Ngoài ra, còn có ánh mắt cửa nửa bạn học trong lớp.
Có hâm mộ, có nghi ngờ, như bánh răng, đẩy cô kiên trì đi đến cửa.
Tống Khinh Trầm đứng trước mặt Chu Trì Vọng, ngẩng đầu: “Bạn học Chu tìm tôi, có chuyện gì không?”Mái tóc đen xoăn lơ lửng cạnh gương mặt, tương xứng với làn da, đôi mắt đen sau chiếc kính lớn, lấp lánh nhìn anh.
Bộ dáng câu nệ mới lạ, giống như chim sợ cành cong.
Chu Trì bật cười khẽ, mặt không biểu tình liếc cô một cái: “Đi theo tôi.
”Tống Khinh Trầm đi theo Chu Trì Vọng, trong hành lang sáng ngời hẹp dài.
Nửa bên có ánh sáng xuyên qua, kéo bóng lưng người phía trước dài hơn, va vào góc tường, ném dưới chân cô.
Dọc theo đường đi, những ánh mắt sắp đem Tống Khinh Trầm nhìn thấu.
Mang theo ánh mắt của mọi người, Tống Khinh Trầm đi theo đến cửa tổ toán, nói thầm: “Bạn gái tương lai của cậu áp lực nhất định rất lớn.
”Chu Trì Vọng là con cưng của trời.
Giống như một ngôi sao sáng, công khai đứng trên sân khấu cao mà rất nhiều người mong đợi, sống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Anh nắm chặt tay nắm cửa, không nhanh không chậm đáp lại: “Cậu chậm hiểu như vậy, cũng sẽ cảm giác được áp lực?”Tống Khinh Trầm cau mày, theo bản năng phản bác: “Tớ.
Tớ chậm hiểu chỗ nào?”Mất một lúc mới phản ứng lại cô bị trêu chọc.
Khuôn mặt cô nghẹn đỏ, thấy Chu Trì Vọng vặn tay nắm cửa, nhỏ giọng oán giận: “Trước cậu bông, bông hoa cao ngạo, thực tế ẩn giấu, sớm muộn gì cũng sẽ! Lật xe.
”"Cái gì?" Chàng trai dừng bước, cười như không cười.
"Không có gì.
"Tống Khinh Trầm sợ hãi, yên lặng rụt đầu lại.
Rõ ràng là một cà lăm nhỏ, đến mắng người cũng đến từng từ từng đoạn.
Chu Trì Vọng liếc cô một cái, không nói nhiều nữa, mở cửa văn phòng tổ toán, gõ hai cái.
Những giáo viên toán trong phòng đang ở đó, một số nghe thấy âm thanh quay người lại.
Tiểu lão đầu trong lớp Tống Khinh Trầm, là tổ trưởng tổ nghiên cứu toán học, ông nâng kính lên, mỉm cười với hai người: “Tống Khinh Trầm, đến đây.
”Tống Khinh Trầm do dự trong chớp mắt, đi tới.
Tiểu lão đầu thẳng thắn nói: “Tống Khinh Trầm, hôm nay gọi em tới đây, không có ý tứ gì khác, tuần sau nữa chủ nhật, có một cuộc thi toán cấp tỉnh, mỗi trường học mỗi lớp đều có danh ngạch, ngoại trừ học sinh lớp trọng điểm, thầy còn đề cử em.
”Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, làm như kinh ngạc.
"Thầy, em chưa từng tham gia! "Tiểu lão đầu lộ ra một nụ cười an ủi, “Đây là một cơ hội, Tống Khinh Trầm, tư chất của ngươi không kém so với học sinh lớp trọng điểm, không ngại liền đi thử xem, tương lai tự chủ tuyển sinh cũng có lợi, thầy tin tưởng em.
”“Mặt khác, xem xét em là lần đầu tiên tham gia, thầy hy vọng em và bạn học Chu thành lập nhóm hỗ trợ học tập lẫn nhau, các em cảm thấy thế nào?”Đồng tử Tống Khinh Trầm khẽ co rụt, cô liên tục lắc đầu: “Không, không cần phiền toái bạn học khác, bạn Học Chu! "Lời còn chưa dứt, bị chàng trai bên cạnh ngắt lời: “Có thể.
”Tống Khinh Trầm bỗng nhiên quay đầu lại, trong tầm mắt, là đôi môi mỏng mím của Chu Trì Vọng.
Anh cũng không nhìn cô, khóe môi chậm rãi bĩu môi một chút, không mặn không nhạt giải thích : “Vừa lúc chuẩn bị cho thi quốc gia.
”Tiểu lão đầu cười tủm tỉm gật đầu: “Này thật tốt, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, vừa lúc nơi này tôi có chìa khóa phòng tự học, cho các ngươi mỗi người một cái,