Ứng Khiêm cùng Liễu Trang Như ngồi cạnh bên nhau. Liễu Trang Như mãi mới thắc mắc hỏi anh "Anh bận như vậy còn bay sang đây, anh không sợ Tiểu Tình sẽ sa thải anh sao?"
Ứng Khiêm giả vờ đáng thương, anh ngã đầu kề vào vai cô "Nếu thật sự bị cô ấy sa thải thì chắc anh phải nhờ đến em sử dụng mối quan hệ của mình để cứu lấy cuộc đời khổ mệnh của anh rồi"
Liễu Trang Như bị anh chọc cho cười không thành tiếng, ấn tượng một người đàn ông lạnh lùng thuở ban đầu cô gặp đâu mất rồi. Thay vào đó là một tên vô sỉ mặt dày còn rất biết ăn nói nữa
"Hay rồi, đỉnh đỉnh đại danh Luật sư Ứng Khiêm, em coi như thua anh"
Ứng Khiêm khẽ cười rồi lại gối đầu lên vai cô thì thầm "Mai anh đưa em đi khám thai. Anh muốn biết tiểu bảo bối này có khỏe mạnh hay không?"
Liễu Trang Như miệng tuy là cười nhưng trong lòng vẫn không vứt bỏ được cái gai. Nút thắt này không phải nói tháo là tháo được
Thấy cô đột nhiên im lặng, Ứng Khiêm lo lắng xoay người cô quay về phía mình "Trang Như em sao vậy? Đừng làm anh sợ"
Liễu Trang Như chậm rãi lắc đầu rồi lại khẽ khàng cười với anh "Em không sao, xem bộ dạng lo lắng của anh kìa, thật khiến em tức cười chết được"
Thấy được nụ cười của cô, Ứng Khiêm mới yên tâm, anh cúi xuống hôn lên trán cô, nụ hôn tỏ ý muốn bảo bọc. Không chỉ hiện tại mà còn cả tương lai sau này
"Trang Như, hứa với anh phải giữ cho em và con thật khỏe mạnh đến ngày sinh. Anh muốn đứa bé bình an đến với thế giới này"
Liễu Trang Như nhìn sâu vào ánh mắt của anh, cô biết anh hẳn là vì yêu cô rất nhiều nên mới chấp nhận luôn cả đứa bé trong bụng cô.
Con à, con thật may mắn vì có một người ba vừa tài giỏi lại vừa yêu thương mẹ con mình. Con nhất định phải ngoan đó, có biết chưa.
...
Tổ chức Ngụy gia. Ngụy Hồng tức điên người ngồi khư khư trên chiếc ghế gia chủ
Huyết Phong đứng bên dưới báo cáo lại việc vừa xảy ra "Thuộc hạ đã điều tra qua, chuyện xưởng gỗ bị cháy đúng là có người đã không biết dùng cách nào để tẩm xăng vào, một mồi lửa nhỏ bén nhẹ cũng đủ làm cháy rụi mọi thứ"
"Đúng là đám vô dụng, đã điều tra ra kẻ nào giở trò chưa?"
Huyết Phong nhíu mày miễn cưỡng lắc đầu "Tạm thời thì vẫn chưa điều tra được, nhưng bên dưới có báo lại với thuộc hạ, lúc vụ hỏa hoạn xảy ra, có người của Đàm gia xuất hiện tại xưởng gỗ"
Ngụy Hồng chợt nghĩ ra một thứ gì đó. Diệp Vô Tâm đứng bên dưới liền nghiệm ra ngay một việc.
Cô khẽ mừng thầm trong lòng.
À...Thì ra là vậy
Diệp Vô Tâm nhìn thấy sắc mặt thay đổi mạnh của Ngụy Hồng, cũng thừa cơ đó mượn gió đẩy thuyền
"Lão đại, thuộc hạ thấy có vấn đề khúc mắt"
Ngụy Hồng ra lệnh cho Diệp Vô Tâm có thể nói rõ suy nghĩ của mình. Ánh mắt sắc bén cùng gương mặt lạnh lập tức thu hút Ngụy Hồng và Huyết Phong sớm tham gia vào suy nghĩ của cô
"Lão đại, người có thấy mọi chuyện vô cùng trùng hợp không?"
Để Ngụy Hồng và Huyết Phong suy nghĩ một lúc, cô lại nhanh trí nói tiếp
"Tại sao xưởng gỗ lại đột nhiên bị tẩm xăng? Tại sao lúc Huyết Phong vừa rời đi thì quả bom kia lại phát nổ. Tại sao vụ hỏa hoạn lại xảy ra cùng một lúc với thời gian phát nổ. Tại sao Đàm gia lại không xuất hiện trong cuộc họp lần này. Liệu có phải những chuyện này là có người cố tình sắp đặt"
Diệp Vô Tâm hầu hết đều mượn gió đẩy thuyền. Đẩy hết sóng gió, tội lỗi về phía Đàm gia.
Một vài gợi ý nhỏ của Diệp Vô Tâm cũng đủ gây sóng gió cho hắc đạo, những gì cô nói ra đều kéo Ngụy Hồng đi về một hướng. Đó chính là Đàm gia đã sắp xếp chuyện này.
Một mặt vừa có thể giúp Vương Minh Hàn tránh khỏi viện tình nghi, một mặt có thể mượn thế lực của Ngụy Hồng diệt luôn Đàm gia
Diệp Vô Tâm bây giờ đột nhiên cảm thấy Vương Minh Hàn thông minh vô cùng. Chiêu ném đá giấu tay này thật là thâm kế.
Ngụy Hồng vừa nghe liền giận đỏ mặt, ông ta nghiến răng nghiến lợi quát lên "Đàm Tùng Vận, mày dám chơi tao, tao sẽ không để mày yên thân"
Dứt lời, Ngụy Hồng quay sang ra lệnh cho Huyết Phong "Đi bắt Đàm Tôn
Khải về đây"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
...
Diệp Vô Tâm trở về ngôi nhà riêng. Vừa đẩy cửa bước vào, cô nghe thấy tiếng khóc thút thít của Diệp Viễn
"Anh, anh sao vậy?"
Diệp Viễn chạy đến ôm lấy Diệp Vô Tâm như một đứa trẻ ôm lấy mẹ mình "Tiểu Diệp, cô ta...cô ta...bắt nạt anh"
Diệp Viễn vừa nói vừa chỉ thẳng tay vào mặt Chân Ly, thấy Chân Ly trừng mắt dọa mình thì anh lại sợ hãi mà nép ra phía sau Diệp Vô Tâm.
"Còn dám mách lẻo, có tin là tôi cho anh về chầu ông bà không?"
Nghe Chân Ly dọa nạt anh mình, Diệp Vô Tâm không cảm xúc nhìn trực diện vào chị ta. Thấy Diệp Vô Tâm có vẻ không thoải mái, cô liền đánh sang chuyện khác "À Tiểu Diệp, chị chuẩn bị cơm tối rồi, em vào bếp ăn đi, kẻo lại bị cái tên này ăn mất"
Người bị ám chỉ nói bóng nói gió là Diệp Viễn. Anh vừa tính cãi lại liền thấy vẻ mặt tiều tụy của em gái, anh không nỡ làm phiền liền im bặt
Diệp Vô Tâm một lời cũng không nói, em một mình đi thẳng vào phòng điều khiển rồi khóa chặt hệ thống bảo vệ lại, không cho bất cứ ai vào quấy rầy
Cô ngồi xuống ghế, mở dữ liệu trong USB lần trước mang về từ Diệp gia. Mục dữ liệu B chứa nhiều thứ, hầu hết đều là những thứ mà cô đang cần tìm
Diệp Vô Tâm mỉm cười nhẹ nhàng. Mọi chuyện gần như đã phơi bày một phần nào đó
Lúc cô còn bé, cô rất để ý đến những người xuất hiện ở Ngụy gia, sau vụ thảm sát Diệp gia thì cô đã từng nhìn thấy Đàm Tùng Vận xuất hiện ở tổ chức, chỉ là lúc đó cô quá nhỏ, không nhớ chính xác bộ dạng của ông ta. Sau này, cô nhìn thấy Đàm Tùng Vận thì bất chợt cô có nghĩ ra một chuyện gì đó
Tại sao năm đó Đàm Tùng Vận lại có một khoảng thời gian dài thường xuyên tới lui với Ngụy Hồng?
Tại sao những phi vụ làm ăn mà vốn của Diệp gia lại chuyển sang tay của Đàm Tùng Vận?
Tại sao Ngụy Hồng lại bức chết cha mẹ cô?
Diệp gia của cô chính là trung gian buôn bán. Trùng hợp một điều, Đàm gia hiện nay cũng nổi tiếng trong việc trung gian giao dịch này. Nói trắng ra là Đàm gia đã hoàn toàn thay thế cơ nghiệp của Diệp gia.
Không cần nghĩ cũng biết việc Đàm gia cũng dính líu vào chuyện thảm sát Diệp gia năm xưa.
Diệp Vô Tâm lạnh mặt đi.
Lại thêm một gia tộc nữa.
Đàm Tùng Vận - Đàm tổng.
Đàm Tôn Khải
Diệp Vô Tâm rút USB ra khỏi ổ cấm. Cô tiện tay với lấy chiếc áo khoác rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Thấy Diệp Vô Tâm vừa về lại vội vàng rời đi. Chân Ly và Diệp Viễn đồng loạt gọi to "Tiểu Diệp"
Diệp Vô Tâm bước đến cửa thì mới kịp trả lời "Em có việc ra ngoài, có thể tối nay không về. Mọi người không cần đợi"
Cánh cửa khép ầm lại, bên trong chỉ còn hai gương mặt mang đầy vẻ ngạc nhiên
Diệp Vô Tâm vừa ra đến đường lớn thì điện thoại trong túi áo cô lại rung lên bần bật. Diệp Vô Tâm đưa tay vào lấy điện thoại ra xem. Một cuộc gọi đến từ bác sĩ Cố. Người mà cô vẫn hay liên lạc để điều trị bệnh cho ông bà Kỳ.
Diệp Vô Tâm khẽ nhíu mày "Nhanh vậy mà có kết quả rồi sao"
"Tôi nghe đây bác sĩ Cố"
Bên kia phát ra một giọng nói trầm ổn "Diệp tiểu thư. Đã có kết quả rồi. Ngày mai cô có thể đến lấy"
"Tôi biết rồi bao sĩ Cố. Cảm ơn ông"
Diệp Vô Tâm chạy ra bãi đổ xe. Chiếc Ferrari màu đỏ đã được Chân Ly bảo trì từ lâu. Diệp Vô Tâm nhảy vào khởi động xe, chiếc xe lăn bánh chạy vụt ra khỏi gara. Chỉ còn phía sau một làn khói mơ hồ huyền ảo.