưng tụ lại trong tầng mây, rồi một lưỡi mâu khổng lồ hiện ra trong tầng mây và lao thẳng về phía ba người bọn Hoắc Nguyên.

Bùm bùm bùm!

Mặt đất phía dưới đều sụp đổ, bọn Hoắc Nguyên vẻ mắt kinh hãi nhìn cây mâu ngày một lớn dần trong mắt, chúng có thể cảm nhận được mùi vị tử vong từ nó.

Bùm!

Lê Lôi bị cây mâu đâm tới trước tiên, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, rồi thân thể bùm một tiếng nổ tung.

Hắc quang mù mịt khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết của Lê Lôi nhanh chóng tiêu tan đi.

Lê Lôi bị tiêu diệt, Trần Linh cũng theo ngay sau đó. Cây mâu lạnh lùng cho hắn một kết cục thê thảm.

- Lâm Động, ngươi có hai tổ phù, sớm muộn cũng chết không có chỗ chôn!

Hoắc Nguyên gầm lên, nhưng trong ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Gương mặt Lâm Động không chút biểu cảm, bàn tay vẫy một cái, cây mâu hung hăng xuyên qua người Hoắc Nguyên.

- Ta có chết cũng không để ngươi yên!

Toàn thân Hoắc Nguyên đầy máu, bề mặt da cũng xuất hiện vết rạn máu, hắn gầm lên rồi đầu lập tức nổ tung, một luồng năng lượng kỳ lạ hiện ra.

- Lâm Động, Lâm Động, hắn có…

Luồng năng lượng đó vô cùng quỷ dị, vừa xuất hiện đã đem theo Nguyên Thần của Hoắc Nguyên định xuyên qua hư không chạy trốn.

Uỳnh!

Thế nhưng khi nó sắp tiêu biến thì một đạo lôi đình hàng trăm trượng bỗng từ trên trời đánh xuống, Nguyên Thần của Hoắc Nguyên nổ tung, tin tức kèm theo cũng bị ngăn lại.

Vút!

Nguyên Thần của Hoắc Nguyên bị hủy diệt, nhưng luồng năng lượng kỳ lạ kia không biến mất. Nó vẫn đem theo tin tức Hoắc Nguyên chưa nói hết xuyên qua hư không và biến mất.

Lâm Động chau mày, hắn biết đó có lẽ là một loại truyền tin nào đó. Chỉ là không biết Hoắc Nguyên rốt cuộc truyền tin cho ai, Nguyên Môn, hay là dị ma?

Nhưng may mà cuối cùng Hoắc Nguyên chỉ truyền đi được tin tức không rõ ràng…

Lâm Động thở hắt ra một hơi, hắc quang và lôi quang trong mắt dần tan đi, gương mặt hiện vẻ mệt mỏi nhưng rồi nhanh chóng bị hắn kìm nén lại. Rõ ràng việc dùng tới hai tổ phù tiêu hao của hắn không ít sức lực.

Xoẹt xoẹt!

Lâm Động phẩy tay, hai tấm tổ phù lại quay về Nê Hoàn Cung, hắn lạnh lùng nhìn bầu trời trống rỗng phía dưới. Lần này dùng đến hai tổ phù coi như có được chiến tích tốt.

Tam Tiểu Vương đời trước của Nguyên Môn cuối cùng cũng mất mạng trong tay Lâm Động, giống như ba người bọn Nguyên Thương…

Chuyện này mà truyền về Đông Huyền Vực, chắc hẳn sẽ gây nên chấn động không nhỏ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện