A Vàng cảm giác lưng mình cũng nổi một lớp da gà.
Tuy Nguyên Dục Tuyết không nói hết, nhưng dường như cô có thể nghe hiểu những điều còn chưa nói kia.
Ngón tay đang đặt trên đầu gối khẽ bóp chặt, ấn vào làn da mềm mại, yết hầu nhấp nhô, A Vàng thử hỏi: "Chắc là...!Không phải đâu nhỉ?"
Không ai đáp lời.
Trong sự tĩnh lặng khó có thể chịu đựng này, cánh cổng nối liền hai khu vực đột nhiên khép lại.
Mặt phẳng bóng loáng của một vài thiết bị bỗng sáng lên ánh bạc, tựa như tấm gương soi rọi bóng của các người chơi.
Vô số mặt phản chiếu, số lượng cái bóng cũng không ngừng gia tăng.
Khi Nguyên Dục Tuyết mơ hồ nhận ra, nhìn đến chúng --- Thì đã có vô số đôi tay không xương tái nhợt đột nhiên bắn ra từ đống dụng cụ kia, mục tiêu chính là ba người chơi vẫn còn đứng đó.
Tốc độ của những cái "tay" đó quá nhanh, vượt quá khả năng phản xạ bình thường của con người.
Tuy Nguyên Dục Tuyết thấy được hình dạng của chúng, nhưng số lượng quá nhiều, chỉ một khoảnh khắc ngừng lại trong lúc bị bao vây như vậy thôi cũng là trí mạng.
Bị một "cánh tay" chạm vào thì chẳng mấy chốc sẽ có vô số cái khác quấn lên.
Tóc Quăn và A Vàng cũng phải đối mặt với tình huống tương tự.
Vô số cánh tay bọc họ lại, vững chắc khóa người chơi lại, họ giống như bị cắn nuốt vào trong, trở thành một cái "kén" kín mít.
Sau khi biến cố kì lạ xảy ra, khu vực này lại trở về tĩnh mịch.
Các người chơi đã bị vùi lấp, chỉ còn ba cái kén tròn quái dị khổng lồ, được tạo thành bởi vô số "cánh tay" quấn quanh.
Những thiết bị bóng loáng ánh bạc kia, dưới ánh đèn chiếu rọi, càng thêm tỏa sáng lấp lánh.
...
Nguyên Dục Tuyết tỉnh lại.
Cậu đã quên tại sao mình lại mất tỉnh táo, rơi vào hôn mê.
Chuyện này với cậu mà nói là tình huống vô cùng hiếm thấy.
Tóm lại khi Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra, cậu đã thấy mình ở trong một căn phòng bệnh kín mít, không có cửa sổ, bên cạnh là một chiếc bàn mổ cao hơn một mét.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc đèn giải phẫu.
Mà cậu thì đang bị trói trên chiếc ghế đã được cơ giới hóa.
Chính là thứ máy móc đáng sợ nhất, nổi bật nhất họ đã nhìn thấy khi tiến vào khu vực chất đống thiết bị kia.
Đương nhiên vẫn có chút xíu khác biệt.
Ví dụ như khi Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy cái ghế kia, các bộ phận máy móc của nó cực kì cũ kĩ loang lổ, một vài chỗ còn xuất hiện tình trạng oxi hóa nhẹ, đường ống được nối với ghế còn lưu lại vết máu khô.
Nhưng chiếc máy này lại mới tinh --- Mới đến mức Nguyên Dục Tuyết chỉ cần hơi quay đầu là có thể trông thấy khuôn mặt đang đeo mặt nạ của bản thân được phản chiếu trên cây trụ đã được đánh trơn bóng của chiếc máy, ngay cả lông mi cũng bị phản chiếu đến rõ mồn một, khớp tới từng đường cong từng rung động.
Chúng bóng loáng như vừa mới được cẩn thận tẩy rửa.
Chiếc ghế này chưa từng được sử dụng.
Đây là kết luận có thể dễ dàng cho ra.
Đương nhiên là hiện giờ nhiều khả năng nó sẽ được đưa vào sử dụng.
Nguyên Dục Tuyết bình thản nghĩ.
Những sợi xích bạc nặng nề kia quấn quanh người cậu, cổ tay bị khóa chặt thành động tác giơ tay lên, cực kì không an toàn.
Chân cũng bị quấn từng lớp xiềng xích, còn bị khóa trong một cái còng chật chội, khiến việc thay đổi tư thế cũng rất khó khăn.
Vì chúng siết quá chặt nên phần da thịt tiếp xúc với dây xích thậm chí còn đỏ lên, trông rất là thê thảm.
Nguyên Dục Tuyết thử kéo đống dây xích trên người mình xuống.
Những con dao sáng như gương kia treo ở ngay trên đầu cậu, đầy lực uy hiếp.
Không bao lâu sau, đại khái là lần thứ hai Nguyên Dục Tuyết thử thoát khỏi đống dây xích, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hết sức rõ ràng với nhịp bước rất mạnh.
Sau tiếng bước chân ổn định ấy là hai nhịp chân có vẻ chậm chạp hoảng hốt, nghe vào thì tổng cộng có ba người ---
Cửa bỗng bị đẩy ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng dẫn đầu, y đeo khẩu trang y tế màu lam, che kín cả khuôn mặt.
Y có vóc người cao lớn, bước đi cũng rất nhanh, chỉ vài giây đã đi tới trước chiếc ghế, dùng cặp mắt diều hâu nham hiểm, hung ác nhìn Nguyên Dục Tuyết đang bị trói ở trên ghế chằm chặp.
Âm thanh ngột ngạt u ám thoát ra từ dưới lớp khẩu trang.
"Lại đây." Y nói.
Hai người ở đằng sau do dự tiến đến gần.
Mặc dù tay chân bị khoát chặt, nhưng tầm mắt Nguyên Dục Tuyết vẫn tự do, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang cùng đi tới.
Là Tóc Quăn và A Vàng.
Lúc này trên người bọn họ là bộ đồ giải phẫu rộng thùng thình, không đeo khẩu trang, còn không ngừng liếc cậu với ánh mắt bất an căng thẳng đến lạ thường.
Ngoài cái nhìn lo lắng ra thì họ không hề có động tác nào khác.
Mà gã đàn ông xa lạ kia lại mở miệng đúng lúc này: "Đây chính là đối tượng thí nghiệm của chúng ta."
Y dùng ánh mắt miêu tả cơ thể của Nguyên Dục Tuyết, nói bằng giọng điệu cao ngạo: "Cũng là bệnh nhân của chúng ta.
Chúng ta cần phải tìm được phương pháp trị liệu u ác tính từ người hắn."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
"Trước hết rút máu của hắn đi." Y nói: "Dòng máu dơ bẩn là nguyên nhân chính khiến bệnh tật quấn thân."
Dưới sự xui khiến của y, Tóc Quăn bước lên trước, ngón tay run rẩy cuốn ống tay áo của Nguyên Dục Tuyết lên.
Gã cầm con dao giải phẫu sắc lẻm, nhẹ nhàng lia một đường trên cổ tay cậu.
Có lẽ là do tay gã quá run nên vết thương đó rất rất nông, trông như một sợi chỉ đỏ quấn ở cổ tay.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn gã, không có phản ứng chống cự kịch liệt nào.
"Chưa đủ." Người đàn ông kia nghiêm khắc dạy bảo Tóc Quăn: "Tôi dạy mấy người như thế nào? Cắt nông như thế thì máu vừa chảy ra đã khô rồi, sao có thể đạt được hiệu quả đẩy hết máu bẩn ra ngoài?"
Y răn dạy xong rồi nói: "Tiếp tục đi! Chừng nào đủ tiêu chuẩn thì thôi! Nếu lần này mà còn kém cỏi như thế thì tự lấy bản thân ra mà luyện tập, thành thạo rồi hẵng đến làm trợ thủ cho tôi!"
Uy hiếp này có hơi quá kinh khủng, Tóc Quăn bị nạt một trận nhắm nghiền hai mắt, dường như đang sợ hãi.
Gã cắn chặt răng, bỗng cầm chắc con dao mổ rạch vài đường hỗn độn nông sâu không đồng nhất, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ những vết cắt ngang dọc đan xen.
Dù có là ra tay với kẻ thù thì e là cũng không độc ác đến vậy.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau, hô hấp vẫn đều đều.
Cậu nhìn Tóc Quăn cố định cổ tay