Vương Gia Đại Trạch
Thanh Long đứng bên ngoài phòng khẽ gõ cửa cứ như sợ chính tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến hai người bên trong.
"Lão đại. Thuộc hạ có chuyện gấp cần bẩm báo"
Âm giọng bên trong của Vương Minh Hàn mãi một lúc mới có hồi đáp
"Việc gì?"
"Là Huyền Vũ phát hiện ra chuyến xe chở hàng buôn lậu ma túy xâm nhập trái phép vào địa bàn của chúng ta, hiện giờ chuyến hàng đó vẫn đang lưu thông đến địa điểm giao hàng"
Lãnh đạm từ trong giọng nói, Vương Minh Hàn lạnh lùng hỏi Thanh Long
"Nguồn hàng này xuất phát từ đâu?"
"Chuyến hàng xuất phát từ biên giới chạy về cảng Rumos, thuộc hạ đã theo dõi rồi, bên nhận hàng là một bang hội vừa mới thành lập gần đây, trên dưới chưa đến năm mươi người. Bọn họ chỉ là một nhóm người có lý lịch không sạch cùng bắt tay nhau bán ma túy cho các con nghiện để kiếm tiền. Suy cho cùng vẫn là một đám tạp nham"
Bên trong căn phòng yên ắng một lúc, Thanh Long mới nghe âm giọng đáp lại lời mình của lão đại
"Dọn dẹp chúng đi"
Thanh Long cong nhẹ khóe môi một cái "Thuộc hạ tuân lệnh"
"Đợi đã"
Nghe anh gọi bất chợt Thanh Long đứng khựng lại trước cửa "Lão đại còn việc gì căn dặn?"
"Tìm được Huyết Phong chưa?"
Thanh Long đảo mắt lưỡng lự một chút "Vẫn chưa"
"Tiếp tục truy tìm, còn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm không được hắn đồng nghĩa với việc hắn còn sống, bằng mọi giá phải tìm cho bằng được hắn, dù là một đống tro cốt cũng phải tìm cho bằng được"
Thanh Long tuy là cách một cánh cửa nhưng vẫn cẩn trọng cúi đầu "Thuộc hạ đã hiểu rõ"
Trong căn phòng nào đó, người đàn ông ngồi bên cạnh một cô gái vô tri vô giác nằm trên giường, biểu tình của Vương Minh Hàn sau ba năm trôi qua cũng đã thay đổi, trái tim anh thấm nhuần mùi vị của sự đau thương. Đó cũng là vì anh luôn đặt cho mình một niềm tin, anh tin chắc ý chí của cô nhất định sẽ lay chuyển cô, sẽ không để anh phải cô độc một mình trên thế gian này.
Vương Minh Hàn tiến đến cửa sổ, anh kéo sợi dây làm cho rèm cửa mở toang ra, ánh sáng bên ngoài liền thâm nhập vào từng ngõ ngách trong căn phòng tối.
Anh quay lại nhìn vào gương mặt có phần xanh xao của cô mà mỉm cười "Ánh sáng sẽ tốt hơn cho em"
Anh vừa nói vừa thở dài, từng bước tiến lại ngồi lên cạnh giường, anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lớp da thịt mỏng manh trên người cô. Anh không dám dùng sức vì chỉ sợ vừa chạm vào thì có thể khiến cô bị đau.
Phiến môi của anh khẽ mím lại, ngữ khí chầm chậm tựa như van xin "Tiểu Diệp, chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cùng em đi, đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi đó có em, dù là giữa đảo hoang thì anh cũng sẽ đưa em đi. Em tỉnh lại đi có được không hả..."
Tiểu Diệp, em tỉnh lại đi. Đừng ngủ nữa...
Ba năm qua, không biết anh đã nói câu này biết bao nhiêu lần rồi. Cũng trong căn phòng này, không biết anh đã rơi bao nhiêu lần nước mắt rồi.
Đàn ông rất ít khi rơi lệ, nhưng một khi họ khóc thì chắc chắn chỉ vì một người họ yêu thương trân trọng nhất đời này.
Vương Minh Hàn đẩy cửa bùi ngùi bước ra bên ngoài.
Ở trong căn phòng lớn, Tiểu Diệp nằm trên giường, đầu ngón tay cô đột nhiên giật nhẹ một cái. Hàng lông mi cong lại không phải vì gió mà nhẹ nhàng chuyển động.
Bầu trời trong xanh đầy mùi vị của hoa lưu ly trắng bắt đầu bước vào mùa nở rộ. Từng đóa ly lưu trong khuôn viên khẽ lay động nhẹ nhàng, uốn éo như đang cố tình chơi đùa cùng gió vậy...
Mọi sự sống lại một lần nữa bắt đầu.....
Bệnh viện A, trong căn phòng cấp cứu chỉ nghe duy nhất một tiếng kêu la của phụ nữ. Âm giọng này vọng lại lấn áp cả dãy hành lang dài
"Á....AAAAAAAAAAAAAA"
Phó Quân Hạo đứng bên ngoài đi đi lại lại không yên, toàn thân cứ như ngồi trên đống lửa, vẻ mặt hớt hãi đầy lo lắng
Vương Minh Hàn cứ như mọi khi, anh đến trường mẫu giáo để giúp vợ chồng Phó Quân Hạo đón Phó Kiến Văn về, nhưng hôm nay họ không về nhà mà đến bệnh viện, Tiểu Tình đang có dấu hiệu sinh, cô đã được đưa vào phòng sinh đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Vừa thấy Phó Quân Hạo, cậu con trai của anh liền chạy đến bên cạnh anh, bé đứng trước phòng sinh của mẹ mình mà tò mò nhìn vào bên trong "Ba ơi, em gái của con đâu?"
Phó Quân Hạo bước đến bế con trai lên "Mẹ vẫn chưa sinh được, em con vẫn chưa ra ngoài"
Phó Kiến Văn kéo kéo lấy tay Phó Quân Hạo rồi nói với anh "Vậy ba bảo em gái mau ra ngoài đi, con sẽ dẫn em gái đi mua bánh gato chocolate. Em gái không chịu ra ngoài thì mẹ sẽ rất đau"
Phó Quân Hạo vỗ nhẹ lên đầu cậu quý tử này một cái, cử chỉ rõ ràng là rất hài lòng "Ba cũng rất lo nhưng hiện giờ ba cũng không biết tình hình bên trong thế nào"
Vương Minh Hàn nhìn bộ dạng ngồi trên đống lửa này của hai cha con họ liền hết cách mà khuyên "Trời à Tiểu Phó, đâu phải phu nhân nhà cậu lần đầu sinh con, không cần phải lo lắng như vậy"
Phó Quân Hạo vốn là muốn mắng cho Vương Minh Hàn một trận, anh ta làm sao hiểu cảm giác của anh bây giờ chứ? Vương Minh Hàn còn chưa có con mà...Nghĩ đến đây Phó Quân Hạo sợ đụng vào vết thương của anh ta nên miễn cưỡng bỏ qua cho lần này.
Vừa lúc này, Tống lão gia cũng mẹ ruột của Phó Quân Hạo đều hốt hoảng chạy tới. Bà Lâm níu lấy Phó Quân Hạo liền hỏi ngay "Tiểu Tình thế nào rồi?"
Phó Quân Hạo khẽ lắc đầu một cái rồi đưa mắt nhìn lên cánh cửa đang đóng kín trong cấp cứu. Tống lão gia bước đến cố gắng trấn an anh một chút "Con đừng lo, sẽ không sao đâu?"
Phó Kiến Văn thấy ông và bà đều trở về, cậu nhóc vui mừng tuột khỏi tay Phó Quân Hạo rồi chạy đến ôm lấy chân của hai người họ "Chào ông ngoại, chào bà nội"
Tống lão gia tử liền yêu chiều bế đứa cháu ngoan lên "Kiến Văn ngoan lắm"
Vương Minh Hàn thấy Tống Chính Ngạn cùng mẹ ruột của Phó Quân Hạo đều đột ngột xuất hiện ở đây, anh mang theo ý tứ tò mò hỏi để cố tình phân tán sự lo lắng của họ
"Chú Tống và bác Lâm đây không phải đang đi du lịch à? Sao hai người lại trở về nhanh như vậy?"
Bà Lâm thở một hơi dài đáp lời anh "Đúng là đang đi nghỉ dưỡng, không ngờ lại nghe thấy Kình Vũ gọi điện bảo là Tiểu Tình đau bụng cả đêm qua, chúng tôi vì không an tâm nên đã lập tức mua vé máy bay trở về Đế Thành. Vừa về đến Tống trạch lại thấy Đậu Đỏ ở đó, con bé bảo Quân Hạo đã đưa Tiểu Tình đến bệnh viện rồi nên chúng tôi lập tức tới đây ngay"
Bà Lâm lo lắng đảo bước đến trước cửa phòng cấp cứu, lại như Kiến Văn khi nãy, bà đứng đó áp mặt nhìn vào bên trong. Tuy là không nhìn thấy gì cả nhưng bà vẫn làm vậy để tự tạo một sự an tâm cho bản thân. Phó Quân Hạo dừng lại bên cạnh bà, anh áp hai tay mình lên hai bả vai của bà Lâm "Đừng quá lo lắng"
Bà Lâm quay toàn người lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm Phó Quân Hạo, trong lòng lại vui mừng đến suýt khóc. Có lẽ đứa con này đã tha thứ cho bà. Chấp nhận gỡ bỏ hiềm khích với bà.
Rồi bất chợt....
AAAAAAAAAA
Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Tình rồi sau đó tắt lịm hẳn....
Dãy hành lang cũng không còn một tiếng động nào phát ra nữa. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ...
Phó Quân Hạo siết chặt lòng bàn tay, yết hầu của anh chuyển động lên xuống nhè nhẹ. Sự lo lắng lại bước lên đến đỉnh điểm.
Gần như mọi người đứng bên ngoài đều quên cả thở.
Một tiếng khóc the thé của trẻ sơ sinh phát ra từ trong căn phòng cấp cứu. Đến khi nghe được âm thanh này, sợi dây thần kinh căng như dây đàn khi nãy mới được giãn ra. Phó Quân Hạo thở dài một tiếng, nụ cười trên môi vẫn chưa thể biểu hiện rõ được.
Cửa phòng cấp cứu đẩy ra, một cô trợ lý cẩn thận mang một đứa bé đang khóc oe oe ra bên ngoài. Cô ta mỉm cười đưa đứa bé sơ sinh ra trước mặt cho mọi người được nhìn qua. Phó Quân Hạo đứng đó nhìn đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn, anh như một bức tượng đá đứng chôn chân ở đó. Bà Lâm lập tức bước đến thay anh bế lấy đứa trẻ sơ sinh trên tay, đứa bé này mang một đường nét xinh đẹp như Tiểu Tình khiến bà Lâm và Tống lão gia hạnh phúc đến mức cười đến không thể ngừng được.
Phó Quân Hạo không nói một lời, anh liền đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu, Tiểu Tình vừa vượt cạn xong, vì quá đuối sức nên đã ngất đi, các bác sĩ, y tá đều đang hoàn tất những công đoạn cuối cùng. Ánh mắt anh thâm tình đặt lên gương mặt đầy mệt mỏi của cô, trong lòng lại dâng lên một cảm giác xót xa tột độ.
Không sinh nữa, không sinh nữa. Sau này em không cần chịu khổ nữa.
Diệp Hảo rất xinh đẹp, rất đáng yêu, rất giống em...
Phó Diệp Hảo
...
Trong căn phòng đầy hương thơm của lưu ly trắng, cô gái nằm trên giường ba năm lại như một nàng công chúa xinh đẹp say giấc giữa rừng già. Cô không nói, không cười nhưng cảnh tượng vài bông hoa lưu ly vươn mình lên cửa sổ như đang tìm kiếm cô lại càng khiến bức tranh phong cảnh thêm hữu tình hơn bao giờ hết.
Hai hàng lông mi cong vuốt từ từ chuyển động, mí mắt dần dần mở ra, vài tia sáng của ánh nắng chiếu thẳng vào khiến mí mắt vì chưa thể tiếp ứng lại một lần nữa khép lại.
Trước mắt cô là một thứ gì đó mờ mờ ảo ảo, cô không thể nhìn rõ được thứ gì, mọi thứ cứ nhòe nhòe thật kỳ lạ. Tiểu Diệp đưa bàn tay đang cắm ống kim truyền dịch của mình từ từ nâng lên nhưng cô lại hoàn toàn không có đủ sức, vừa nhích lên một chút thì dường như một cảm giác đau nhói truyền đi khắp cơ thể cô khiến cô vì đau đớn mà chầm chậm nhíu mày.
Tiểu Diệp lại tự mình áp chế cơn đau, cô từ từ thích nghi bằng cách cho cử động nhè nhẹ từng đầu ngón tay của mình. Sau đó, lại một lần nữa, cô nâng bàn tay đang đặt ở bụng của mình lên cao một chút....
Cô mơ hồ nhìn vào bàn tay gầy gò của mình, bộ dạng cứ ngây ra như bản thân vừa phát hiện một việc gì kỳ thú lắm
Đầu óc cô trống rỗng...
Mình chưa chết sao?
Tiểu Diệp cẩn thận mở khoang miệng ra, một cơn đau tê rần truyền từ miệng cô lên khắp cả đầu, cô không dám chuyển động nữa mà từ từ thở, trước miệng cô vốn có sử dụng một máy trợ thở nên khi cô đưa mắt nhìn xuống chóp mũi liền nhận ra ngay đây là thứ gì.
Toàn thân thể cô như không hề có cảm giác gì, nhưng mà một khi cô cử động chỗ nào thì chỗ đó lại giở chứng đau inh ỏi khiến nước mắt từ trong khóe mắt chảy dọc theo hai bên mặt.
Mãi một lúc tập quen dần với thích nghi của cơ thể, cuối cùng những cơn đau sau mỗi lần cô cử động cũng đã biến mất. Mặc dù hơi ê ẩm một chút nhưng cô có thể chịu được...
Tiểu Diệp đảo mắt nhìn quanh trần nhà, nơi này vừa lạ lại vừa quen, cô có một cảm giác rất khó nói.
Cô không vội cử động nên đã nằm đó, cố tình lục lọi lại hồi ức của mình. Cô nhớ mình đám cưới với Huyết Phong, sau đó cô đã diễn ra một cuộc đại hội vạch mặt Ngụy Hồng trước mọi người, rồi cô rượt đuổi Ngụy Hồng đến tận bãi đỗ lớn, cô bị ông ta uy hiếp bắt lên trực thăng và sau đó thì...cô đã giết Ngụy Hồng, ông ta chết trước mặt cô mà...Cô nhớ rất rõ bản thân mình đã
nhảy khỏi máy bay ở độ cao gần bốn mươi mét và sau đó thì một tiếng nổ rất lớn bên tai.
Nhớ đến đây, Tiểu Diệp chầm chậm đưa bàn tay của mình áp lên lỗ tai bên trái...Nó hoàn toàn bình thường...Ngay cả bên phải cũng vậy...
Tiểu Diệp bất giác khẽ mỉm cười. Mùi hương của hoa lưu ly quen thuộc chợt nhẹ nhàng quyện vào đầu mũi cô khiến cô phải ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ.
Lại tập dần với thích ghi, dù cơ thể đau buốt từng cơn nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để ngồi dậy. Cô đưa tay lên tháo bỏ thiết bị trợ thở ra khỏi người, nó làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sợi dây truyền dịch cũng khá ngắn nên xem ra có vẻ vướng víu, cô như một người không cảm giác mà giật cây kim ra khỏi cổ tay...
Sau khi giật một cái rồi thì cô mới biết. Ôi mẹ ơi nó đau quá. Cô ước gì mình đừng chơi ngu, từ từ tháo ra thì có lẽ đã không đau đến chảy nước mắt như vậy.
Cô khẽ nhấc hai chân xuống giường, sàn nhà lạnh ngắt xông thẳng vào bẻ cong cảm giác của cô ngay khi cô vừa chạm lòng bàn chân xuống mặt đất. Lần này lại khiến cho hai chân cô khẽ rung rung. Tiểu Diệp cắn môi cố gắng chịu đựng một chút...
Sau đó nữa, cô phải tập đứng dậy, cô can đảm chống hai tay xuống giường để nâng cơ thể lên, không ngờ khi hai tay cô buông khỏi điểm tựa thì toàn cơ thể cô như một đống bùn nhão đổ ầm xuống.
Cô ngồi bẹp xuống sàn, ngay lúc này đây, tứ chi cô như thể bị gãy ra thành từng khúc một. Vụn vỡ tan tành. Vì quá đau đớn, cô đã phải kêu to một tiếng
"Ahhh...Đau"
Trước đây, dù cho có bị đạn đâm xuyên người đi nữa thì cô cũng không có cảm giác đau đớn đến mức phải kêu thành tiếng như này. Không ngờ chỉ sau một giấc ngủ không biết trời đất, cô lại trở nên vô dụng như một người làm bằng tuyết, động đến liền vỡ ra.
Tiểu Diệp co chặt tay níu lấy thành giường, mượn giường làm điểm tựa mà đứng dậy, cô quyết tâm phải đứng dậy cho bằng được mặc dù mỗi lần cô cử động đều không khác gì một lần bị tra tấn cả.
Loay hoay một lúc sau cô mới có thể đứng thẳng người, cô nhắm đến cánh cửa trước mặt mà bước đi. Một đẩy nhẹ một cái nhấc chân đầu tiên, cơn đau lần này lại truyền từ lòng bàn chân rồi sau đó di chuyển khắp cơ thể cô. Tiểu Diệp co quắp các đầu ngón tay, ngón chân lại như một phản xạ không điều kiện.
Đợi khi hết cảm giác đau, cô mới dám bước tiếp một bước nữa. Cứ như vậy, mỗi bước đi của cô đều phải trải qua cái cảm giác đau đớn như nỗi đau cắt thịt xé tim. Nhưng cô vẫn không cho phép bản thân từ bỏ mà chầm chậm bước đi.
Bước ra khỏi cửa phòng, trước mặt cô là một cái sảnh lớn đến khiếp đảm, Tiểu Diệp nuốt nước bọt một cái thật miễn cưỡng, sau cùng lại từng bước, từng bước nhích cái thân yếu như cọng bún thiêu xuống cầu thang.
Gần như là phải đổ mồ hôi hột thì Tiểu Diệp mới vượt qua cái ải cầu thang VIP này, nó hành hạ cô muốn chết được. Nhưng trước mặt cô lại là một cái sảnh lớn nữa chứ...
Tiểu Diệp nhăn mặt đau khổ nhưng bất chợt, cô nhìn sang phía bên hông liền phát hiện ra ở đó có một cánh cửa, vừa nhìn liền biết dẫn ra khuôn viên trồng hoa bên ngoài.
Quá vui mừng, Tiểu Diệp liền lần tường mà tiến đến cái cửa đó...
Cánh cửa vừa bật mở ra, đập vào mắt cô là một biển hoa...
Biển hoa lưu ly trắng đều đã đồng loạt nở rộ.
Tiểu Diệp bị biển hoa lớn này dọa đến hoa cả mắt, nhưng mà hồn vía cô cũng bị biển hoa lưu ly ấy hút mất rồi.
Cô gần như bị thôi miên, không nhanh không chậm đi thẳng ra giữa biển hoa.
Một vài người hầu đang làm việc trên tầng cao nhìn xuống bên dưới liền bị chính cảnh tượng trước mặt thu hút đến mức không thể rời mắt khỏi dù chỉ một giây
Tiểu Diệp mặc trên người bộ đầm trắng tinh khiết, lại đứng giữa biển hoa lưu ly trắng. Rõ ràng là tiệp màu nhau nhưng sao lại khiến người ta có một cảm giác như Tiểu Diệp đang mặc một chiếc đầm trắng với tà áo dài che phủ cả một vùng trời trong vắt.
Tiểu Diệp như nàng hoa tiên lại đột ngột xuất hiện giữa chốn biển hoa này, cô ẩn mình vào chính những đóa hoa lưu ly trắng tinh tế kia.
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đang thảo luận kế hoạch trên tầng trên lại phát hiện bên ngoài có tiếng ồn ào, họ mang theo sự tò mò liền bước ra bên ngoài. Họ nhìn thấy hầu hết tất cả mọi người hầu dù già hay trẻ đều đổ xô nhau chạy đến đứng bên cửa sổ. Bọn họ gần như là chen lấn nhau để tranh chỗ đứng.
Huyền Vũ đứng cạnh cửa sổ không khỏi tò mò cũng theo hướng của bọn người hầu mà nhìn ra bên ngoài
"Trời ơi"
Không biết anh ta nhìn thấy gì mà lại kêu trời. Ba người kia cũng không tránh khỏi sự hiếu kỳ mà nhìn ra bên ngoài
Toàn bộ bọn họ phải há hốc mồm trước cảnh tượng kinh diễm này....Không không phải kinh diễm nữa mà là kỳ tích...
Quá ảo diệu, quá kỳ lạ rồi.
Bạch Hổ nuốt lấy bình tĩnh vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Vương Minh Hàn. Khi Vương Minh Hàn vừa nhấc máy, Bạch Hổ lại không rõ ràng mà lắp bắp như ngậm phải thứ gì đó khiến anh ta nói không nên lời
"Lão lão đại....Diệp tiểu...thư...cô ấy....cô ấy...."
Bạch Hổ làm sao biết ở bên đây anh cứ ú ớ nhưng ở bên kia thì dường như là một bầu trời xám xịt rồi. Vương Minh Hàn còn chưa kịp nghe thấy Bạch Hổ nói gì thì anh đã vội vàng vứt ngang cuộc gọi mà phóng xe chạy về.
Không cần biết là việc gì, chỉ cần là liên quan đến cô thì Vương Minh Hàn sẽ không thể nào nhẫn nại được.
Chiếc ô tô vừa dừng lại trước sân, Vương Minh Hàn mang hết tâm trí mà hướng thẳng về phía căn phòng ấy.
Như ngồi trên đống lửa cháy ngùn ngụt, Vương Minh Hàn đạp cửa xông thẳng vào nhưng trên chiếc giường quen thuộc lại không đúng nữa. Chiếc giường trống trơn...
Vương Minh Hàn hốt hoảng chạy đến, anh nhìn vào thiết bị trợ thở bị ném bừa trên giường, ống kim truyền dịch của bị treo tòn ten trên cao. Anh như một người mất trí xông ra ngoài
Nhưng lúc vừa chạy qua hành lang của biệt uyển, Vương Minh Hàn như bị hóa đá đứng ở đó, đáy mắt anh thu gọn một Diệp Diệp đứng giữa biển hoa lưu ly...
Vương Minh Hàn lắc đầu một cái như muốn khiến cho bản thân phải thật tỉnh táo.
Không, đây không phải là mơ...Tiểu Diệp của anh cứ hư hư thật thật đứng trước mặt anh như vậy...Đây cũng là giấc mơ mà ba năm qua ngày nào Vương Minh Hàn cũng mong đợi.
Vương Minh Hàn lại như một mũi tên lao thẳng ra bên ngoài.
Anh đẩy nhanh cánh cửa dẫn ra hoa viên. Tận lúc này, anh mới thật sự nhìn rõ được cô.
Đúng là cô rồi, đúng là Tiểu Diệp của anh.
Cô đứng giữa biển hoa hóa ra lại đẹp đến nao lòng như vậy.
Cảnh tượng này không biết anh đã bao nhiêu lần hình dung ra. Anh tưởng tượng cô sau khi tỉnh lại sẽ đứng giữa biển hoa lưu ly trắng này.
Vương Minh Hàn vui mừng đến mức không thể nói thành lời, anh lớn tiếng gọi "Tiểu Diệp"
Cô nghe thấy tiếng gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn anh. Nụ cười của cô ban tặng liền lập tức chạm nhẹ vào đáy mắt anh.
Đáy mắt Vương Minh Hàn tường tận nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó lại vì không thể diễn tả nổi cảm xúc mà ứa lệ.
Vương Minh Hàn đưa tay lau nhanh hai giọt nước mắt sắp rơi xuống, anh dùng một tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi cô
Anh đưa tay khẽ chạm vào mặt cô, Tiểu Diệp bị chính thái độ này của anh làm cho buồn cười. Cô lại như không hiểu chuyện gì mà mỉm cười với anh
"Làm sao vậy?"
Tận mắt anh nhìn thấy cô, tận tai nghe thấy âm giọng ngọt ngào của cô, trái tim anh như bị ai đó thổi lên phập phồng, nó không ngừng nhảy liên hoàn trong lòng ngực anh
"Em...Thật là em sao? Anh không phải đang nằm mơ đúng không?"
Tiểu Diệp gật đầu mỉm cười "Là em"
Vương Minh Hàn mang theo một niềm vui tột độ liền kéo cô ôm vào lòng. Hành động của chút mất khống chế này của anh khiến cô vì đau mà nhăn nhó mặt mũi, nhưng cô lại cố gắng không kêu lên để anh không cần phải lo lắng.
"Tiểu Diệp, em biết không? Anh đã đợi em ba năm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Anh nhớ em lắm, thật sự nhớ đến sắp không thể chịu đựng được nữa...Tiểu Diệp"
Cô ngạc nhiên vì trong lời nói của anh có chút gì đó khiến cô không thể hiểu được "Ba năm?"
Vương Minh Hàn ôm chặt cô trong lòng liên tục gật đầu "Phải, ba năm rồi, ba năm dài lắm em biết không?"
Tiểu Diệp cứng đờ người vì lời nói của anh. Hóa ra, một giấc ngủ mà cô cho rằng là rất ngắn thì ra đã kéo dài ba năm rồi. Cô cười bằng âm bụng, đáy mắt lại chứa đựng trăm ngàn sự ngọt ngào
"Ba năm rồi không gặp. Vương lão đại, anh khỏe không?"
Vương Minh Hàn giữ lấy cô trong vòng tay mà không ngừng lắc đầu "Không khỏe, không khỏe chút nào. Còn Diệp tiểu thư, cô có khỏe không?"
Tiểu Diệp cong miệng cười "Không khỏe, không khỏe chút nào"
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô âm trầm hỏi nhỏ "Tại sao vậy?"
Cô đẩy nhẹ anh ra, ánh mắt mang theo sự nhớ nhung tột độ mà nói ra "Vì nhớ anh"
Vương Minh Hàn cười trong nước mắt "Anh cũng vậy, anh rất nhớ em"
Giờ phút này, anh hận không thể mang cô hòa nhập vào trong cơ thể mình, biến mọi thứ của cô thành của mình. Bao nhiêu sự nhớ nhung cùng ngọt ngào bủa vây lấy hai người họ.
Vương Minh Hàn ôm Tiểu Diệp đứng giữa biển hoa lại càng khiến cho bức tranh này mang đầy mùi vị cổ tích.
Một cảnh tượng đẹp đến động lòng người.
Chữ "Diệp" mà Tiểu Tình đặt cho con gái cô ấy thật hay. Ngày Phó Diệp Hảo sinh ra cũng là ngày Diệp Diệp tỉnh lại sau ba năm đầy biến cố.