Cuối cùng Chu Trì Vọng vẫn đi theo Tống Khinh Trầm ngồi cùng nhau ở quầy thịt nướng.
Một quầy hàng nhỏ, người đến người đi, Tống Khinh Trầm vừa mới nhận được một chút tiền tiêu vặt từ cha Tống, sau khi được dặn dò phải cảm tạ Chu Trì Vọng một chút, quyết định dẫn anh đi cảm thụ hơi ấm của nhân gian.
Cô gọi một khay thịt cừu và gân bò nướng.
Bàn bên cạnh có mấy nam sinh xã hội, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, cũng là mấy người ghé vào một bàn, vừa nói vừa ăn, chai bia trộn với rượu trắng, mấy người uống đến sắc mặt đỏ bừng.
Một người trong đó không kiên nhẫn, lảo đảo đứng dậy, theo lối đi đi tới trước quầy thịt nướng, Tống Khinh Trầm phía sau.
"Ông chủ, thêm một cái đùi cừu nữa.
”Ông chủ đang loay hoay trong gian bếp, la lớn: "Có liền có liền đây! Đừng gấp!”Đúng lúc Tống Khinh Trầm đã lấy đủ nước chấm, cô quay đầu muốn quay lại chỗ ngồi, đột nhiên đường chính vừa vặn bị người nọ ngăn cản.
Tống Khinh Trầm khẽ nhíu mày.
Như mọi ngày, cô không muốn gây rắc rối với người đã uống rượu, vậy nên mũi chân chuyển hướng, đi sang hướng khác.
Nhưng mới đi được hai bước, lại bị người ta ngăn lại.
"Ôi, em gái này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, mới học trung học đi.
”"Có muốn đến bàn anh trai cùng các anh trai uống chút rượu không?”Nam sinh uống rượu bên cạnh giờ phút này nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm, như vô tình vươn cánh tay ôm lấy cô.
Tống Khinh Trầm xoay người lại, tránh tay người nọ, cẩn thận lắc đầu: "Tôi, tôi có bạn học đang chờ, ở đó.
”Người nọ theo hướng ngón tay Tống Khinh Trầm dò xét thoáng qua, cười hắc hắc.
"Học sinh trung học không thể yêu sớm, em gái và thằng nhóc kia yêu đương, cha mẹ em có biết không?”"Không bằng anh trai thay em che dấu một chút được không hả?”Nói xong, cánh tay dùng sức, kéo Tống Khinh Trầm về bàn của cậu ta.
Tống Khinh Trầm cảm thấy không ổn.
Giống như gặp phải tên hỗn đản.
Cô giãy dụa trong sự kìm kẹp của cánh tay của người đàn ông, dưới chân đột nhiên sử dụng sức mạnh, giẫm lên mũi chân của cậu ta.
Cậu ta kêu một tiếng, lập tức lớn tiếng chửi thề: "Con *** này ở đâu ra, còn điêu ngoa như vậy, để cho cô bồi anh trai uống chút rượu nhỏ, cô còn giả bộ thanh cao cái gì chứ?”Một tiếng chửi trong cổ họng này vang lên rất lớn, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, nhưng mọi người cũng chỉ cau mày, không có người đi lên, ngược lại là mấy người ngồi cùng bàn với cậu ta ai nấy đều đứng dậy, lắc lư hướng Tống Khinh Trầm mà đến.
Tống Khinh Trầm hơi trầm xuống, phía trước bị người ta vây kín đến nỗi nước chảy cũng không thông, phía sau thì có người không ngừng đẩy lưng cô, đẩy cô đi về phía trước.
Đi hai bước, lại dừng bước.
Có một thân ảnh cao lớn đứng ở lối đi chính, chặn đường đi của đám người này.
Là Chu Trì Vọng.
Ánh mắt anh thờ ơ lướt qua mặt mấy nam thanh niên, lạnh nhạt hỏi: "Dẫn cô ấy đi, các người đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”Tống Khinh Trầm trong lòng thầm kêu không xong.
Chu Trì Vọng mặc dù sinh ra cao lớn, nhưng từ trước đến nay làm học sinh giỏi đã quen, hơn nữa còn được nhà họ Chu bảo vệ rất tốt, đại khái chưa từng gặp phải tình huống bị côn đồ vây kín.
Cô khẽ cắn m.ôi dưới, hô với anh: "Trước, đừng để ý đến tôi, mau, mau đi báo cảnh sát!”Chu Trì Vọng khẽ cười nhạt.
Bên cạnh, một tên côn đồ nghe thấy lời này, cười ha ha: "Tiểu tử, sợ đến vậy hả? Nhát gan bỏ chạy một mình rồi mặc kệ bạn gái nhỏ sao?”Vừa nói, vừa khinh bỉ phun một ngụm nước bọt xuống đất: "Tôi chán nhất chính là tiểu tình nhân các người, chỉ biết tình tình ái ái mặt ngoài mà thôi.
”"Nhưng mà bạn gái nhỏ của cậu cũng không tệ lắm, còn biết che chở cho cậu.
”Sắc mặt Chu Trì Vọng không thay đổi, anh lười biếng cởi áo khoác đồng phục của mình ra, quăng lên lưng ghế, nghe vậy lạnh nhạt nhếch môi.
"Ừm, cậu ấy là một người tốt.
”Vừa dứt lời, người đã tiến lên hai bước, đột nhiên đá vào đầu gối của người trước mặt.
Tên côn đồ trước mặt kia đầu gối đau nhức, cả người không chống đỡ nổi quỳ xuống, nằm trên mặt đất, chỉ vào chóp mũi Chu Trì Vọng: "Cậu! Cậu dám! ”Chu Trì Vọng nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục đi về phía trước, lại kéo góc áo người thứ hai, cổ tay hơi dùng sức, liền ném người thứ hai xuống đất.
Anh một đường đi về phía trước, giống như cắt dưa chém rau, đi tới trước mặt Tống Khinh Trầm, thậm chí còn không đợi Tống Khinh Trầm nói chuyện, liền giang tay bảo vệ Tống Khinh Trầm.
Từ đầu đến cuối, không quá năm phút.
Tống Khinh Trầm không thể tin mở to hai mắt, chỉ vào Chu Trì Vọng, một lúc lâu sau không nói nên lời: "Cậu, cậu ! ?”Chu Trì Vọng cúi đầu, không mặn không nhạt nắm cằm cô lên, nhìn trái rồi lại nhìn trái phải, ánh mắt ngưng tụ trên một dấu đỏ trên cằm cô, ánh mắt tối sầm vài phần.
Nói: "Không phải báo cảnh sát sao.
”Đại khái là chưa từng thấy Chu Trì Vọng như vậy.
Tống Khinh Trầm nhất thời không thể nghĩ được gì, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Trì Vọng, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quay người lại gọi điện thoại.
Cùng lúc đó, mấy tên côn đồ ngã thành một mảnh cũng phản ứng lại, từ trên mặt đất đứng lên, tức đỏ mắt.
"Mẹ nó, tiểu tử mày muốn chết!”Nói xong, như một tổ ong xông lên người Chu Trì Vọng.
Sắc mặt anh không thay đổi, chắn trước mặt Tống Khinh Trầm, nhạt nhẽo đẩy "một con ong" cầm bình rượu xông lên, trào phúng mở miệng: "Vẫn là ngã quá nhẹ.
”Trong lúc nói, anh né một bình rượu vang tới, nắm lấy cổ tay của cậu ta ghìm trên mặt đất, lại kéo cổ áo người khác ghìm xuống.
Bên này, Tống Khinh Trầm gọi điện báo cảnh sát, sốt ruột xoay qua đi lại, nhìn Chu Trì thành thạo xoay quanh giữa mấy người, nhưng vẫn không yên lòng.
Trong tầm mắt, một người trong đó cầm lấy một chai rượu, lén lút chạy đến sau lưng Chu Trì Vọng.
Tống Khinh Trầm không chút nghĩ ngợi, cũng từ bên cạnh cầm lấy một bình rượu rỗng, "Xẻng" một cái, đập vào đỉnh đầu người đàn ông kia.
Nửa giờ sau, tất cả bọn họ đều xuất hiện tại đồn cảnh sát.
Hôm nay vừa vặn là sở trưởng trực ban, nghiêm khắc chỉ vào mấy tên côn đồ ngã trái ngã phải trên mặt đất: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tụ tập đánh nhau?”Trên cánh tay Chu Trì Vọng treo đồng phục học sinh, sắc mặt như thường: "Phòng vệ chính đáng.
”Mấy cảnh sát nhìn Chu Trì Vọng, lại nhìn mấy tên côn đồ trên mặt đất: "Đánh thành như vậy còn gọi là phòng vệ chính đáng?”Đúng lúc này, Tống Khinh Trầm từ sau lưng Chu Trì Vọng ló đầu ra: "Vâng, là bọn họ không, không thành thật trước.
”Có một số lời tựa như khó có thể mở miệng, mặt Tống Khinh Trầm đỏ bừng, chỉ vào một người trên mặt đất: "Chính là, chính là cậu ta, phi, nhất định muốn bắt cháu cùng cậu ta đi uống rượu.
”"Cháu