Trên lan can là một nam tử áo nâu đang ngồi, tay dung đưa hũ rượu. Hắn bình thản nhìn Lâm Động không nói gì, nhưng khí thế tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
Khi nhìn thấy nam tử này, một số người biến sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
- Thanh Đằng đại ca.
Hoàng Lăng thấy nam tử đó thì mừơng húm, vội gọi.
- Thanh Đằng?
Lâm Động nghe thấy cái tên đó thì tim rung lên. Thì ra đó là Ảo Yêu Thanh Đằng, người đứng thứ tư trong Tân Tú Bảng.
Xung quanh lúc này có tiếng xôn xao lan tỏa, rõ ràng danh tiếng của Thanh Đằng không hề nhỏ, ngay ở nơi cường giả nhiều như lá rụng mùa thu cũng có sức chấn nhiếp không nhỏ.
- Vị bằng hữu đây, giáo huấn người cũng cần có chừng mực chứ!
Thanh Đằng lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói.
- Ta không thích phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự tìm đến thì ta cũng không ngại gạt bỏ đâu.
Lâm Động cũng bình thản nhu thế chẳng vì thân phận của đối phương mà e dè.
- Khá ngông cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh để ngông cuồng.
Thanh Đằng quay sang nhìn Hoàng Lăng, rồi lắc đầu nói:
- Vốn dĩ ta không muốn can thiệp chuyện này, nhưng dù sao ta cũng có chút liên quan hến hắn. Như vậy đi, ngươi xin lỗi hắn thì chuyện này bỏ qua, thế nào?
Lâm Động nghe vậy thì cười, lắc đầu, khẽ nói:
- Ta không nghĩ vậy.
- vẫn tự coi mình giỏi.
Thanh Đằng lầm bầm, hiển nhiên hắn không hề bất ngờ về câu nói của Lâm Động. Sau đó hắn đứng dậy, vươn người một chút, trong đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên sắc lạnh.
Mọi người thấy vậy đều nhướn mày, xem ra Thanh Đằng định ra tay lấy lại thể diện cho Hoàng Lăng rồi...
Thanh Đằng từng bước lại gần Lâm Động, theo từng bước chân của hắn là luồng khí tức hùng hồn tựa cuồng phong cuộn trào.
Lâm Động bình tĩnh nhìn Thanh Đằng, sâu trong ánh mắt là thanh quang ngập tràn, hắn cũng nhận ra thực lực của Thanh Đằng khá ngang ngược.
Bùm!
Khi còn cách Lâm Động vài trượng, Thanh Đằng dừng chân, khi bàn chân chạm đất, không khí cũng như đông cứng lại.
- Ta thấy tốc độ của ngươi cũng không tồi, vừa hay đó là sở trường của ta. Chi bằng chúng ta tỉ thí xem ai nhanh hơn?
Thanh Đằng nhìn Lâm Động cười.
Ngay sau đó ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, toàn thân bỗng run lên.
Binh!
Chưởng ấn mạnh mẽ bỗng xuất hiện phía sau đánh thẳng lên lưng hắn.
Phụt!
Như chưởng ấn lại đánh hụt vào không khí, thân ảnh Lâm Động cũng dần tan đi, ( khi xuất hiện lại thì ở phía sau chưởng ấn, một cước giáng xuống.
Bốp!
Một cánh tay hiện ra chặn đứng cước phong của Lâm Động, kình phong kinh người lan tỏa, cả hai đều lùi sau mấy bước.
- Nhanh thật!
Cường giả xung quanh nhìn cuộc giao đấu quá quỷ mị đó ánh mắt đều ngưng trọng, trước đó căn bản ạn không nhìn thấy hai người ra tay.
- Có thể đọ tốc độ với ta, quả nhiên không tồi.
Ánh mắt Thanh Đằng nhìn Lâm Động với chút kỳ dị. Tốc độ của hắn có thể coi là xuất chúng trong mười người đứng đầu Tân Tú Bảng, vậy mà dường như Lâm Động cũng sở trường mặt này.
- Vậy thì ta càng hứng thú hơn.
Thanh Đằng cười, ánh mắt rực cháy, rồi hắn bước chân ra, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, hắn định dùng đến thủ đoạn thật sự rồi.
Lâm Động thấy vậy, hai nắm đấm siết lại, ánh mắt nhìn Thanh Đằng cũng vô cùng sắc bén.
- Hai vị, đây là nơi tiếp đón các vị hào kiệt của Viêm Thần Điện. Các vị ra tay ở đây e là không thỏa đáng cho lắm...
Nhưng khi không khí trở nên căng thẳng thì một tiếng cười lanh lảnh dễ nghe vọng ra.
Mọi ánh mắt nhìn theo hướng tiếng cười vọng lại, rồi thấy ở cửa vào đột nhiên có một đoàn hộ vệ áo giáp đỏ tràn vào. Đằng trước là một nữ tử xinh đẹp, dáng người yểu điệu.
Nữ tử này mặc giáp mềm màu đỏ, bộ giáp bó sát người tôn lên những đường cong quyến rũ, gương mặt mỹ lệ đẹp tựa tranh, làn da trắng như tuyết, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ không kém nam tử. Sự kết hợp này tạo nên thứ mị lực khiến nam nhân phải tim đập chân run.
- Hà hà, nhân vật có trọng lượng
xuất hiện rồi...
Lam u nam tử nhìn nữ tử kia với ánh mắt thích thú,
- Tiểu cô nãi nãi này không dễ gây vào đâu.
Nam tử áo xám ở bên cạnh cũng nói, ngữ khí có chút e dè.
Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, xung quanh lại có tiếng bàn tán xôn xao, lần này chủ đề đương nhiên là về nữ tử xinh đẹp kia.
- Hê hê, đó chính là Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên của Viêm Thần Điện đúng không? Quả nhiên tuyệt sắc, nghe nói nàng ta là thủ tịch đại đệ tử Ma La hài lòng nhất, chưa biết chừng sau này là người kế thừa Viêm Thần Điện.
- Đúng vậy, ai có được mỹ nhân này coi như một bước lên trời rồi.
- Loại nữ nhân này, nam nhân bình thường sao thuần phục được...
Lâm Động nghe thấy tiếng bàn tán cũng khá kinh ngạc nhìn nữ tử kia, không ngờ người đứng thứ hai trong Tân Tú Bảng lại xinh đẹp như vậy.
- hà hà, không ngờ Đường cô nương cũng xuất hiện...
Sắc mặt Thanh Đằng hơi thay đổi khi Đường Tâm Liên xuất hiện, rồi hắn cười.
- Thanh Đằng, đây không phải nơi cho ngươi làm bừa. À phải, các ngươi đã đánh 4 xong chưa? Đường Tâm Liên nhìn Thanh Đằng, cười nói.
Thanh Đằng cười khan:
- Đường cô nương đã có lời thì chuyện hôm nay đương nhiên phải dừng ở đây.
Nói rồi hắn nhìn Lâm Động, nhún vai nói:
- Có lẽ còn cơ hội gặp nhau trong Tranh Bá Chiến. Đến lúc đó ta sẽ lĩnh giáo.
- Bất cứ lúc nào.
Lâm Động mỉm cười không nhân nhượng.
Thanh Đằng nhìn Lâm Động một lúc rồi phẩy tay với Hoàng Lăng. Hoàng Lăng tuy không cam tâm nhưng cũng đành gật đầu. Đến Đường Tâm Liên cũng đã xuất hiện, đương nhiên hắn không tiện gây rối.
- Lâm Động, không sao chứ?
Lúc này bốn người Cổ Mộng Kỳ mới vây lại, những đôi mắt đẹp đều hiện vẻ lo lắng.
Lâm Động xua tay cười, định nói gì đó thì thấy Đường Tâm Liên tiến lại phía mình.
Lúc này đương nhiên Đường Tâm Liên là trung tâm chú ý nhất. Khi nhìn thấy Đường Tâm Liên chặn cuộc đấu giữa Lâm Động và Hoàng Lăng nhưng không đi ngay mà tiến lại chỗ Lâm Động, tất cả đều nhướn mày, tiếng ồn ào giảm bớt, mọi ánh mắt đề nhìn Lâm Động.
Đường Tâm Liên đứng trước mặt hắn cười quyến rũ.
- Đường cô nương có việc gì không?
Lâm Động cảm thấy hơi thiếu tự nhiên trước ánh mắt không chút e dè của Đường Tâm Liên, cười khan.
- Ngươi chính là Lâm Động đó?
Đường Tâm Liên nhướn mày.
- Ta đúng là Lâm Động, nhưng không biết ngươi nhắc đến Lâm Động nào...
Lâm Động nheo mắt, dường như hắn nhận ra sự thiếu thân thiện trong ngữ khí đó, nhưng hình như đây là lần đầu gặp.
- Sư phụ nói ngươi rất lợi hại.
Đường Tâm Liên quét mắt nhìn Lâm Động một lượt rồi nói:
- Nhưng ta không thấy vậy.
Lâm Động không nói được gì, hình như cô nương này không thoải mái vì lợi nhận xét của Ma La dành cho hắn.
- Đi theo ta, sư phụ muốn gặp ngươi.
Đường Tâm Liên vươn vai, cười với Lâm Động một cái rồi quay người đi, cho Lâm Động nhìn bóng lưng mảnh mai hấp dẫn.