Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chào Cá Sấu Nhỏ Đáng Yêu


trước sau

Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt, Tứ đại hộ pháp bị dọa đến ngây người ra đó. Phó Quân Hạo cũng bàng hoàng không kém, thấy tình hình trước mắt, anh vội vàng ra lệnh cho Tứ đại hộ pháp triệu tập trực thăng về, cho người bao vây quanh vực thẳm để truy tìm tung tích.

Bốn người chia nhau lên hai chiếc trực thăng khác nhau và tiện tay giữ liên lạc. Huyền Vũ và Bạch Hổ được xếp một chỗ bởi vì Huyền Vũ giỏi nhất là định vị vô tuyến để tìm người, còn Bạch Hổ lại giỏi y thuật, nếu may mắn Huyền Vũ tìm được lão đại và Diệp Diệp nhưng chẳng may họ bị thương thì sẽ có Bạch Hổ ở đó giúp họ trị thương.

Thanh Long và Chu Tước là cùng một nhóm. Họ cứ thế mà nhảy lên trực thăng cứu hộ rồi rời đi, hai chiếc trực thăng bắt đầu di chuyển xuống đáy vực

...

Không biết đã bất tỉnh bao lâu, cơ thể của Vương Minh Hàn dần dần có chút phản ứng mà động đậy một chút. Cơ thể anh nặng trĩu, từng bắp cơ đau điếng như sắp bị boong ra khỏi da thịt vậy.

Anh mở mắt nhìn quanh những thứ ở trước mặt mình, một vài hình ảnh hỗn độn quay quẩn trong tâm trí của anh.

Vương Minh Hàn cố gắng nhớ lại, anh nhớ rõ ràng lúc rơi xuống anh đã tóm được Tiểu Diệp, sau đó thì cả hai va đập phải vài cành cây lớn chìa ra từ trong núi. Cả cô và anh đều vướng lại đó, sau đó nữa là trong đầu của anh xuất hiện một mớ hỗn độn, trời đất như quay cuồng, mọi thứ sau đó đều tối sầm lại...

À phải rồi, cành cây lớn chìa ra từ trong núi lại giống như một cái phễu khổng lồ đã giữ lấy họ và sau đó cả cô cùng anh đều lăn lộn mấy vòng trên cành cây đó, tiếp sau nữa là cả hai giống như trượt trong cái phễu ấy rồi rơi vào một hang động vậy.

Vương Minh Hàn từ từ nâng người ngồi dậy, cơ thể anh đau đến mức gần như sắp bị ai đó xé toạc ra. Trong này giống như không có ánh sáng vậy, nó tối đến mức gần như mọi đều bị làm cho vô hình. Vương Minh Hàn sờ soạng trong người để tìm cái bật lửa nhưng anh chợt nhớ ra từ lâu bản thân đã không còn hút thuốc nữa nên lấy đâu ra bật lửa

Vương Minh Hàn không nhìn thấy gì, anh không thể tìm được Tiểu Diệp, anh muốn biết cô hiện giờ đang trong tình trạng gì? Sự lo lắng của Vương Minh Hàn làm cho trái tim anh đột nhiên trở nên buốt lạnh...

"Tiểu Diệp"

Vương Minh Hàn gọi to bởi vì bây giờ chỉ còn cách này anh mới có thể mong tìm thấy được cô. Anh luôn mang theo hy vọng là cô đã tỉnh lại và hồi đáp anh nhưng không, không có bất kỳ một âm thanh phản hồi nào từ cô. Vương Minh Hàn chống hai tay trên mặt đất, anh quơ quào những thứ ở trước mặt, anh mong có thể chạm được vào cô. Vương Minh Hàn gắn sức sờ soạng nhưng những thứ anh chạm được chỉ là đất đá, cỏ cây cùng một vài thứ linh tinh không rõ là thứ gì.

"Tiểu Diệp, trả lời anh đi được không?"

Hai bàn tay của Vương Minh Hàn rà soát những thứ ở trước mặt mình, không có bất kỳ một gợi ý nào có thể giúp anh tìm được cô.

Chợt...

Vương Minh Hàn lắng tai, yên lặng nghe thấy vài âm thanh...Tiếng thở khịt khịt ra từ trong cổ họng, anh hướng theo âm thanh đó mà tìm đến được một gốc.

Diệp Diệp bị tiếng gọi của anh đánh thức, trước mắt cô là một màu đen u ám, cô cố gắng hé răng mở miệng ra hiệu cho anh, tiếng thì thào của cô lọt vào mang tai của Vương Minh Hàn

Anh chạm vào được da thịt của cô liền tức thì kéo cô ôm vào lòng "Tiểu Diệp"

Họ bị bao trùm bởi một khoảng không gian tối mịch không có bất kỳ một chút ánh sáng nào phát ra. Vương Minh Hàn ôm lấy cô gái yếu ớt trong lòng, trái tim như thắt lại khiến cho nước mắt của anh không hiểu vì sao mà từ từ chảy xuống

Cô bị thương như vậy lại phải chịu cực khổ như vậy. Tới lúc nguy cấp nhất còn muốn tự sát để cứu anh. Đời này anh làm sao đủ để có thể yêu cô đây.

Tiểu Diệp nằm trong lòng ngực của anh, toàn thân tê cứng bất động mà thút thít "Chân em đau, đầu em cũng rất đau, cơ thể em chỗ nào cũng đau"

Vương Minh Hàn siết hai tay ôm chặt cô hơn, âm giọng sâu lắng dịu dàng chợt thốt ra từ miệng anh như một cách muốn mang toàn bộ bản thân mình ra mà bao bọc lấy cô

"Đừng sợ, anh ở đây"

Câu nói này của anh xuất phát từ tận đáy lòng, anh ước gì mình có thể thay cô gánh lấy những nỗi đau này. Cô bị thương bên ngoài nhưng anh lại bị thương trong tim.

Tiểu Diệp vẫn nằm yên bất động trong lòng anh, còn Vương Minh Hàn vẫn không ngừng mang những âm thanh dịu dàng như muốn xoa dịu vết thương của cô mà nói ra từng câu, từng chữ một

"Tiểu Diệp ngoan, đừng sợ"

"Anh ở đây"

"Đừng sợ"

Vương Minh Hàn cứ như vậy, hai tay ôm lấy Tiểu Diệp ngồi ở một góc, từng chút, từng chút bảo bọc lấy cô

Nhưng mà có nhiều chuyện không phải cứ theo ý người.

Lúc họ bị rơi vào đây, không chỉ có hai người họ mà còn có một vị khách không mời mà đến nữa. Lại là hắn, Huyết Phong cũng bị vướng ở cành cây lớn rồi cũng trượt người vào đây

Lúc mà Vương Minh Hàn gọi cô, hắn cũng nghe thấy, trên tay hắn dù có chết vẫn không buông con dao mổ ra. Hắn siết chặt lấy con dao mổ, dựa vào âm thanh mà từ từ đứng dậy, hướng về phía tiếng động mà bước đến

Hắn vừa bước đi vừa cho một tay vào trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa

Ngay khi hắn cảm nhận được âm thanh nào đó đang kề cận bên mình, hắn nhếch miệng cười rồi bật mạnh cái bật lửa lên, ánh sáng từ chiếc bật lửa đủ để nhận ra được mọi thứ

Vương Minh Hàn đưa mắt nhìn vào người đàn ông đang giữ chiếc bật lửa, hắn một tay cầm bật lửa đang cháy, một tay cầm con dao mổ bén ngót đưa ra trước mặt. Nụ cười quỷ quái trên môi hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn ghê tởm và quỷ dị đến dường nào.

Diệp Diệp nghe thấy âm động lạ, cô cảnh giác, mí mắt he hé mở ra, nhờ có ánh sáng của bật lửa lại vừa hay được chứng kiến cảnh tượng Huyết Phong lại như oan hồn không tan, cứ bám chặt lấy cô, Tiểu Diệp cau mày thở ra

Đúng là quỷ sống mà, cứ bám lấy tôi không chịu buông...

Vương Minh Hàn bế Tiểu Diệp lên, anh chầm chậm đặt cô vào một góc để cô tựa lưng vào đó nghỉ ngơi.

"Chúng ta có khách, em cứ ngủ tiếp đi, anh sẽ tiếp đón hắn"

Tiểu Diệp gật gật đầu một cách chậm rãi, cô còn không quên nhắc nhở anh "Cẩn thận"

Vương Minh Hàn mỉm cười rồi như một sự chào đón nồng nhiệt liền đứng lên, đối diện với Huyết Phong, ánh mắt của anh lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt tuy bình lặng nhưng lại chất chứa bên trong một sự căm ghét đến tận xương tủy

Huyết Phong cầm dao xông đến, hắn nhắm đến Vương Minh Hàn mà đâm thẳng, để tránh né Huyết Phong, Vương Minh Hàn bậc người ngã ra phía sau, ngay sau đó liền tung một cước thật mạnh vào bụng của Huyết Phong

Cả hai đứng trực diện nhau, Vương Minh Hàn lại như một chiến thần uy mãnh không sợ bất cứ một kẻ địch nào, nhất là đôi lông mày hình lưỡi kiếm đầy khí chất vương giả lại càng khiến cho Vương Minh Hàn trở nên uy vũ vô cùng.

Mỗi một quyền, một cước mà anh vung người tung ra đều mang theo lực đạo mạnh đến khiếp đảm. Dù đánh đến như vậy vẫn không thể đả thương được Huyết Phong, hắn càng lúc càng hung hãn hơn.

Vài vết cắt lộ rõ trên người của Vương Minh Hàn, vết cắt ngọt đến mức máu không kịp chảy ra bên ngoài da

Tiểu Diệp ngồi đó quan sát, cô cuối cùng cũng biết lý do liền kêu lên cảnh báo cho Vương Minh Hàn biết tình hình hiện tại "Hắn cắn thuốc"

Vương Minh Hàn bậc người nhảy ra khỏi phạm vi của Huyết Phong, nhưng đột nhiên tốc độ của Huyết Phong đạt vượt ngưỡng bình thường, hắn xông đến giật gối trúng vào bụng của Vương Minh Hàn, ngay sau khi cơn đau còn chưa dứt, Vương Minh Hàn đã bất chợt nhìn thấy một lưỡi dao sáng bóng lướt ngang qua mặt mình.

Nhanh như chớp, anh xoay người né lưỡi dao nhưng khoảng cách này không kịp phản ứng đã khiến cho vòm ngực to lớn của anh xuất hiện một vết cắt dài ngoằn.

Tức thì ngay sau đó đi liền một cước của Huyết Phong khiến cho Vương Minh Hàn bị hất tung, lưng của anh đập mạnh vào vách đá rồi ngã xuống đất

Nét mặt của Huyết Phong cao có lạ thường, hắn một tay cầm dao, tay còn lại bật nhanh bật lửa rồi mang theo cử chỉ đầy sự oán hận mà bước đến trước mặt Vương Minh Hàn

Tiểu Diệp gượng nhào đến cản trước mặt Vương Minh Hàn như cố gắng chặn cơn cuồng sát của Huyết Phong "Đừng mà, Huyết Phong, anh đừng làm hại anh ấy. Tôi sẽ liều mạng với anh"

Huyết Phong nắm lấy cổ tay Tiểu Diệp hất mạnh cô sang một bên rồi quát lớn "Cũng vì hắn mà em mới không chịu ở cùng tôi, hắn nhất định phải chết"

Huyết Phong mang theo sự nóng giận cực độ mà vung dao quá trán, muốn một nhát đâm chết Vương Minh Hàn. Vừa lúc này, chợt từ phía sau phát ra một âm thanh gầm gừ cực lớn

Huyết Phong theo phản xạ quay đầu nhìn ra phía sau, Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn cũng đồng thời nhìn ra hướng sau lưng của anh ta

Huyết Phong hướng bật lửa về phía nào đó.

Một sinh vật to lớn đang há toác miệng, nanh nhọn chi chít khắp cả mồm. Cửa miệng há to, khoang miệng rộng toạc như một cái hố đen con thể nuốt chửng mọi thứ

Nó có một chiếc mõm dài, khứu giác nằm ngay ở đỉnh hàm trên của mõm dài. Da nó sần sùi như khúc gỗ đẽo, tròng mắt đặc biệt lại có màu vàng. Dù là trong bóng tối và chỉ với một chút ánh sáng từ bật lửa phát ra nhưng cũng đủ để nhìn thấy sự kinh hoàng toát ra từ vẻ ngoài của con vật đó.

Tiểu Diệp cứng đờ người trước sự kinh sợ của mình, nó là loài động vật lớn nhất cô từng thấy...

Nó là loài cá sấu khổng lồ mà lần đầu tiên tận mắt Tiểu Diệp được nhìn thấy

Chính xác nó là một con cá sấu. Vả lại còn là một trong sáu loài có khả năng ăn thịt người và đặc biệt hơn là nó còn to gấp đôi loài cá sấu trưởng thành thường thấy nữa...

Ba người ở đây đều đồng loạt chết đứng trước cảnh tượng con vật to lớn này. Vương Minh Hàn vừa phát hiện ra khoang mồm to lớn của nó bắt đầu động đậy, phản xạ đầu tiên của anh là kéo lấy Tiểu Diệp lộn người núp kín vào một góc, anh đưa tay bụm chặt miệng cô lại

Ngay sau đó, con cá sấu khổng lồ kia há toát miệng xông đến xơi tái Huyết Phong, đáy mắt của Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn đồng loạt mở lớn, sau một lúc nghiền nát xương của người đàn ông xấu số, cá sấu ngậm chặt thi thể của Huyết Phong quay đi.

Hình ảnh cuối cùng mà Tiểu Diệp nhìn thấy chính là hai cánh tay của người đàn ông nằm lủng lẳng trước cái miệng đầy răng nanh. Ngay khi con cá sấu quay đầu đi, từ trong hai cánh tay người đàn ông rơi ra một con dao mổ và một chiếc bật lửa.

Vương Minh Hàn áp sát Tiểu Diệp vào trong vách tường, anh thì thầm vào tai cô "Anh sẽ đi lấy chúng về"

Tiểu Diệp dựa theo cảm giác của mình giữ lấy anh "Anh phải cẩn thận"

Cô không nghe thấy anh hồi đáp nhưng từ những âm thanh he hé phát ra, cô biết anh đang bắt đầu hành động rồi

Con cá sấu đó vì cảm nhận được ánh sáng từ chiếc bật lửa nên mới tấn công Huyết Phong. Vì vậy tốt nhất bây giờ là thu nhặt những thứ gì có thể sử dụng gom lại một chỗ trước đã.

Tiểu Diệp căng thẳng ngồi chờ đợi, toàn thân cô bất động, không dám cử động cũng gần như là không dám thở nữa.

Vương Minh Hàn rón rén từ từ mò đến chỗ khi nãy, anh đưa tay sờ sờ ra phía trước mặt mình, thứ anh chạm vào đầu tiên đó là chiếc bật lửa cổ điển đốt cháy bằng xăng

Vương Minh Hàn mỉm cười, sau đó lại tiếp tục đưa tay về nền đất ẩm phía trước, sờ trái, sờ phải thì lần này lại như chạm phải một khúc gỗ, anh lần lần tay mình theo khúc gỗ đó nhưng không hiểu sao cảm giác chính là càng lúc càng to, khúc gỗ này to vậy, hình như khi nãy lúc Huyết Phong bật lửa lên rõ ràng là không hề có khúc gỗ nào chắn lại ở đây. Vậy thứ này không phải là cây gỗ mà là...

Vương Minh Hàn giật mình rụt tay lại, tay kia của anh vội vàng bật lửa lên xem thì ôi mẹ ơi

Trước mắt anh chính là con cá sấu khi nãy, nó lại bò lên và đáng sợ hơn hết chính là thứ mà khi nãy anh liên tục sờ vào tưởng là khúc gỗ hóa ra lại là lớp da bên ngoài của con cá sấu đó.

Hai mắt có nó động đậy linh hoạt, vẻ như nó nhìn thấy đốm lửa trên tay Vương Minh Hàn. Rồi bất ngờ, miệng nó mở rộng hết công suất như muốn ngoạm lấy đầu của Vương Minh Hàn mà nuốt anh vào bụng.

Vương Minh Hàn phản xạ cực nhanh mà phóng người lách toàn bộ cơ thể ra khỏi miệng con cá sấu lớn. Nhưng ngay khi anh giữ lại bộ dạng thăng bằng trên mặt đất thì không biết từ đâu xuất hiện một chiếc đuôi dài gai góc phi thẳng một đường hất văng Vương Minh Hàn rơi xuống một hố nước lớn ở phía sau con quái vật

"Giữ lấy" Vương Minh Hàn không lường trước được nguy hiểm sắp xảy ra, anh chỉ còn cách ném chiếc bật lửa lại cho Tiểu Diệp, còn mình thì bị con quái vật kia hất văng ra xa

Tiểu Diệp ngồi quan sát từ nãy đến giờ, thứ cô chú ý nhất vẫn là đống cây gỗ khô mục nằm ở bên kia, chúng nằm cách cô gần 50 độ. Tiểu Diệp nhặt lấy chiếc bật lửa rơi xuống trước mặt mình, cô nắm chắc trong tay rồi bắt đầu hành động

Tiểu Diệp nhìn thấy Vương Minh Hàn bị hất văng đi, sau đó còn nghe thấy tiếng nước, rõ ràng là hố nước đó là hang ổ của con cá sấu này.

Cô dùng hai tay của mình từ từ xê dịch toàn bộ thân thể của mình về phía trước, cô bường người men theo sát vách tường để tránh gây ra động tĩnh, thứ cô muốn làm chính là "động như không động"

Di chuyển như không di chuyển

Khi Tiểu Diệp nhích được một đoạn, con cá sấu kia đúng thật là không phát hiện ra cô, nó không hề có động tĩnh gì tiếp theo mà nằm yên ở đó, Tiểu Diệp lại nhích đi, nhích đi như vậy

Đến khi cô nghe thấy tiếng di chuyển của con quái vật thì cô giật mình dừng mọi hành động lại, cơ thể nằm áp xuống mặt đất.

Tiếp theo đó, Tiểu Diệp lại cảm giác thấy dường như có thứ gì sắp bay đến gần chỗ mình, cô hốt hoảng nghiêng người bật lưng áp sát vào tường, thứ gì đó bay đến xoẹt ngang qua trước người của Tiểu Diệp, thứ đó chỉ cách cô không đến một xăng-ti-mét nữa thôi là chạm phải cô.

Đúng hơn đó chính là đuôi của con cá sấu khổng lồ ấy, lúc nó xoay người di chuyển về phía hố nước thì chiếc đuôi phía sau có nó sẽ quay về hướng cô

Xét về tình hình, nếu như khi nãy cô áp người nằm bẹp dưới đất thì có lẽ đã bị chiếc đuôi đó quất trúng. May mắn là cô đã thay đổi ngay tư thế ở ngay phút cuối.

Con cá sấu vừa quay đi khỏi, cô nhanh chóng bò đến, vết thương ở chân cô vẫn đau đến mức hành hạ cô muốn chết đi sống lại vậy. Chính vì thế, Tiểu Diệp chỉ còn cách bò bằng hai đầu gối, cô gắng sức bò thật nhanh để đến được chỗ gỗ mục đó.

Ngay khi cô đến được nơi muốn đến, hành động liên tiếp sau đó là gộp hết những khúc gỗ dài có, ngắn có ấy lại chất thành một đống.

Tiểu Diệp nhanh tay mở chiếc nắp chăm xăng của bật lửa ấy ra, cô chầm chậm đổ một ít xăng lên đống cây gỗ ấy. Lùi lại một chút, Tiểu Diệp bật lửa lên đốt cháy đống gỗ đó lên.

Cả bầu không khí nơi này thoáng chốc phát sáng, toàn bộ không gian đều hiện ra trước mặt cô.

Tiểu Diệp tay cầm chắc bật lửa dùng tốc độ nhanh nhất bò vào nắp sau một tảng đá ở gần đó, bây giờ có ánh sáng rồi, mọi thứ dần dần sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng điều khiến cô lo lắng nhất vẫn là Vương Minh Hàn, khi nãy anh bị hất
văng xuống nước không biết bây giờ ra sao nữa, liệu có bị con quái vật đó...

Không đâu, anh ấy bản lĩnh như vậy, chắc chắn không thể xảy ra chuyện được...

Ngay khi lòng dạ Tiểu Diệp nóng như lửa đốt, cô chợt nhìn thấy dưới mặt hồ nước ủng lên rất nhiều bọt bong bóng.

Bên dưới, một con quái vật to lớn từ từ chui đầu ngoi lên.

Tiểu Diệp hít lấy một hơi lạnh. Cô đanh mặt quan sát con quái vật đang từ từ tiến đến đống lửa cô vừa đốt khi nãy.

Phía sau con quái vật, một người đàn ông cũng từ từ ngoi lên khỏi mặt nước. Anh nhìn thấy Tiểu Diệp nấp sau tảng đá, còn con quái vật kia lại đang chầm chậm hướng về phía của cô

Vương Minh Hàn cắn răng nép người len theo bức tường đa bao bọc xung quanh đi vòng đến chỗ cô. Nhưng đi được nửa đường Vương Minh Hàn phải đứng khựng lại vì giờ phút này, con quái vật to lớn ấy đã quay lại hướng anh, nó dường như đã phát hiện ra anh rồi.

Tiểu Diệp cũng nhận ra được việc này, cô cắn răng chịu đau phi người ra khỏi tảng đá, hai tay nhanh chóng chộp lấy hai khúc gỗ đang cháy phừng phừng ném vào đầu của con quái vật

Con cá sấu lại đầu về phía Tiểu Diệp, nó hung hãn nhảy đến táp cô nhưng thân thủ của Tiểu Diệp lại nhanh hơn, cô lách người tránh kịp rồi lại ẩn thân vào tảng đá khi nãy

Vương Minh Hàn đảo mắt nhìn xuống dưới bụng con cá sấu là thanh dao mổ của Huyết Phong để lại, nó nằm ngay dưới đất nhưng bên trên lại là cái bụng to đùng của con quái vật chết tiệt kia.

Tiểu Diệp nhìn thấy Vương Minh Hàn mang theo tầm ngắm đúng chằm chằm đúng vào con dao nằm dưới bụng con quái vật, cô liếc mắt sang trái suy nghĩ liền lập tức làm liều, cô lấy trong mép áo ngực ra một thứ có thể cứu cô vào thời khắc này...

Con nhộng

Tiểu Diệp cắn con nhộng ra rồi nghiền nát đó, cô muốn thuốc phải có tác dụng nhanh nhất mà không ngừng nghiến răng nhai lấy nhai để. Sau đó liền nuốt hết vào bụng...

Quả thật cách này có tác dụng rất nhanh, toàn thân cô bắt đầu mất cảm giác đau, một nguồn năng lượng dâng trào đến tận huyết quản, chảy cuồn cuộn trong từng khoang tế bào của cô.

Tiểu Diệp lộn người phóng ra ngoài, cô lại lấy tiếp một khúc gỗ đang cháy, lần này lửa trong khúc gỗ ấy làm bỏng đỏ tay cô nhưng có vẻ như cô hoàn toàn không biết đau nữa.

Con cá sấu quay người hoàn toàn về phía cô, nó há miệng to ngoác, Tiểu Diệp cô còn tinh ý ngửi thấy một mùi hôi thối thoát ra từ miệng con quái vật.

Tay cô giữ chặt lấy khúc cây gỗ đang cháy, hai chân thoăn thoắt chạy vụt đi, con cá sấu như bị chọc giận liền quay người đuổi theo cô.

Vương Minh Hàn cả kinh khi chứng kiến hành động liều chết của cô nhưng bây giờ anh không còn cách ngăn cản nữa, chỉ có thể tùy biến mà hành động. Vừa thấy con cá sấu mất cảnh giác, Vương Minh Hàn liền mượn lực chân đạp vào bức tường đá phía sau, anh như một tên lửa phóng người bay vụt tới chỗ con dao, bàn tay to lớn của Vương Minh Hàn tức thì giữ được con dao nhưng vào chính lúc này, cảnh tượng trước mắt làm đáy lòng anh như bị ai bóp chặt vậy, anh lại như người mất hồn đứng đờ ra đó.

Anh nhìn thấy Tiểu Diệp bị con quái vật dùng chiếc đuôi dài ngoằng to lớn kia quất mạnh vào người khiến cô bị hất văng lên không trung. Vào thời khắc cô rơi xuống, con quái vật dùng hai chi sau làm trụ mà nhấc toàn thân lên, nó há toác cái miệng rộng của nó ra hứng lấy cô như hứng lấy một con mồi, toàn cơ thể của cô rơi thẳng xuống miệng của nó, chiếc mồm to lớn tức thì liền khép chặt lại.

Khóe mắt của Vương Minh Hàn đỏ ửng, hai bàn tay siết chặt lại, ở bàn tay cầm dao của anh chầm chậm vài giọt máu bắt đầu nhỏ xuống đất.

Toàn thân của anh như oán hận đến rung lên, ngay sau đó, Vương Minh Hàn như một kẻ mất trí điên cuồng lao đến dùng lực đạo cực mạnh mà đấm đá vào con quái vật kia

"Nhả cô ấy ra đồ gớm ghiếc"

"AAAAAAAAAA" Vương Minh Hàn vừa điên cuồng cầm dao đâm tới tấp vào con quái vật vừa gào lên. Âm giọng của anh rất lớn. Anh cứ gào thét như vậy cho đến khi âm thanh trong vòm họng khàn đặc

"Trả cô ấy cho tao"

Da của cá sấu là thứ khó đâm thủng nhất, thậm chí là có nhiều loài đạn bắn còn không xuyên. Vương Minh Hàn cứ như một kẻ điên không ngừng đấm vào con cá sấu đó.

Cảnh tượng không khác gì muỗi chích inox, không thể đâm xuyên cũng không thể đả thương. Những tưởng là không còn chút hy vọng nào, ngay cả con dao mổ nằm trên tay Vương Minh Hàn cũng không thể đâm xuyên qua lớp da cứng như đá của nó, mọi sự tuyệt vọng dần lấn át lấy tâm trí anh.

Rồi chợt như một phép màu kỳ lạ, Vương Minh Hàn nhìn vào con mắt trong trẻo của nó lại khiến ngờ ngợi nhớ về điểm yếu của loài cá sấu.

Cá sấu tuy mạnh nhưng không phải là loài bất khả chiến bại. Thiên nhiên không hề tạo ra loài vật bất khả chiến bại và cá sấu cũng không hề ngoại lệ. Cá sấu có một điểm yếu, đó chính là mắt của chúng. Nếu tác động một lực đủ mạnh vào mắt cá sấu, nó sẽ lập tức nới lỏng hàm ra.

Còn không hề có suy nghĩ cho hậu quả, Vương Minh Hàn dùng tốc độ nhanh chết chạy lên hai chi trước rồi leo lên đầu con cá sấu ngồi trên đó.

Vương Minh Hàn nắm hai đấm tay lại, hai bàn tay anh mang theo lực đạo điên cuồng đấm mạnh vào hai bên mắt của con cá sấu, nó đau đớn nên lùi lại, Vương Minh Hàn dĩ nhiên không thể tha cho nó, anh xông đến cực lực đấm thêm mười mấy cái vào mắt nó. Sự thịnh nộ của Vương Minh Hàn hiện giờ có thể móc được cả mắt nó ra nữa kìa.

Không bất kỳ điều gì có thể diễn tả được tâm trạng của anh, sự nóng giận ấy được biểu hiện rõ ràng nhất là thông qua sức mạnh mỗi lần tác động vào mắt của con cá sấu.

Vương Minh Hàn vô thức điên cuồng đấm mạnh vào hai bên mắt khiến cho khóe mắt của con quái vật kia chảy cả máu. Hai mép hàm của nó lập tức há rộng ra nhưng anh không nhìn thấy Tiểu Diệp bên trong, chẳng lẽ nó đã nuốt cô vào dạ dày rồi sao...

Vương Minh Hàn lại điên tiết đấm thêm mấy cái nữa. Bây giờ anh rối lắm, anh không biết làm sao nữa. Nó nuốt cô vào bụng rồi, anh không biết phải làm sao ngoài việc muốn đấm chết con quái vật này

Vương Minh Hàn cứ đấm như vậy cho đến khi hai bàn tay anh cũng chảy đầy máu cho lớp da cứng của cá sấu gây ra

Vương Minh Hàn bất lực ngồi trên đầu con cá sấu, từng giây từng phút trôi qua càng làm lòng dạ anh nóng như lửa đốt, chỉ còn thiếu mỗi việc là anh sẽ chui vào dạ dày của con cá sấu đó kéo cô ra ngoài

Vương Minh Hàn ngồi trên đầu con cá sấu ấy không ngừng vừa đâm dao vừa đánh, con dao mổ của anh đâm thủng cả mắt của nó khiến cho nó đau đến mức vùng vẫy, chiếc đuôi dài cứng cáp kia vung vẫy lung tung, chiếc đuôi ấy vài lần quất mạnh vào bức tường đá xung quanh liền khiến cho nơi đó xuất hiện một vết nứt.

Nhưng dường như sự đau đớn của con quái vật này không chỉ nằm ở ngay mắt, nó còn có vẻ như đau đớn hơn gấp trăm lần việc cắt thịt lột da nữa....

Con cá sấu đột nhiên sụm người, hai chi trước gần như là sắp không còn cử động được nữa, hai chi sau cũng run rẩy không kém. Sau đó, sự đau đớn ấy dường như đã lan đến bụng, con quái vật dùng toàn bộ sức lực cuối cùng vùng người lật ngửa bụng lên

Vương Minh Hàn hốt hoảng nhảy khỏi người con quái vật đó, anh đứng ra bên ngoài quan sát thì có vẻ như con quái vật đó đã chết tươi rồi

Vương Minh Hàn chầm chậm bước đến quan sát, vùng bụng dưới của con quái vật trắng toát, bên trong dường như có một thứ gì đó nhọn hoắc nhô ra nhưng vì lớp da căng cứng nên mũi nhọn đó chỉ nhô lên rồi lặng xuống, sau đó lại nhô lên

Vương Minh Hàn bất giác hiểu ra chuyện gì đó, với con dao mổ trong tay, anh chạy đến, dùng sức đâm mạnh vào lớp da bụng dưới của con cá sấu.

Đối với cá sấu, lớp da ở dưới bụng là mỏng nhất, nhưng không phải mỏng manh như tờ giấy mà tức là nó có thể dùng dao đâm thủng được nhưng cũng không dễ dàng gì cả

Vương Minh Hàn phải dùng rất nhiều sức mới có thể cắt được một đường rãnh trên bụng dưới của con quái vật, rồi chợt anh lại nhìn thấy một đầu kim loại bên trong nhô ra ngoài

Anh vui mừng kêu lên "Tiểu Diệp"

Phải, chính là cô. Loay hoay một lúc, cả hai hợp tác ăn ý, một người từ trong cắt ruột con cá sấu chui ra, một người bên ngoài cắt lớp da dày của con cá sấu, cuối cùng cái rãnh cắt dưới bụng con quái vật cũng bị hai người khoét một lỗ lớn, Tiểu Diệp từ trong bụng con cá sấu khổng lồ chui ra bên ngoài

Toàn thân của từ đầu đến chân của cô đều nhớp nháp chất dịch nhầy nhụa rất buồn nôn. Vừa hít được không khí, việc đầu tiên Tiểu Diệp làm chính là nôn hết những thứ trong bụng ra ngoài

Mãi một lúc bình tĩnh lại, cả hai mới có thể nói chuyện được với nhau. Vừa trải qua một cơn đại nạn, ắt hẳn ai cũng bị dọa cho hồn vía bay tận chín tầng mây

"Em đã làm gì con quái vật đó vậy?" Vương Minh Hàn vừa cười vừa hỏi cô.

Tiểu Diệp lại bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì, cô chầm chậm đáp lại "Nó nuốt em vài tận trong dạ dày, trong đó ngộp với đầy nước, em vì muốn thoát thân nên đã không ngừng đánh vào những màng dạ dày của nó"

Nói tới đây, cô mở bàn tay đang siết chặt chiếc kẹp tóc ra "Nhờ có cái này" vừa nói cô vừa bật lưỡi dao nằm trong khe rãnh của chiếc kẹp tóc ra. Vương Minh Hàn vừa thấy liền hiểu ngay, anh biết cô gái của anh rất thông minh, sẽ có cách thoát thân.

Vương Minh Hàn không thêm gì, anh chỉ có thể vòng tay ôm lấy cô. Thời khắc cô bị con quái vật nuốt vào bụng, lúc đó cảm giác đau đớn của anh khiến anh thảm bại vô cùng, ruột gan của anh nhói lên liên hồi, vào chính thời khắc đó, anh chỉ muốn bẻ gãy hàm của con quái vật rồi cứu cô ra khỏi đó.

Anh không muốn mất cô. Đó là tâm nguyện duy nhất kiếp này anh muốn làm

Tiểu Diệp thấy Vương Minh Hàn cứ như vậy mà ôm mình, cô đẩy anh ra "Người em bẩn lắm"

"Không bẩn"

Vương Minh Hàn không chịu buông tay, đã vậy còn ôm cô chặt hơn, trải qua liên tục những nguy hiểm như vậy, bây giờ đây anh chỉ muốn giữ cô trong lòng, không muốn để cô rời khỏi tầm mắt của mình nữa

Tiểu Diệp đúng là thảm, hết Huyết Phong đòi ăn thịt, bây giờ lại bị cá sấu ăn thịt. Anh bạn cá sấu này cũng thật quá đáng, nuốt cô thẳng vào dạ dày mà chẳng thèm nhai thử xem xương có mềm hay không...

Vương Minh Hàn cứ mặc kệ mọi thứ mà ôm cô trong lòng mình, cả hai ngồi bên đống lửa xương người đang cháy để hong khô quần áo, sự dịu dàng của anh dành cho cô chính là quà tặng mà cô muốn có nhất

"Tiểu Diệp, sau này dù có gặp nguy hiểm xin em hãy cho phép anh bảo vệ em. Xin cho phép anh được cả đời này bầu bạn với em"

Tiểu Diệp khịt mũi cười vì lời này của anh "Bầu bạn cả đời"

Vương Minh Hàn gật đầu mỉm cười "Bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất anh dành cho em"

Tiểu Diệp chợt nhớ lại những lời mà lần đó đứng trước hồ Khuynh Thành cô đã nói với Tiểu Tình.

Cô nói

"Em đồng ý, em bằng lòng làm bạn với anh cả đời. Em nguyện đem sự chấp thuận này mai táng trong lòng thời gian. Bao giờ thời gian chết đi, lúc đó em mới rời xa anh"

Và dĩ nhiên nó không xét trên phương diện "đồng hồ hết pin"

Vương Minh Hàn mỉm cười hạnh phúc ôm chặt cô trong lòng ngực mình "Kiếp này, việc anh làm đúng nhất chính là gặp được tiểu tri kỷ là em"

Tiểu Diệp thở ra một hơi dài như than phiền "Em suy tính trăm mưu ngàn kế để giết Ngụy Hồng, mọi thứ em đều tính toán tỉ mỉ nhưng lại không tính được là mình sẽ yêu anh"

Tiểu Diệp trầm lặng một lúc rồi lại bày tỏ mình ra cho anh biết "Có phải từ đầu anh đã biết em tiếp cận anh là có mục đích"

"Phải"

"Vậy sao còn để em lợi dụng?" Cô cũng đoán ra từ sớm anh đã biết cô lợi dụng anh nhưng lại càng không ngờ tới là anh chẳng để tâm đến việc này

"Vì đó là em" Vương Minh Hàn trả lời rất dứt khoát, dường như là đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu rồi

Vương Minh Hàn trả lời xong lại tiếp tục hỏi ngược lại cô "Vậy em bắt đầu có cảm giác với anh từ khi nào"

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Vương Minh Hàn, Tiểu Diệp bật cười khúc khích, hai gò má cũng từ từ ửng đỏ lên "Từ lần đầu tiên của em"

Vương Minh Hàn nhíu mày, anh không hiểu "Lần đó, thì sao...?"

Tiểu Diệp nhoẻn miệng cười "Thì lúc đó cảm giác hơi lạ lạ, rồi sau này lại biết được anh là thằng nhóc xấu xa năm đó em gặp ở Ngụy gia, vừa lúc đó anh lại vì em mà đỡ lấy một viên đạn, chính lúc đó, em mới hiểu rõ bản thân mình, thì ra từ lâu, em đã buông bỏ phòng bị với anh"

Vương Minh Hàn còn đang bị chính những lời nói này của cô làm cho đầu óc quay cuồng, anh lại nghe thấy cô tiếp "Anh biết không, trái tim em có vách ngăn, một bên màu đỏ, bên còn lại là màu đen. Trái tim màu đen của em chứa thù hận vì vụ thảm sát năm đó, chứa những sự tàn nhẫn mà Ngụy Hồng đã dạy cho em, chứa một Diệp Vô Tâm đúng nghĩa vô tâm và gai góc. Nhưng ngược lại, trái tim màu đỏ của em lại dành cho người bạn tri kỷ năm đó, dành cho vị lão đại phúc hắc là anh, và còn...dành cho cả tương lai sau này của chúng ta"

Vương Minh Hàn hạnh phúc ôm cô vào lòng, anh muốn cảm nhận tất cả sự ngọt ngào của cô. Muốn lập tức đưa cô về Vương gia đại trạch. Muốn tuyên bố với cả thế giới này Tiểu Diệp là vợ của anh, trước đây cô là người anh mong nhớ, bây giờ là người anh yêu và sau này là vợ của anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện