Dung Mạn Mạn nghi hoặc nhìn: "Tống Khinh Trầm?”Nữ sinh của hội sinh viên trầm tĩnh như vậy, cô ta chợt nhớ ra, tối nay Tống Khinh Trầm vừa mới ở buổi hòa nhạc với tư cách là người trợ giúp cho hội sinh viên.Mà sau đó đã chạy đến phòng Chu Trì Vọng rồi.Anh đến để nghe buổi hòa nhạc của cô ta sao?Nhìn thế nào cũng giống như anh mượn danh nghĩa dự án để gặp cô."Em còn nhớ lúc mới đến đây, em đã đăng ảnh của một nữ sinh khác lên diễn đàn của trường không?”Dung Mạn Mạn gật đầu."Cái bạn nữ sinh đó, chính là Tống Khinh Trầm.”Dung Mạn Mạn cũng chợt nghĩ thông, do dự hỏi: "Nữ sinh vừa rồi trong phòng em ấy, là Tống Khinh Trầm?”"Vậy em còn cơ hội không?”Nữ sinh hội sinh viên lẩm bẩm: "Không còn kịch hay nữa rồi.”"Nếu bạn gái em ấy chỉ là một cô gái có vẻ ngoài bình thường, cho dù em ấy là người trong vòng mà con cháu nhà giàu như bọn họ thích nhất, em vẫn có thể dựa vào sự xinh đẹp và danh hiệu sinh viên đại học danh tiếng để tranh thủ giành một ít cơ hội, nhưng bây giờ, chút ưu thế này hoàn toàn không có nữa rồi.”Tống Khinh Trầm cũng xinh đẹp, lại còn là sinh viên năm nhất đại học danh tiếng.Nữ sinh hội sinh viên vỗ vai Dung Mạn Mạn, chỉ nói: "Quên đi, loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.”Dung Mạn Mạn rũ mặt, nhìn chằm chằm làn váy của mình.Gió ban đêm rất lạnh, biết là phải đến đây tặng đồ nên cô ta cố ý thay một chiếc váy được nhuộm màu sắc rực rỡ, trang điểm nhẹ nhàng, sửa lại kiểu tóc cho gọn gàng.Dù sao cũng là kiểu mà đàn ông vừa nhìn thấy đã thích."Thật sự một chút cơ hội cũng không có sao?”Sắp đi ra khỏi cửa đại sảnh khách sạn, Dung Mạn Mạn đột nhiên hỏi: "Có lẽ cái cậu Tống Khinh Trầm kia, không chừng chỉ là vào phòng cậu ấy sớm hơn chúng ta một bước thôi cũng nên.”Nữ sinh hội sinh viên quay lại, kinh ngạc nhìn cô ta.Cô ta chỉ nhướng mày, dùng ngón tay nắm chặt gấu váy của mình.Trong đại sảnh khách sạn, cửa xoay tròn chuyển động, một cơn gió thổi vào, cô ta đưa tay lên chặn tóc, quay đầu nhìn ra ngoài..Xe bảo mẫu màu đen đỗ ở cửa, Khương Triệt đeo kính râm vào buổi tối, mặt lạnh đi vào trong.Đi theo bên người còn có mẹ Khương, nhân viên, tất cả lục tục đi vào trong, còn ở ngoài cửa, các trạm tỷ gác máy chụp ảnh lên vai, đèn flash nhấp nháy không ngừng.Ngoài cửa sáng như ban ngày.Dung Mạn Mạn lấy tay cản lại.Trong nháy mắt đó, cô ta nhếch khóe môi, hỏi một câu.m thanh ồn ào quá lớn, đàn chị của hội sinh viên không nghe rõ, quay đầu lại: "Em vừa nói cái gì vậy?”Dung Mạn Mạn lắc đầu: "Về sớm một chút đi.”Sau đó cô ta nâng giọng nói: "Ký túc xá mà đóng cửa là chúng ta không về được đâu.”Chuyện xảy ra trong đại sảnh khách sạn, Tống Khinh Trầm vẫn không hay biết gì, cô bị giày vò đến hơn bốn giờ sáng, vừa mới ngủ say.Đầu chưa dính gối, vừa dựa vào bả vai Chu Trì Vọng cô đã ngủ thiếp đi.Lần tắm rửa thứ hai, cô còn muốn Chu Trì Vọng ôm đi.Giữa chừng, lông mi cô run run, nước ấm từ vòi nước thấm ướt vai cô, cô còn chưa tỉnh, phảng phất đang nằm mơ.
- ủng hộ truyện trên app tyt Trong giấc mơ, một người đàn ông cao lớn đứng dậy, mặc quần áo, mở rèm cửa, ánh nắng ban mai chiếu vào, chiếu lên một bên mặt người đàn ông.Các ngọn tóc cũng phát sáng.Người nọ tựa vào bên cửa sổ, , nhìn mọi vật dưới ánh bình minh với vẻ mặt mông lung.Còn cô thì bàng hoàng mở mắt ra, nức nở hỏi: "Anh dậy sớm như vậy, lại định lên máy bay à?”Người đàn ông điềm nhiên mỉm cười, vuốt tóc cô, ý bảo cô ngủ thêm một chút, sau đó cúi xuống, hôn lên khóe môi cô một nụ hôn bá đạo.Không giống như hôn một người, mà tựa như hôn lên ánh sáng hơn.Tống Khinh Trầm lại chìm vào giấc ngủ sâu.Khi cô thức dậy một lần nữa, cô đã bị đánh thức bởi điện thoại.Bên gối đầu, một chiếc điện thoại di động đang rung mạnh, Tống Khinh Trầm cũng không thèm nhìn, cầm lấy rồi ấn nút nghe luôn.Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, chu đáo lại ôn hòa: "Trì Vọng, tuy biết con sẽ không đến trễ, nhưng vẫn nhắc nhở con một chút, buổi triển lãm dự án sẽ bắt đầu từ 10 giờ sáng nay, bố con bận rộn xong cũng sẽ tới đấy.”Tống Khinh Trầm mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng, tối hôm qua ngủ quá muộn, cô lẩm bẩm theo bản năng: "A, ừm, tôi, tôi sẽ nói cho anh ấy biết, ngủ trước, đã.”Bên kia không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ còn lại tín hiệu rung.Tống Khinh Trầm ngáp một cái, hỏi: "Còn, còn có chuyện gì nữa không, tôi, tôi có thể giúp cô nói cho anh ấy biết.”Giọng nói của người phụ nữ khựng lại trong ba giây.Sau đó bình tĩnh cất lời: "Tống Khinh Trầm, là cháu sao?”"Ừm, tôi...”Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.Trong nháy mắt mở mắt, cả người giống như cá chép, bật dậy khỏi giường, lại cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu, ai ôi một tiếng rồi nằm xuống.Nhìn vào điện thoại di động trong tay, tên của những người được hiển thị trong điện thoại di động.Khương Đình.Mẹ của Khương Triệt.Điện thoại di động của Chu Trì Vọng.Ánh mắt cô trợn tròn, không thể tin nổi nhìn giao diện điện thoại di động, lấy tay giật tóc mình.Đau quá.Không phải là một giấc mơ.Cho nên cô thật sự, dưới tình huống bố mẹ hai bên đều không biết, sáng sớm thức dậy, nhận điện thoại của bố mẹ đối phương.Tống Khinh Trầm hoảng loạn.Cô cầm lấy điện thoại di động, run giọng trả lời: "Vâng, xin lỗi, cô, cô tìm nhầm người rồi, tôi, tôi cúp máy trước.”Cuối cùng, cô còn nói thêm: "Xin lỗi, tôi xin lỗi.”Khi Chu Trì Vọng mặc áo sơ mi trắng bước ra khỏi phòng tắm, anh lập tức nhìn thấy cảnh tượng.Tống Khinh Trầm mặc áo sơ mi trắng của anh, ngồi trên giường, tóc vểnh lên, liên tục xin lỗi người trong điện thoại di động.Sau khi cúp điện thoại, cô ngơ ngác ngẩng đầu, nước mắt chảy dài, hơi nước lan tràn, ném điện thoại lên chiếc chăn mềm mại.Chỉ vào nó, giống như một củ khoai lang nóng bỏng."Điện thoại của cô, cô Khương”Sắc mặt Chu Trì Vọng không thay đổi: "Ừm.”"Cô ấy biết..." Tống Khinh Trầm dùng ngón tay chỉ Chu Trì Vọng, lại chỉ vào chính cô: "Quan hệ của chúng ta sao?”Chu Trì Vọng thản nhiên nhếch môi: "Quan hệ gì?”"Quan hệ bạn học cũ