Đại học Bắc Thành trường đại học nổi tiếng và các trường đại học bên cạnh được gọi là top 2, còn Bắc Thành chiến đấu nhiều năm như vậy cũng không phân được trường nào là top1 thực sự.Sau khi đến trường, Tống Khinh Trầm mới cảm nhận được điểm này một cách sâu sắc.Trong một ký túc xá có bốn người, một là thủ khoa môn văn của tỉnh, một là thủ khoa khoa học thành phố.Người cuối cùng tên là Trần Vi Doanh, thấp hơn cô ba điểm nhưng lại là người chăm chỉ nhất trong ký túc xá, mỗi ngày đều đeo kính nhỏ đem cặp sách đến lớp tự học.Học rất điên cuồng dường như biến trường đại học thành năm lớp 12.Nghiêm Chi Lễ là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, thủ khoa năm ngoái nhưng học lại một năm, cô nói với Tống Khinh Trầm, Trần Vi Doanh thi đại học không thi tốt, trong lòng nghẹn một hơi.Không thi tốt cũng vào được trường top 2, Tống Khinh Trầm im lặng nghĩ cô cũng nên chăm chỉ mới qua môn được.Trường Kinh tế nơi học bá điểm cao, cả học viện vừa học giỏi vừa giỏi chơi, đi sớm về muộn là người trong học viện của bọn họ, mỗi ngày đều hoạt động trong các tổ chức sinh viên, lúc đi ra ngoài đi dạo phố xem phim mua quần áo cũng gặp người quen.Sau khi Chu Trì Vọng rời đi, chỉ còn gần 10 ngày nữa là đến khai giảng, Tống Khinh Trầm đi phẫu thuật cận thị, tháo cặp kính lớn để lộ ra đôi mắt nai nhỏ vốn to mà có thần bị đưa lên diễn đàn nội bộ.Chung với một trong những cô gái trong khoa Ngoại ngữ.Nghiêm Chi Lễ khoa trương hỏi:"Cùng ký túc xá với hoa khôi có phải hẹn con trai đi chơi dễ dàng hơn một chút hay không?”Cô thi đại học hai năm, lúc áp lực lớn nhất từng dùng lưỡi dao nhỏ cắt cổ tay mình, hiện giờ chỉ để lại vài vết sẹo nhàn nhạt màu hồng nhạt.Cô chính là người không quan tâm đến việc học nhất thậm chí khi Trần Vi Doanh mời cùng đi tự học liền quyết đoán cự tuyệt, lý do cũng đơn giản:"Tôi cố gắng ba năm, tự làm mình phát điên một năm, hiện tại thật vất vả mới thi đậu được, nghĩ nên để bản thân thoải mái một chút.”Trần Vi Doanh nghe vậy cười lạnh, lên tiếng trào phúng:"Vậy cậu thi vào không công, còn không bằng tùy tiện tìm một người học đại học hạng ba, đề phòng cậu lại nháo nhảy lầu tự sát.”Từng lời nói đầy sát thương:”Cậu thật sự muốn tự sát tuyệt đối sẽ không cắt cổ tay trước mặt người khác.”Gay gổ ở ký túc xá là chuyện như cơm bữa.Tống Khinh Trầm khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được, dứt khoát nằm trên giường mình nhắn tin cho Chu Trì Vọng.Chênh lệch thời gian tới mười hai giờ, buổi tối của cô bên kia thường là buổi sáng, cô thường xuyên đọc bình luận mấy tin tức nói du học sinh sống không tốt như thế nào, mỗi ngày muốn ăn một bữa ăn Trung Quốc chính thống khó như lên trời, các môn học đắt tiền kinh người.Cô hỏi Chu Trì Vọng:”Thật sự khó ăn như vậy sao??”.
Điện thoại xuyên đại dương, Chu Trì Vọng ở bên kia không quan tâm trả lời: "Bố anh mời một dì Trung Quốc tới nấu cơm.”Còn nói thêm:"Mọi thứ đều đầy đủ.”Hai câu nói, Tống Khinh Trầm nghẹn ngào không nói nên lời.Thời trung học hai người học chung trường sau này học chung một lớp, mặc đồng phục học sinh giống nhau nhưng sau khi lên đại học những người xung quanh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tận dụng thời gian đại học để kiếm được một chút, cô mới ý thức được khoảng cách giữa người giàu và người nghèo thực sự khác nhau một trời một vực.Nhìn chằm chằm trần nhà, Tống Khinh Trầm chợt nói:"Nếu học nấu cơm là được rồi.”Chu Trì Vọng bật cười không chút để ý, nhắc lại chuyện cũ: "Sủi cảo vẫn biết nấu.” "Không giống người nào đó.”Tống Khinh Trầm trợn tròn mắt, từ trên giường ngồi dậy, dập đầu nói:"Đừng, đừng đắc ý sóm.”Lúc nói chuyện, là 8 giờ tối, cũng là buổi sáng ở Boston, Trần Vi Doanh không có ở đây, một người đi tắm rửa còn lại một mình Nghiêm Chi Lễ.Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Chi Lễ nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên."Trong khoảng thời gian này, luôn có thể nhìn thấy cậu ở trong chặn nhắn tin cho người ta nói chuyện phiếm, lúc đầu tôi còn tưởng rằng là bạn học trước kia của cậu, nhưng trải qua vừa rồi, tôi có thể chắc chắn, người đối diện cho dù không phải bạn trai của cậu, cũng là người cậu thích.”Thật sắc bén.Tống Khinh Trầm một lúc lâu mới tìm được thanh âm của mình:"Liền, rõ ràng như vậy sao?”"Đặc biệt rõ ràng.”Cô đứng dậy từ ghế ngồi, cẩn thận suy đoán:"Nghe có vẻ như người này vẫn còn ở nước ngoài? Vậy khả năng hai người ở cùng một chỗ không lớn a, cho dù ở cùng một chỗ, cũng rất khó chống đỡ qua mấy năm đại học.”Tống Khinh Trầm không nói lời nào, Nghiêm Chi Lễ lại lải nhải không ngớt."Nói một chút thành tích thế nào, lớn lên thế nào, gia cảnh thế nào, a có thể đi ra nước ngoài gia đình cũng sẽ không quá kém.”Liên tiếp câu hỏi hỏi khiến Tống Khinh Trầm á khẩu không nói nên lời, cô ấp úng, cuối cùng mới hỏ: "Điều, điều tra hộ khẩu sao?”Nghiêm Chi Lễ cười ranh ma:"Vậy không hỏi nhiều như vậy liền hỏi một cái thôi.”"Anh ta cao bao nhiêu?”Tống Khinh Trầm im lặng, nhìn trần nhà trong chốc lát, do dự trả lời:"188cm? Bây giờ nó cũng có thể là 189cm rồi.”Chu Trì Vọng chơi bóng rổ.Trong ấn tượng của cô, chỉ có năm thứ nhất với thứ 2 tiểu học thấp hơn cô, đến năm thứ sáu đã cao hơn cô một đoạn, trung học cơ sở lại giống như phát triển quá nhanh cô đuổi theo cũng không đuổi kịp."Mẹ kiếp, so với đại soái 189cm, chỉ riêng chiều cao cũng đã nghiền ép vô số nam sinh trong lớp chúng ta rồi, trách không được một mình cậu trong lớp cũng chướng mắt, hoa dại bên ngoài càng thơm hơn.”Nghiêm Chi Lễ thán phục, chợt nghĩ đến cái gì đó, từ trong tủ rút ra một phong thư, đưa đến đầu giường của cô.Tống Khinh nhìn xuống, nghi hoặc hỏi:"Cái này là...”"Thư tình.”Nghiêm Chi Lễ nói ngắn gọn:"Kỳ Thiếu Dương ở lớp bên cạnh kia, cậu biết không?”Tống Khinh Trầm mê mang lắc đầu.Nghiêm Chi Lễ chậc chậc than."Hôm qua chúng ta mở tiệc ký túc xá còn thảo luận qua, soái ca lớp bên cạnh kia kỳ thật cũng không tính là đẹp trai, chính là mặt gầy một chút nhìn qua rất vừa mắt.”"Cậu ta muốn thêm wechat của cậu, tìm tớ nhưng tớ không cho, cậu ta không phải đã viết cho cậu một phong thư sao? Phía trên có phương thức liên lạc của cậu ta, nếu muốn thêm thì thêm, dù sao anh trai đủ tiêu chuẩn 189cm mà cậu thích cũng ở nước ngoài, không ảnh hưởng đến cậu ở trong nước mà trêu hoa ghẹo nguyệt a.”Nghiêm Chi Lễ chớp chớp mắt với cô.Tống Khinh Trầm không nghe, cô lắc đầu."Vẫn là quên đi".
Cô nói:"Lần cuối nhắc vấn đề này đi như vậy rất nhàm chán.”"Hơn nữa, Hải Vương gì đó, cũng