Bạch Chỉ Đình đặt cốc giữ nhiệt trong tay xuống, ánh mắt xoay quanh phòng Chu Trì Vọng, nơi này là một dãy phòng nằm trên tầng hai của một biệt thự lớn, có sân thượng tự nhiên, phòng tắm, phòng ngủ, phòng làm việc, thậm chí còn có một phòng khách.Bất ngờ lớn.Đi một vòng, cô ấy quay trở lại chỗ chàng trai đang tựa vào ghế xoay.
Giờ phút này cổ áo của anh đã hơi mở ra, ngón tay nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại di động, tiếng lách cách rất nhỏ vang lên.Xem ra, giống như đang nói chuyện phiếm với ai đó.Trên chiếc máy tính để bàn hiện đại trước mặt anh còn treo một bức ảnh nhỏ.Có một cô bé trong bức ảnh.Trông rất trẻ, tóc ngắn, mặc váy trắng, nghịch ngợm đứng trên cành đào, dùng những ngón tay non nớt vịn cành cây, tay còn lại nắm lấy quả đào non nớt mà cười.Môi cô cười toe toét, mái tóc xoan tung bay theo gió.Nhìn thế nào, cũng giống như Tống Khinh Trầm khi còn bé.Bạch Chỉ Đình nhìn chằm chằm tấm ảnh này một lúc lâu, chậm rãi thu hồi tầm mắt, suy nghĩ về lời nói của cô hổi trước."Cô ấy, khi còn bé thật đáng yêu.”Chu Trì Vọng nghe thấy lời này, mới có chút hứng thú, ngước mắt nhìn lướt qua bức ảnh mình đặt ở bên cạnh bàn: "Da.”Có thể thấy được.Bạch Chỉ Đình gật gật đầu, lại hỏi: "Học kỳ sau, cô ấy sẽ chuyển đến lớp chúng ta sao?” "Ùm.”Một giọng đều đều từ trong cổ họng anh tràn ra, Chu Trì quay trở về lười biếng.Bạch Chỉ Đình rũ tầm mắt xuống: "Thật không, thì ra cậu...”Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy có người gõ cửa.Cửa phòng bị mở ra, một ông chú trung niên đứng ở cửa: "Chỉ Đình, đến giờ về rồi.”Bố của Bạch Chỉ Đình.Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhạt nhẽo đặt lên người Chu Trì Vọng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm lấy ly giữ nhiệt mình đặt trên bàn trà và chiếc áo khoác màu sáng treo trước cửa, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt."Vậy gặp lại cậu vào đầu năm học.”Chu Trì Vọng cũng đứng lên, ấn khóa màn hình, điện thoại màu đen xoay xoay trong tay anh, bị anh cất vào túi.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt đặt trên người cô ấy một giây rồi đi về phía trước."Trì Vọng không cần tiễn đâu, chú đi đây.”Bố bạch Chỉ Đình đứng ở cửa, lịch sự nói chuyện.Chu Trì Vọng lễ phép nói lời tạm biệt, khuỷu tay chống lên khung cửa, liếc mắt đảo qua Bạch Chỉ Đình, lưu lại một câu."Những lời tôi nói là sự thật, trở về nghĩ kỹ đi.”Bạch Chỉ Đình nghiêng người, cô quay lại."Không cần suy nghĩ nữa.”"Tôi đáp ứng cậu.”Sau khi Chu Trì Vọng trở về phòng, vừa lúc nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên.WeChat đã gửi một tin nhắn.Mở ra liền nhìn thấy Tống Khinh Trầm lại gửi tới một tin nhắn: "Có thể cho tôi xem bài luận tiếng Anh của cậu ở kỳ thi cuối lần trước không?”Rất nhanh lại gửi tới một tin nhắn.[Làm ơn cho bé mèo đi .jpg][Làm ơn]Chu Trì Vọng cúi đầu, tiện tay rút túi đề thi ra, nhưng không mở ra, cách một lớp nhựa trong suốt sờ sờ hai chữ tiếng Anh, ngón tay gõ lên túi đề thi vài cái, suy tư một lát.Trả lời một câu.[Bị mất]Không cần nghĩ, bên kia liền liên tục gửi tới mấy tin nhắn.[?][Không thể nào, mất thì làm sao bây giờ][Làm ơn, chúng ta nhất định phải tìm được]Tiếng leng keng vang lên không ngừng.Chu Trì thản nhiên đem túi đề thi đặt lại trên giá sách của mình, tiện tay mở một chai nước, rót đầy vào trong cốc, cho đến khi lộ ra đầu của mèo con hoạt hình màu xanh tím.[Nếu cậu có thể tìm được giấy trả lời tiếng Anh, sau khi khai giảng tôi sẽ thay cậu làm trực nhật một tuần Anh mỉm cười.Ngón tay của anh nhanh chóng gõ.[Đã thỏa thuận][7 giờ tối, Quảng trường Nhân dân Khi màn hình điện thoại lại sáng lên, Tống Khinh Trầm cau mày.Ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình, cuối cùng mới gửi một dấu chấm hỏi.Lúc này Chu Trì Vọng không trả lời cô.Một dấu chấm hỏi nhỏ chìm xuống biển.Vào buổi tối mùa hè, bầu trời trong sáng, trên bầu trời xanh lơ lửng vài đám mây trắng, hoàng hôn đã rơi vào đường chân trời, trong không khí tràn ngập hơi thở khô nóng.Quảng trường Nhân dân đông nghịt người.Một số người già và trẻ xếp thành hàng dài, đi xung quanh quảng trường rộng lớn, và giai điệu nhịp nhàng vang lên.Những đứa trẻ đang chạy lung tung, theo sau là cha mẹ đang lo lắng.Tống Khinh Trầm đã sớm đến cổng quảng trường chờ đợi, rất nhiều chàng trai tầm tuổi cô đang cầm ván trượt tiến đến vị trí này, ai nấy đều quay đầu nhìn cô.Hôm nay Tống Khinh Trầm mặc quần áo thể thao đơn giản, canh ở cửa, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt của những người khác cô hoàn toàn không để ý, không bao lâu, một ông chú bán kẹo bông gòn tiến đến bên cạnh cô."Cô bé, chờ bạn trai sao? Mua kẹt dẻo cho anh ta một bất ngờ đi?”Tống Khinh Trầm lắc lắc tay, xấu hổ đi vào trong: "Không, không cần, cám ơn.”Đúng 7 giờ tối.Tống Khinh Trầm nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trục bánh xe chuyển động, ma sát trên mặt đất, lăn qua lăn lại, thanh âm càng lúc càng lớn, rất nhanh đã lọt vào màng nhĩ của cô, thân ảnh cao lớn cũng đập vào mắt.Chu Trì Vọng mặc một chiếc áo hoodie màu xám, chiếc mũ có cài khuy đội tùy ý trên đầu, hai tay đút túi, dưới chân còn giẫm ván trượt, anh trượt một đường từ đầu đường đông đúc chật hẹp trượt tới, vững vàng dừng lại, mũi chân giẫm lên ván, một đầu ván trượt vừa vặn bị bàn tay to của hắn bắt lấy.Tống Khinh Trầm đi về phía anh vài bước, ánh mắt đặt ở trên ván trượt anh đang cầm."Cậu, giẫm lên cái này tới đây?”Vừa nói, vừa thăm dò trái phải: "Chú Kiều không đi theo sao? “Chu Trì Vọng liếc cô một cái, trên vai lười nhác đeo một cái cặp, bị anh quăng qua, anh cầm trong tay.Anh mở khóa kéo và lấy ra một túi giấy thi."Giấy trả lời.”Tống Khinh Trầm cầm tờ giấy trả lời của Chu Trì Vọng, đứng yên trong không khí một lát, lại kéo dây đeo vai của anh, kéo anh không cho anh đi: "Trước tiên, để ở chỗ cậu trước là được rồi, chờ lúc tôi về, lại lấy.”Nói xong, người nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ ván trượt của anh: "Cái này, đã lâu không gặp nha.”Trì Vọng từng đến trường bằng ván trượt lúc học cấp 2, là một học sinh ngoan, có năng lực học tập xuất sắc, ngay cả thầy giáo cũng làm như không thấy, bình thường cậu trượt ở phía trước, vệ sĩ trong nhà lái xe đi theo, người đầu tiên đứng ra nói chuyện là Tống Khinh Trầm.Cô chỉ vào thứ dưới chân Chu Trì Vọng."Bên ngoài, xe chạy tới chạy lui, tốc độ của cậu lại nhanh như vậy, vạn nhất đụng phải, đụng phải cậu, phải làm sao bây giờ?”Khi đó Tống