Vũ Khí Hình Người

C27: Trò đùa quái ác 27 người chơi mới duy nhất trong số họ


trước sau

27. Trò Đùa Quái Ác (27): Người chơi mới duy nhất trong số họ đang phải đối mặt với BOSS.

Edit: Ry

Sau khi năng lực bại lộ, Andrew càng thêm trắng trợn.

Hắn thường xuyên bị người rút quỷ bài gọi trả lời câu hỏi, nhưng không một vấn đề nào có thể làm khó hắn.

Nhưng quỷ bài mà vào tay Andrew, câu hỏi sẽ càng ngày càng xảo trá ---

"Người hầu tôi hay sai bảo nhất là ai?"

"Tôi thường ngủ ở phòng nào trong biệt thự?"

...

"Xin hãy viết tên của thú cưng tôi yêu mến nhất." Andrew lười biếng bổ sung: "Cho các bạn một gợi ý, đó là chú chó mà tôi nuôi."

Người chơi: "..." Cái thứ đó còn có tên hả?

Trải qua vô số lượt đặt câu hỏi, bọn họ cũng đại khái nắm được quy luật của vấn đề mà Andrew đưa ra. Dường như hắn luôn bị quy tắc hạn chế trong một phạm vi nhất định, chỉ có thể hỏi câu hỏi liên quan tới bản thân.

Nhưng khi trò chơi dần lên cao trào, giới hạn của Andrew cũng dần được gỡ bỏ, câu hỏi hắn đặt ra càng lúc càng khó dùng phương pháp "đoán" để đối phó ---

Với người chơi mà nói, tin tức bọn họ có trong tay quá ít, đi vào biệt thự này còn chưa đến hai mươi tư giờ, làm sao biết được cái gì về Andrew.

Chỉ bằng câu hỏi tên thú cưng, Andrew đã loại hai người là Tóc Quăn và Da Đen. Người còn lại là Mắt Kính, y viết ra một loạt các tên cho chó thường dùng theo cục thống kê, may mắn trúng, dùng xác suất vô cùng khéo mà ở lại.

Tóc Quăn thì viết đầy trên giấy "XX Andrew", rất khó nói gã không phải đang cạnh khóe ai đó. Bị loại xong cũng chỉ cười gằn một tiếng vang dội, không chút sợ sệt đứng dậy đá văng cửa, chuẩn bị đi tìm đội trưởng của mình.

Chỉ là trước khi rời đi, Tóc Quăn thoáng đứng lại, đại não ít được sử dụng vận hành với tốc độ cực nhanh, hơi có vẻ lo âu mà liếc Nguyên Dục Tuyết một cái.

Tóc Quăn nghĩ... Không biết cơ thể của nhóc tân binh này có chịu nổi loại trừng phạt kia không.

Dù sao thì trông cậu ta gầy yếu quá thể, là cái kiểu chỉ cần gió lạnh thổi qua một cái là sẽ lăn ra ốm.


Tóc Quăn càng nghĩ càng lo, không còn sự quả quyết dứt khoát chỉ hận không thể sập cửa mà đi ban nãy, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn một lần, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Thỏ chăm sóc người ta giúp mình. Nhưng hết lần này tới lần khác Thỏ lại không chú ý tới gã. Cho đến khi bị Andrew quái gở nói vài câu sao còn chưa đi, Tóc Quăn mới không cam lòng đóng cửa lại.

Ở đây nhanh chóng chỉ còn lại năm người, giờ khả năng mỗi người bị gọi tên đều rất cao.

Váy không bị Andrew loại, nhưng bất hạnh ngộ thương bởi câu hỏi của Mắt Kính, hối hận thở dài vài câu quá chủ quan rồi mới rời khỏi phòng khách đi tiếp nhận trừng phạt.

Lần này chỉ còn lại ba người chơi và Andrew, cũng không cần chỉ định lá bài nữa, ai cầm joker người đó đặt câu hỏi là được.

Thỏ lại một lần nữa rút được quỷ bài, cô mím chặt môi, biểu cảm khống chế khá tốt, không hề tiết lộ cảm xúc dư thừa. Thỏ hỏi một câu rất quy củ, đồng thời nhanh chóng khống chế đầu óc mình không được nghĩ gì hết ---- Đề phòng Andrew gian lận. Lúc tham gia huấn luyện điệp viên, Thỏ đã được trải qua quá trình luyện tập tương tự, đúng là một phút này trong đầu chỉ toàn mấy khái niệm số má vô nghĩa, tiếp đó cô lại nghe thấy Andrew cười khẩy một tiếng.

"Cưng à, vô dụng thôi." Giọng Andrew vang lên, có phần bỡn cợt, hắn chống tay một bên mặt, lười biếng ngẩng lên nhìn cô: "Cô có thể lừa gạt não bộ của mình, nhưng sao có thể lừa được lòng mình đây?"

Thỏ cắn chặt răng, suýt nữa đã bị Andrew chọc tức đến mức phải bật cười.

Điều bất ngờ nhất là, lần này Mắt Kính bị loại.

Mặt y lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ, đẩy kính nói: "Trò này có chơi tiếp cũng không có ý nghĩa, chi bằng kết thúc sớm một chút."

Sau đó y nhìn Nguyên Dục Tuyết, dùng khẩu hình nói gì đó, rồi chủ động rời khỏi sảnh lớn.

Giờ chỉ còn lại ba người, trong đó có hai người chơi.

Phe người chơi vẫn không có bất cứ phần thắng nào, thậm chí Thỏ nghe thấy Mắt Kính nói câu này cũng hơi dao động.

Thay vì đối mặt với kết cục thất bại đã có thể thấy ngay từ đầu, chi bằng kết thúc sớm một chút, còn có thể giúp đồng đội rút ngắn thời gian chịu trừng phạt---

Về mặt cảm tính Thỏ vẫn không muốn chịu thua, nhưng lí trí đang nói với cô rằng, dù có làm gì đi nữa thì cũng sẽ chỉ lặp lại một kết quả.

Kẽ hở dao động trong lòng giờ phút này lan tràn vết nứt, rách ra thành một khoảng trống, khiến Thỏ không khỏi nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết, muốn tìm đồng minh.

Chắc hẳn Nguyên Dục Tuyết cũng cho là vậy.

Song khi ánh mắt cô chạm tới sườn mặt của Nguyên Dục Tuyết, lại thấy nao nao. Loại ngẩn ngơ này không bắt nguồn từ dung mạo quá mức xuất sắc của đối phương, mà là lúc này Nguyên Dục Tuyết lộ vẻ bình tĩnh đến lạ thường.

Cậu cụp mắt, từ bên cạnh nhìn sang có thể thấy được rất rõ hàng mi đen như cánh quạ đó dài và dày bao nhiêu, nhè nhẹ chậm chạp rủ xuống. Vẻ mặt cậu bình thản, tập trung nhìn ba lá bài còn lại ở giữa bàn tròn, như thể đang tự hỏi lúc nào mới đến lượt mình đặt câu hỏi. Cậu dường như không hề bị lời vừa rồi của Mắt Kính ảnh hưởng, khiến cho Thỏ đang nhìn cậu như bị gió tuyết lạnh lẽo ập thẳng vào mặt, tâm trí bình lặng trở lại, cảm giác nôn nóng cũng không hiểu sao mà tan bớt.


Đúng là Nguyên Dục Tuyết không hề bị ảnh hưởng.

Là một người máy, cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi những suy tính của con người, càng không thể hiểu được sự tiêu cực của loài người khi rơi vào ngõ cụt, và cả suy nghĩ kịp thời dừng lại để giảm thiểu tổn thất.

Tỉ lệ thắng rất thấp.

Nhưng lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết đặt chân vào chiến trường, phòng thí nghiệm tính toán xác suất cậu có thể có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đồng thời sống sót trở lại là một phần một tỷ.

Việc cậu sống sót vốn là kì tích có xác suất cực kì thấp.

Với Nguyên Dục Tuyết mà nói, xác suất chỉ là một dạng số liệu phổ thông hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần tồn tại tỉ lệ thành công, cậu sẽ vì nhiệm vụ mà đốt cháy giọt năng lượng cuối cùng để vận hành bộ máy --- Không có lựa chọn nhượng bộ.

Sự cố chấp thuộc về người máy này, cũng là thứ con người không thể hiểu được. Nhưng lúc này, Thỏ lại gián tiếp chạm tới nó, thậm chí sau vô số ván cược trong đầu, cô cam chịu quyết định tiếp tục.

Cứ như vậy, tiếp tục đấu với Andrew, dù sao thì không còn gì có thể tệ hơn thế này được nữa.

Mấy vòng tiếp theo, tình huống vẫn nguy ngập như cũ.

Nguyên Dục Tuyết thật sự xui xẻo tới mức cực đoan ---- Mặc dù cậu đã nhiều lần bị gọi trả lời câu hỏi, nhưng chưa lần nào cầm được lá quỷ bài kia.

Ngay cả tỉ

lệ 1/3 cũng vẫn trượt.

Giống như lần này, cậu tiếp tục bỏ lỡ joker.

Nguyên Dục Tuyết cụp mắt nhìn con át bích trước mặt, ngồi im một lát rồi giơ bài lên.

Lần này người cầm quỷ bài là Andrew.

Hắn giơ lá joker lên trước mặt, nhẹ nhàng hôn lên mặt bài, giống như đã gỡ bỏ được thứ gông xiềng nào đó, cười đầy độc địa.

Con ngươi màu vàng kim như mắt rắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thỏ và Nguyên Dục Tuyết.


Lần này, cuối cùng hắn cũng không còn hỏi mấy câu nhàm chán như tôi thích gì ghét gì nữa, mà cười đầy hưng phấn: "Là bạn tốt của tôi, các bạn hẳn là hiểu tôi rất rõ mới đúng. Thế nên câu hỏi lần này của tôi vẫn rất đơn giản ---"

"Viết một chuyện trong quá khứ khiến tôi khắc sâu ấn tượng."

Andrew nhẹ nhàng đưa lá bài về phía trước, như thể vứt một nụ hôn gió, mặt mũi tràn đầy khoái trá ác độc.

"Hai người hẳn có chú ý tới quá khứ của tôi nhỉ?"

"..." Thỏ rất muốn nói, ta không có hứng thú với quá khứ của mi. Nhưng dưới áp lực của quy tắc, cô chỉ có thể im lặng làm bài thi.

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn Andrew như đang suy nghĩ gì. Sau khi sắp xếp lại manh mối lẻ tẻ trong đầu, cậu cũng bắt đầu viết đáp án lên giấy.

Còn chưa hết 100 giây, hai người đã nộp bài.

Lần này Thỏ không viết nhiều, trên giấy chỉ đúng một câu ngắn gọn.

"Giế t chết người chơi."

Nghĩ cũng biết, là boss của phó bản, người chơi chết trong tay Andrew nhiều không kể xiết.

Dù Thỏ cực kì bài xích hành vi này, nhưng theo cô nó cũng là đáp án an toàn nhất.

Nhưng miệng cười trên mặt Andrew lại quỷ dị mở rộng hơn.

"Đáp án... Sai."

Thỏ giật mình, rất kinh ngạc.

Andrew vẫn còn nửa thật nửa giả phàn nàn: "Tiểu thư Thỏ, cô đúng là không hiểu tôi gì hết, vậy mà cũng là bạn tốt của tôi sao?"

Andrew không bị quy tắc trừng phạt, chứng tỏ hắn nói thật. Thỏ im lặng vài giây, sau đó hỏi: "Cậu chưa từng giết người chơi?"

"Đương nhiên là rồi." Andrew như bị mạo phạm, hắn nhíu mày, nhấn mạnh lại: "Tôi nói là chuyện khiến tôi khắc sâu ấn tượng cơ mà ---- Mấy chuyện vặt vãnh như vậy, đừng nói là cô mong tôi sẽ luôn ghi nhớ trong đầu chứ?"

"Nếu như không phải cô nhắc tới, nhiều khả năng tôi cũng đã quên." Andrew lạnh như băng giễu cợt.

Sinh mạng của người chơi trong mắt hắn chỉ là việc vặt vãnh không đáng nhắc tới. Thỏ đã gần như không còn phẫn nộ trước sự coi thường và tàn nhẫn của những tên boss này, nhưng sắc mặt cô vẫn trở nên lạnh lẽo, tay siết chặt.

Dù Thỏ có chấp nhận hay không thì với đáp án này, cô cũng đã bị loại. Andrew vui vẻ tiếp tục xem trang giấy tiếp theo, ánh mắt chạm tới những dòng chữ thì thoáng đờ ra.

Nụ cười trào phúng của hắn hơi phai đi, chăm chú nhìn những con chữ viết trên đó, vẻ mặt không cảm xúc có phần đáng sợ.


"Bạn của cậu, hoặc là khách được mời tới, đã từng ném bánh sinh nhật của cậu đi."

Câu này được viết hết sức bình thường, không có bất cứ nội dung nào khiến người ta phải trố mắt ngạc nhiên, trông giống một việc thường ngày sẽ được viết vào nhật kí cho đủ số chữ. Nhưng Andrew lại nắm chặt tờ giấy, ánh mắt cũng theo đó nhìn sang chủ nhân của dòng chữ này --- Nguyên Dục Tuyết.

Hắn mấp máy môi, dường như định nói gì đó. Nhưng lại nuốt trở vào, nở một nụ cười trào phúng: "Chúc mừng... Câu trả lời chính xác, vô cùng xuất sắc."

Thỏ cũng sửng sốt mất một lúc, cùng nhìn xuống dòng chữ kia, không tìm ra được điểm gì đặc biệt.

Chuyện như vậy lại có thể khiến con quái vật như Andrew khắc sâu ấn tượng?

Thỏ nghĩ tới manh mối duy nhất có liên quan tới bánh gatô, đó chính là chiếc bánh sinh nhật mà khi họ vào phòng tiếp đãi khách, Andrew đã để quản gia cắt cho mỗi người một miếng.

Lúc ấy cô và tất cả những người khác đều nghĩ cách phi tang đồ ăn mà NPC cho, sau đó đèn bỗng tắt, nhưng trong vài giây bóng tối ngắn ngủi đó cũng không xảy ra chuyện gì kì lạ hay đặc thù... Ngoại trừ việc lúc đèn sáng Andrew đứng bên cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Việc bọn họ ném bánh gatô đi đã khiến Andrew ấn tượng sâu đậm?

Hay là... Chuyện này xảy ra trước khi họ tới?

Dường như Thỏ đã bắt được điều gì đó, nhưng ý tưởng đó lóe lên rồi biến mất quá nhanh. Thông tin cô có quá vụn vặt, không thể xâu thành một chuỗi cụ thể. Mà khi cô định hỏi thêm thông tin từ Nguyên Dục Tuyết, Andrew đã quay sang, khá là ác liệt đuổi người.

"Tiểu thư Thỏ, tôi nhớ cô đã bị loại rồi mà?" Andrew nói chuyện tương đối lịch sự, nhưng đáy mắt đã sắp b ắn ra chữ "sao còn chưa cút".

Thỏ: "..."

Bị quy tắc hạn chế, Thỏ chỉ có thể vô cùng không cam tâm chậm chạp rời khỏi sảnh. Ngay khi cô chuẩn bị bước ra khỏi biệt thự, Thỏ mới chợt nghĩ ra, vậy giờ chẳng phải chỉ có một mình Nguyên Dục Tuyết đối mặt với boss sao?

... Lại còn là người chơi mới duy nhất trong số họ nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi lâu năm:... (tự kỉ)

__________________________________________________

Có ai còn nhớ chương 2 người nào đó "đánh rơi" bánh gatô xuống váy nên trở thành mục tiêu đầu tiên của Andrew khum nhỉ ~

Manh mối đã có đủ rồi đó mọi người, từ giờ đến hết chương 29 sẽ là quá trình bật mí các manh mối trong phó bản này, mọi người đã gom được hết manh mối chưa?

Vui vui thì cuối tuần đăng chương hết phó bản 1, không thì để sang tuần vì tuần này bận thật =))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện