Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Hôn Lễ


trước sau

Em Nguyện Làm Một Người Bình Thường Bên Cạnh Anh

Bầu Bạn Là Lời Tỏ Tình Lâu Dài Nhất Anh Dành Cho Em

Đại Tân Hôn

Một tuần trôi qua trong sự tất bật, mỗi người mỗi việc không ai giống ai, mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn

Theo thông lệ truyền thống nên diễn ra lễ rước dâu nhưng hiện giờ Tiểu Diệp vốn đang sống hẳn hoi trong Vương Gia Đại Trạch nên không có cách nào chiều ý cô cả.

Ban đầu cô đề xướng quay trở về nhà cũ Diệp gia nhưng Vương Minh Hàn lo lắng vô cùng, ở đó là biệt uyển hiu quạnh, huống hồ nơi đó từng xảy ra quá khứ ám ảnh đầy đau buồn của cô, anh không muốn để cô về đó, kẻo ở một mình lại suy nghĩ lung tung, anh không ở bên cạnh sẽ càng thấy bất an hơn

Đến cuối cùng là vẫn Tiểu Tình suy nghĩ chu toàn, cô ấy đề nghị đưa Tiểu Diệp sang ở Tống trạch để tiện đường cho Vương Minh Hàn làm lễ rước cô dâu.

Tiểu Diệp e ngại việc này sợ làm phiền đến Tống lão gia nhưng ông ấy xem Tiểu Diệp không khác gì con gái mình nên không hề có ý khước từ nào cả, ngược lại là tuyệt đối ủng hộ, vô cùng hào hứng khi cho mượn phòng

"Tiểu Diệp cháu yên tâm, từ lúc Tiểu Tình gả đi thì Tống trạch luôn bỏ trống, phòng của con bé cũng được dọn dẹp hằng ngày, nếu cháu không thích có thể tùy tiện chọn một căn phòng khác. Cháu là con gái của Nhất Giang thì cũng như con gái chú, không việc gì phải ngại"

Tiểu Tình cực lực ủng hộ "Tiểu Diệp, chị thấy bây giờ cuộc sống hôn nhân của em không phải rất viên mãn sao? Nếu chị xuất giá từ Tống trạch thì sẽ được thừa hưởng vận may phúc trạch như em vậy. Còn nữa nha, em có thể cho chị mượn hai tiểu bảo bối nhà này làm thiên sứ đi trước rải hoa cho chị"

Không biết từ đâu chui ra hai cái đầu nhỏ xíu tròn trịa, một nam, một nữ lại vô cùng thanh tú. Chúng đáng yêu hết phần thiên hạ, nhất là cô bé gái lần trước mời trà đã để lại trong lòng Diệp Diệp một nỗi vấn vương khó tả

Đậu Đỏ mỉm cười híp mắt, cô bé chạy đến nắm tay áo Diệp Diệp mà lay lay tay cô "Cô Tiểu Diệp có muốn để Đậu Đỏ làm thiên sứ dẫn đường không?"

Tiểu Diệp bật cười xoa nhẹ lên đầu bé con "Đương nhiên là cô muốn rồi, con đáng yêu như thế sao cô lại không muốn được"

Đứa bé trai nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, nụ cười vô cùng có khí chất nam tử hán "Cô ơi, cô xinh đẹp như vậy, sau này con gái cô sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp giống cô"

Vương Minh Hàn kéo Phó Kiến Văn sang một góc rồi vỗ nhẹ lên đầu thằng bé "Xem ra con lại chuẩn bị nói điều gì đó rồi?"

Phó Kiến Văn cười cười như muốn lấy lòng anh "Ba nuôi thật tài giỏi. Ý của con là con đã chấm được con gái của ba rồi. Sau này ba nuôi phải gả em ấy cho con"

Vương Minh Hàn vừa chỉnh trang quần áo cho thằng bé vừa trêu "Cái thói ép người này của con xuất phát từ đầu vậy?"

Ở một góc nào đó, người đàn ông đen mặt trông vô cùng khó coi

Tiểu Tình cười khúc khích nhìn Phó Quân Hạo đang ho sặc sụa

Phó Quân Hạo "....." Nằm không cũng trúng đạn

Sau khi mọi quyết định đã đâu vào đấy. Tiểu Tình bỏ một chuyến trở về Tống trạch để cùng Liễu Trang Như trang trí lại phòng ốc, vừa hay có thể chuẩn bị một vài trò chơi quấy rối nhỏ để thử thách đàn trai, ngay cả Phó Quân Hạo và Ứng Khiêm vì muốn giúp Vương Minh Hàn đoạt cô dâu nên cũng đã không ít lần thử dò la nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Họ vốn dĩ là miệng kín như bưng

Cuối cùng thì thứ gì đến cũng đến, giấc mộng được đưa Tiểu Diệp về nhà cuối cùng cũng diễn ra, cả đêm qua Vương Minh Hàn nôn nóng đến mức cố gắng ngủ thế nào cũng không chợp mắt được, anh cứ xoay tới xoay lui, đầu óc rối tung rối mù.

Ít phút nữa thôi, cô ấy sẽ chính thức trở thành vợ của mình, sẽ là người mà đời này kiếp này Vương Minh Hàn không bao giờ thay đổi. Cô là chính thất duy nhất của anh, là niềm an ủi lớn nhất đời này của anh

Chuông báo thức vừa reo lên, Vương Minh Hàn đã tung chăn bật người ngồi dậy, anh tắm rửa sạch sẽ, tự tay mình mặc bộ lễ phục sang trọng lên người, còn tỉ mỉ xịt lên cơ thể một ít nước hoa nam giới. Tóc chải vút lên cao vô cùng phong độ, vẻ mặt tươi tắn đến lạ thường, sự hiên ngang ngạo mạn vẫn chưa hề dứt trong cái khí thế hừng hừng đó của anh, nhưng hôm nay bên trong từng bước đi hiên ngang đó chính là một sự ngọt ngào lấp ló bao quanh. Vương Minh Hàn cứ mỉm cười suốt không thôi

Vương Minh Hàn đẩy cửa bước ra, bên ngoài là hơn năm mươi chiếc siêu xe đổ dài cặp theo hai bên đường nối liền từ cổng lớn Vương Gia Đại Trạch

Ở giữa sảnh lớn đã có sự xuất hiện của Tứ đại hộ pháp đứng đợi sẵn, Phó Quân Hạo và Ứng Khiêm cũng đã đến, hai người họ thấy Vương Minh Hàn bước ra liền quay đầu nhìn lại

Phó Quân Hạo mặc vest tao nhã bước đến cài hoa cưới lên ngực giúp cho Vương Minh Hàn, anh còn cẩn thận chỉnh đi chỉnh lại vài lần cho đến khi đạt đến mức độ tuyệt đối hoàn mỹ thì mới chịu hài lòng

Vương Minh Hàn hiên ngang đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt ai ai cũng háo hức mong đợi sự xuất hiện của nhân vật chính ngày hôm nay

Phó Quân Hạo nhếch nhẹ khóe môi cười vỗ vỗ vào ngực của anh "Vương lão đại, hôm nay soái lắm"

Vương Minh Hàn mang theo cử chỉ kiêu ngạo vênh mặt lên "Còn phải nói sao?"

Nói rồi anh đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống những người bên dưới rồi ra lệnh "Đã đến lúc đưa Tiểu Diệp trở về rồi"

Nói xong Vương Minh Hàn còn thản nhiên cong miệng cười đắc ý.

Anh bước đi giữa hai dòng người xếp ngay ngắn, mạnh mẽ bước ra khỏi cửa lớn. Ngay sau đó, hàng chục chiếc xe lần lượt lăn bánh vụt khỏi cổng lớn Vương Gia Đại Trạch, cảnh tượng này thật sự không khác trăm binh vạn mã đang hành quân ra chiến trường để quyết tâm đấu một trận đánh lớn vậy.

Nhưng để chống mắt lên xem thử sự đắc ý này sẽ kéo dài được bao lâu bởi vì Vương lão đại của chúng ta làm sao biết được những điều gì đang đợi phía trước

Chiếc xe dừng bánh tại sân lớn Tống trạch, Vương Minh Hàn cùng dàn rể phụ đầy khí thế tiến thẳng vào trong nhưng ngay sau đó, từ trên cao ngay chỗ cửa ra vào Tống trạch bỗng rơi xuống hai thùng nước to đùng.

"Lão đại cẩn thận" Thanh Long lập tức bật ra một chiếc ô lớn không biết lấy từ đâu che chắn lại cho Hội đồng cướp dâu, cũng nhờ vậy mà mọi người đều không ai trở thành chuột lột

Vương Minh Hàn bậc cười sang sảng đắc ý vỗ vai Thanh Long "Làm tốt lắm....Hahahaha"

Vương Minh Hàn nhấc chân đầy khí thế bước thẳng vào sảnh lớn nhưng vừa bước được vài bước thì bỗng từ đâu lại xuất hiện thêm hai cái thùng khác bay từ trong ra ngoài. Chiếc thùng này không phải là nước như lúc nãy mà là một thứ khác đặc biệt hơn

"Ràooooooo" một tiếng. Từ đầu đến chân của Vương Minh Hàn phủ đầy bột trắng, tóc của anh cũng là một màu trắng của tinh bột.

Mọi người há hốc miệng nhìn Vương Minh Hàn

Trời ơi, đúng là lo tới lo lui, tính tới tính lui vẫn không thể đoán được mưu sâu quỷ kế của bụng dạ phụ nữ.

Vừa lúc này, Ứng Kỳ Vũ và Phó Kiến Văn không biết từ đâu xuất hiện chạy đến đứng trước mặt mọi người, hai cậu bé mặc hai bộ vest trẻ con rất ra dáng bảnh bao, gương mặt khắc họa nụ cười toe toét, hớn hở, hai gương mặt nhỏ xíu xinh xắn ngước lên đồng loạt chúc phúc cho anh

"Sống bên cạnh nhau đến đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời"

Thì ra tinh bột rải lên người lại mang ý nghĩa chúc phúc này.

Vương Minh Hàn không biết nên phản ứng thế nào cho đúng, nhưng dù sao thì cũng là lời hay ý đẹp, anh bật cười sang sảng cúi người xuống trước hai cậu bé đáng yêu, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng

"Ai dạy các con trò này hả?"

Phó Kiến Văn nhanh miệng đáp lời anh "Còn ai trồng khoai đất này, không là mẹ Tiểu Tình thì còn ai nữa"

Vương Minh Hàn cong miệng cười, bộ dạng vô cùng nhúng nhường

"Vậy nói cho ba nghe còn bao nhiêu cạm bẫy đang bày ra phía sau chờ ba vậy hả?"

Phó Kiến Văn lưỡng lự một chút mới nhanh nhảu đáp lại "Ba nuôi nè, chúng ta ra đây bàn một vụ làm ăn lớn được không?"

Nói rồi Phó Kiến Văn nắm tay Vương Minh Hàn kéo anh sang một góc thì thầm. Không biết cả hai nói gì nhưng một lúc sau liền thấy hai người họ quay lại, đã vậy Phó Kiến Văn còn lén lút đưa một phong bì màu đỏ cho anh nữa, trên mặt hai người một lớn một nhỏ lại cười hí ha hí hửng vô cùng quỷ quyệt

Vương Minh Hàn ra hiệu cho đám rể phụ theo sau mình, anh nhẹ nhàng vượt qua thêm vài cửa nữa. Hầu hết những thử thách bày ra đều là những chiêu trò khủng khiếp nhất có thể khiến cho Hội đồng cướp dâu thua thê thảm, nhưng xem ra Vương Minh Hàn đã thương lượng được với Phó Kiến Văn

"Tiểu Tình, cậu xem bọn họ đã đến chưa?"

Tiểu Tình nghênh mặt đắc ý đáp "Chưa đâu? Ít nhất là tầm nửa giờ nữa"

Sở dĩ Tiểu Tình chắc ăn như vậy là vì cô đã sắp xếp bác Kỳ, là ông lão bán cá ngoài chợ mà Diệp Diệp quen biết, ít ai biết rằng ông ấy lại là một tay đại kiện tướng, bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch không có đối thủ để làm cửa ải khó cho Vương Minh Hàn nên Tiểu Tình đinh ninh rằng sẽ phải mất thêm rất nhiều thời gian nữa mới có thể nhìn thấy được đám cướp dâu. Nhưng cô làm sao biết được "thằng quỷ con" nhà cô đã đi lấy lòng ông Kỳ từ lâu, thậm chí còn kéo được ông ấy về phe của Vương Minh Hàn nên anh chỉ còn dùng vài nước cờ liền có thể giành chiến thắng

Tiểu Tình và Liễu Trang Như ngồi bên trong phòng trang điểm với Diệp Diệp, ngay cả Chu Tước cũng bị Tiểu Tình kéo sang đây để phụ việc, Chu Tước đáng thương cũng không có cách nào từ chối. Thỉnh thoảng, họ lại mở hé cửa phòng ra nhìn ra bên ngoài. Thoáng cái đã thấy đám rước dâu ập vào gần đến nơi. Tiểu Tình hốt hoảng đóng sầm cửa lại, cô quay vào trong với vẻ mặt hoang mang cực độ

"Trang Như, chúng ta bày thiên la địa võng rất nhiều mà, mới đó mà họ đã vào đến nơi rồi là sao?"

Liễu Trang Như cũng đần mặt ra không kém

Vừa nghe cái gì vậy?

"Để mình xem" Liễu Trang Như không tin, cô vừa dự tính chạy đến hé cửa ra xem thì lập tức bị Tiểu Tình ngăn lại

"Đừng, e là họ đã đứng ở trước cửa rồi"

Tiểu Tình vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài cửa phòng của cô cực kỳ ồn ào, khỏi phải đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra

Chu Tước ngồi bên cạnh Diệp Diệp đắc ý cười "Lão đại không phải người dễ bị bắt nạt đâu, nếu ngài ấy không có bản lĩnh thì làm sao quy phục được "đại tẩu" đây"

Tiểu Tình và Liễu Trang Như đồng loạt đen mặt ">.<" Chúng tôi mới không tin không làm khó được anh ta.

Diệp Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng, cô ngồi đó đợi hai cô gái này xem còn chiêu trò gì tung ra nữa không?

Tiểu Tình búng tay một cái "bóc" liền bậc cười ha hả

"Chiêu cuối"

Liễu Trang Như mở một nụ cười nham hiểm quay sang nhìn Diệp Diệp "Tiểu Diệp, cô có thích con số 1314 không?"

Diệp Diệp chẳng để tâm mấy chuyện này nên cô không biết ý nghĩa của con số 1314, vậy là hơi ngơ ngác đảo mắt qua lại giữa hai cô gái trước mặt

"Thích hay không thì có vấn đề gì sao?"

Liễu Trang Như cau mày ngắt ngang "Chỉ cần trả lời là có hay không thôi?"

"Ưm..ơ...ờ ờ chắc là thích" Diệp Diệp lưỡng lự một chút mới tùy tiện đáp lời. Liễu Trang Như hí hửng liếc mắt ăn ý với Tiểu Tình

Đã vậy hai đôi bạn cùng tiến kia cũng rất cảnh giác nhìn Chu Tước ám thị "Cấm bán đứng chúng tôi"

Chu Tước mặt đen như đít nồi "..." Tôi có làm gì đâu?

Hội đồng cướp dâu bước đến cửa lại vô cùng ồn ào mà hò hét

Vương Minh Hàn ra hiệu cho mọi người yên lặng một chút sau đó liếc nhìn ra hiệu cho Thanh Long, anh ta bước đến gõ cửa phòng lớn tiếng gọi

"Phó phu nhân, cô có thể giao "đại tẩu" của chúng tôi ra được chưa? Nếu chúng tôi đếm đến mười vẫn không thấy cô đưa "đại tẩu" ra thì chúng ta sẽ phá cửa xông vào"

"Bắt đầu"

Thanh Long vừa nói xong, đồng loạt dàn rể phụ đều đếm từ 1 đến 10

"1"

"2"

"3"

"4"

"5"

Liễu Trang Như và Tiểu Tình đứng sau cửa chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ đến khi bên tai họ chỉ còn nghe thấy những âm thanh hùng hồn

"9"

"10"

Cánh cửa phòng mới được từ từ hé ra, Liễu Trang Như bước ra trước, Tiểu Tình cũng tiếp bước theo sau và cánh cửa phòng cũng được đóng sầm lại ngay sau đó

Hai cô gái với hai phong cách trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc cũng nhẹ nhàng như nước làm toát lên vẻ ngoài quý phái sang trọng

Tiểu Tình nở một nụ cười bất đắc dĩ trước vẻ mặt gấp đến không đợi được của dàn rể phụ cô cũng chỉ còn cách giả heo ăn thịt hổ mà cười hề hề

"Mọi người đến rồi à? Sao nhanh vậy?"

Vương Minh Hàn là người lớn nên không chấp nhất kẻ nhỏ, anh nghiêm giọng đanh mặt nói với hai vị thần gác cửa

"Còn thử thách gì các cô cứ làm luôn đi"

Tiểu Tình cười khúc khích "Trời à, Vương lão đại không hổ danh là lão đại nha. Được nếu đã vậy thì tôi ra đề tài, mong Vương lão đại đây đáp ứng nhanh để có thể sớm rước được Diệp tỷ về"

Nói xong Tiểu Tình hắng giọng một cái "Khụ khụ...Tôi và Trang Như cũng chỉ là làm theo thông lệ thôi nên cũng đừng trách chúng tôi. Ở đây chúng tôi có hai người, chúng tôi cần hai bao lì xì lớn. Một bao có 13 đồng, bao còn lại có 14 đồng. Nếu Vương lão đại có thì chúng tôi cho anh thông quan"

Mười ba, mười bốn đồng phải nói là quá dễ có, nói trắng ra là tiền trẻ con ăn vặt thôi, không phải là chuyện khó khăn gì nhưng mà đó cũng là vấn đề lớn ngay lúc này

Vương Minh Hàn đưa tay vào túi sờ soạng một chút, anh có rất nhiều tiền, nhưng không có tiền nhỏ như lời Tiểu Tình nói

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều đồng loạt sờ soạng khắp người mình để tìm nhưng quả thật là không có đủ mười ba, mười bốn đồng

Vương Minh Hàn đưa mắt cầu cứu Phó Quân Hạo, anh ta chỉ còn biết cười trong đau khổ "Đừng kỳ vọng. Tiền của tôi đều giao lại cho vợ tôi rồi"

Vương Minh Hàn lại nhìn Ứng Khiêm. Ứng Khiêm thấy Liễu Trang Như nhíu mày nhìn chằm chằm mình như đang ra ám hiệu cấm anh ra tay giúp đỡ, anh hốt hoảng hét lên trong đau khổ "Vương lão đại, tôi cũng không có thật mà"

Thanh Long vội vàng quay đầu chạy đi "Lão đại đợi một chút, để thuộc hạ đi đổi tiền lẻ"

Tiểu Tình cười thầm trong bụng, bộ dạng vô cùng đắc ý. Thanh Long ơi, đừng cố gắng nữa, sẽ phải đi rất xa đấy.

Dĩ nhiên quỷ kế của cô là vô địch rồi, sắp xếp chặt chẽ vô cùng, sáng nay cô đã căn dặn người của mình đi đổi hết tiền lẻ quanh khu vực này cả rồi, bây giờ trong tay cô là cả một gia tài tiền lẻ đây

Tiểu Tình còn đang đắm chìm trong suy nghĩ đầy bá đạo của mình thì cô lại bất giác nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của con trai mình

Phó Kiến Văn chạy đến vẫy vẫy tay, Vương Minh Hàn nhìn cậu nhóc như đang cố nói gì đó. Rồi cậu bé tự chỉ tay vào trong túi của mình

Vương Minh Hàn chợt hiểu ra, khi nãy lúc đàm phán, Phó Kiến Văn có đưa cho anh một cái phong bì. Vương Minh Hàn lập tức xé phong bì đó ra, bên trong quả thật là hai bao lì xì

Niềm hy vọng tràn trề trong đáy mắt, Vương Minh Hàn mở miệng bao lì xì ra, một bao chứa 13 đồng, bao còn lại chứa 14 đồng. Anh vui tới mức kêu lên

"Có rồi"

Tiểu Tình "...." Lại là cái thằng quỷ con này dám phá chuyện tốt của mẹ nó

Tiểu Tình ngậm đắng nuốt cay nhận lấy hai bao lì xì, uất nghẹn đến đau khổ. Bây giờ thì hết chiêu rồi, chỉ còn cách lui một bước nhẫn nhịn mở cửa mời Diệp tiểu thư ra thôi

Diệp Diệp được Chu Tước hộ tống ra ngoài, lúc đi lướt qua Tiểu Tình, cô còn nở một nụ cười bái phục. Tiểu Tình nhún vai chịu trận, bị chơi khâm thì đành im lặng nhìn người lên xe hoa thôi

Diệp Diệp mặc bộ lễ phục cưới mà Vương Minh Hàn đã bỏ công chọn thật sự rất đẹp. Không cần phải dùng những từ ngữ như tiên nữ hạ phàm hay mỹ nhân xuất thế gì đó. Một chữ "Đẹp" cũng có thể hình dung được sắc đẹp của cô ngay lúc xuất hiện, sự ngọt ngào hạnh phúc lại đột nhiên toát lên mãnh liệt trong đáy mắt.

Cô bước đến đứng trước mặt anh. Vương Minh Hàn lại như bị chính vẻ ngoài của cô hớp mất hồn vía, anh đứng ngây người ra đó, không cử động cũng không hề nói gì, cứ như một bức tượng đá tầm thường ngẩn ngơ trước ánh hào quang của nữ thần xinh đẹp

Mọi người thấy Vương Minh Hàn cứ đứng đờ ra đó, Diệp Diệp ban đầu là cúi mặt xuống nhưng sau một lúc không thấy anh phản ứng liền từ từ ngẩng mặt nhìn lên, cô nghiêng qua nghiêng lại trước mặt anh rồi khẽ cười hết cách.

Tiểu Diệp nhìn vào đầu tóc của anh bị phủ một lớp bột trắng, cô lắc đầu vì cái trò quấy phá này liền tìm khăn giấy lau tóc cho anh

Từng cử chỉ, hành động của cô đều thu hết vào tầm mắt anh, dù là những cử động nhỏ nhất cũng có thể khiến anh si mê

Phó Quân Hạo đẩy vai Vương Minh Hàn một cái làm anh hoàn hồn lại, anh bước đến đặt hai bàn tay mình lên vai cô một cách đầy trân trọng

"Em đẹp lắm"

"Thật hả?"

Vương Minh Hàn mỉm cười ngọt ngào với cô "Đương nhiên, không ai xinh đẹp bằng em. Anh cưới được em chẳng khác gì cất giữ được bảo vật"

Nói rồi Vương Minh Hàn khẽ đưa bàn tay mình ra trước mặt cô. Diệp Diệp hiểu ý nên cũng đáp lại bằng cách đưa tay mình ra đặt vào lòng bàn tay anh

Vương Minh Hàn nắm tay Diệp Diệp dẫn cô ra bên ngoài. Tống lão gia từ bên ngoài tiến vào, ông dừng lại trước mặt hai người rồi nở một nụ cười đầy phúc hậu

Ông lấy ra một bao lì xì lớn rồi chầm chậm nói "Tiểu Diệp, chú và cha cháu không khác gì anh em ruột thịt nên cháu cũng không khác gì con gái ruột của chú. Chú rất vui vì nhìn thấy từng lớp hậu bối lần lượt thành gia lập thất"

Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau. Tống lão gia lại tiếp tục nói "Trưởng thành rồi, đều lớn hết cả rồi, tâm nguyện của các lão già chúng tôi là thấy các cô cậu nên người, lập gia đình, sống hạnh phúc bên nhau. Chú thay mặt lão Diệp, lão Vương, chúc hai cháu mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi bền lâu"

Vương Minh Hàn âm trầm gật đầu nhận lấy bao lì xì cũng lời chúc của Tống lão gia "Cháu nhất định sẽ yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, là người duy nhất mang hạnh cho cô ấy"

Tống lão gia vỗ vai Vương Minh Hàn "Ta đương nhiên tin tưởng ở cháu"

Nói rồi ông vội giục "Còn không mau
đi đi, đừng để khách phải đợi lâu"

Vương Minh Hàn gật đầu, anh vừa tính đưa Tiểu Diệp đi thì bất chợt ông, bà Kỳ cũng đến, hai người già đứng trước mặt Tiểu Diệp mỉm cười với cô

Bà Kỳ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, bà từ từ mở ra, bên trong là một cặp vòng long phụng

"Tiểu Diệp à, bà lớn từng này rồi mới gặp được cháu, tuy là cháu không phải con cháu của bà nhưng cháu lại rất tốt với bà. Hôm nay là ngày vui của cháu, ông bà đây không có của cải, chỉ có một cặp vòng gia truyền, nhờ linh khí của vật này mà ông và bà mới có thể sống bên nhau hạnh phúc đến khi đầu bạc như thế này đây. Bà cũng muốn cháu được bách nhiên giai lão, cả đời này không lo, không nghĩ, hạnh phúc bên người đàn ông này"

Tiểu Diệp cau mày vội lắc đầu "Món này quý báu quá, cháu không thể nhận đâu bà ơi"

Bà Kỳ giữ lấy tay cô rồi đặt chiếc hộp ấy lên "Đây là tấm lòng của hai lão già này, cháu từ chối chính là không nể mặt chúng tôi rồi"

"Không phải đâu bà"

"Không phải là được rồi. Tiểu Diệp nè, hãy nhận chúng như lời chúc phúc của ông bà"

Thấy Tiểu Diệp hơi khó xử, Vương Minh Hàn mỉm cười đưa ta ra "Cháu sẽ thay cô ấy nhận, cảm ơn tấm lòng này của ông bà, chúng cháu nhất định sẽ hạnh phúc"

Bà Kỳ cười hài lòng liền đưa cho Vương Minh Hàn "Đối xử tốt với con bé"

Anh gật đầu chắc như đinh đóng cột "Nhất định"

Sau đó, Vương Minh Hàn bế Tiểu Diệp lên một đường tiến thẳng về phía xe cưới. Chiếc xe của Vương Minh Hàn dẫn đầu, phía sau là một dãy những chiếc siêu xe màu đen nối đuôi hộ tống theo sau, từng chiếc một lần lượt rời khỏi cổng lớn của Tống trạch.

Tống lão gia đứng trước cửa lớn nhìn theo dàn rước dâu, ông nở một nụ cười sâu lắng

"Nhất Giang, anh có thể mỉm cười yên nghỉ được rồi, con gái của anh đã trưởng thành, đã lập gia đình rồi, còn chúng ta đều đã già rồi"

Hai hàng siêu xe nối đuôi nhau chạy thẳng về hướng mặt trời mọc, cảnh tượng không khác gì hai con hắc xà đang điên cuồng lao mình vào quả cầu lửa đỏ chói đang bay lơ lửng.

...

Đám cưới không diễn ra ở lễ đường, cũng không phải ở nhà hàng mà là một hòn đảo. Vương Minh Hàn đã mua du thuyền để đưa mọi người ra đó.

Anh nói, hòn đảo đó là nơi cứu sống chúng ta, cũng là nơi mà cô hứa rằng sẽ mãi mãi ở bên anh, nguyện đem sự chấp thuận chôn vùi trong lòng thời gian. Thời gian có chết đi thì cô mới dám rời xa anh. Anh không bao giờ quên được lời hứa chân tình này của cô, anh sẽ mãi mãi ghi tạc nó ở trong lòng cho đến khi thân mình hóa thành tro bụi

Ra đến nơi đó thì trời cũng đã ngã về chiều, một bữa tiệc trên đảo hoang thật kỳ lạ phải không? Nhưng đối với nam nữ này mà nói đó là kỷ niệm, là chân tình, là sự hy sinh của một người để người mình yêu thương được sống.

Vương Minh Hàn đã có quy động lực lượng khai phá đảo hoang này, dàn dựng một sân khấu và trang trí nơi này không khác gì hải ngoại đào viên, bồng lai tiên cảnh giữa một không gian bị bao trùm bởi nước

Vương Minh Hàn còn cho trực thăng vận chuyển rất nhiều hoa lưu ly trắng để biến nơi này thành một hồn đảo lưu ly giữa biển. Cảnh tượng thơ mộng vô cùng

Bên dưới là nước biển, trên trời cũng bắt đầu nhìn thấy rất nhiều đàn chim di trú, mặt trời màu đỏ cam trầm mình xuống đáy đại dương, thoáng thấy trong tầm mắt chỉ còn lại sự lưu luyến mỗi khi hoàng hôn rơi xuống.

Nước biển cũng ngã dần về sắc cam. Sự nắng gắt chói chang cũng dần dần tắt hẳn để nhường chỗ cho tấm rèm cửa huyền bí lên ngôi

Cả Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp cũng đã thay lễ phục ra, anh nắm tay cô đi dạo quanh một vòng để cảm thụ sự nhộn nhịp khi biến nơi này thành một buổi tiệc. Hòn đảo này này không phải lớn lắm nên chỉ có thể đưa được những người thuộc về dạng quen biết và đương nhiên không có những kẻ lợi dụng việc này để tạo mối quan hệ với anh

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều uống rất nhiều, họ là đàn ông mà nên chỉ dùng bia rượu để nói chuyện. Không biết sau một lúc, đột nhiên Bạch Hổ chạy một mạch lên sân khấu giật lấy micro từ người dẫn chương trình hò hét một lúc, sau đó mới có thể lấy lại vẻ nghiêm túc

"Alo, alo...Xin chào mọi người"

"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian của mình đến đây để chung vui cùng lão đại và đại tẩu của chúng tôi. Vì thế, trước tiên vì lý do này, Bạch Hổ tôi xin mời mọi người một ly trước"

Bên dưới đồng loạt mọi người đều hô to "Được", họ nâng ly lên cao rồi uống cạn

Phục vụ lại đổi một ly rượu khác cho anh, Bạch Hổ lại hướng mắt nhìn về phía Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp đang đứng, anh nâng ly rượu lên hướng về phía ấy, nói bình thường nhưng lại có men say nên âm giọng không khác gì đang gào thét

"Lão đại, chúng tôi đều là những kẻ lưu lạc được ngài cứu mạng mang về tổ chức. Nếu không có ngài, không biết bây giờ đám người chúng tôi đã phơi thây ở một xó xỉnh nào đó chết mất tiêu rồi. Chúng tôi đều xem lão đại là tượng đài, là ánh dương, là người anh cả trong nhà, chúng tôi bằng lòng chết vì ngài, hôm nay lại còn là ngày trọng đại nhất của ngài. Vì lý do này, có phải người của Vương gia chúng ta nên mời lão đại một ly nữa không?"

Đồng loạt sau đó là những âm thanh hô hào đầy mãnh liệt "Được"

Sau đó, tất cả mọi người lại uống đến cạn cả đáy

Thanh Long cũng từ bên dưới khán đài chạy lên sân khấu rồi giật lấy micro của Bạch Hổ "Hôm này đúng thật là một ngày được quẩy thoải mái. Nào, bây giờ mới lão đại và đại tẩu lên đây để chúng tôi được tiếp đãi hai người"

Vương Minh Hàn bật cười hết cách, bị truy ép quá nên cuối cùng đã cùng Diệp Diệp bước lên nơi cao nhất

"Lão đại, chúng ta đã cùng nhau kề vai sát cánh từ đó đến bây giờ, cho dù có gặp tình cảnh nguy hiểm thế nào, ngài cũng không bỏ rơi anh em chúng tôi. Đôi lúc lão đại rất lạnh lùng, có lúc lại rất ấm áp, chúng tôi đều là những người không nhà, không cửa, thậm chí có người còn bị truy sát sau đó mới gặp được Vương gia. Ngài không từ chối chúng tôi, đã vậy còn cho chúng tôi sống cùng nhau dưới một mái nhà lớn, những kẻ cô đơn như chúng tôi lại gặp nhau, cùng được vào sinh ra tử với ngài, lại cùng được gọi ngài một tiếng lão đại"

Vương Minh Hàn bật cười "Các người say rồi"

Thanh Long cười sang sảng trước khách mời, anh lại chậm rãi nói tiếp "Ban đầu chúng tôi thật sự rất lo, lo là Vương lão đại thật sự sẽ không tìm được người nào ưng ý với mình, nhưng cuối cùng cũng đã tìm được một người dám hy sinh vì lão đại"

Thanh Long nhìn sang Tiểu Diệp đang đứng bên cạnh Vương Minh Hàn, cô không nói gì mà chỉ lẳng lặng quan sát

"Diệp tiểu thư, đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gọi cô như vậy bởi vì từ nay về sau, cô chính là đại tẩu duy nhất của chúng tôi. Lão đại chọn cô, chúng tôi đều tin tưởng nhưng mà thật ra ban đầu chúng tôi không ủng hộ đâu"

Không đợi mọi người phản ứng, Thanh Long đã tiếp lời "Cô vì trả thù mà lợi dụng lão đại, lợi dụng chúng tôi. Nhưng cô biết gì không? Lúc đó lão đại hoàn toàn nắm rõ hành tung của cô, chẳng qua là ngài nói với chúng tôi...chỉ cần người đó là cô, anh ấy sẽ không quan tâm"

Mọi quan khách đều yên lặng hướng mắt về phía sân khấu, không gian dường như lắng động lại, chỉ còn duy nhất một âm giọng phát ra từ micro

"Vì điều này, chúng tôi rất không muốn lão đại vì cô mà điên cuồng như vậy...Nhưng cho đến khi...thời khắc mà cô rơi xuống đáy vực, chúng tôi đã nhìn thấy cô gỡ từng ngón tay của lão đại ra, cô sợ chính bản thân mình sẽ liên lụy đến lão đại nên đã đưa ra hạ sách đó thì chúng tôi đã hoàn toàn bị cô quy phục. Cô dám chết vì lão đại, chúng tôi thật sự phải bái phục tấm lòng đó của cô. Vì thế...chị dâu, chúng tôi mời chị một ly"

Tiểu Diệp cong miệng cười, cô dĩ nhiên là không thể từ chối và cô cũng không hề có ý từ chối nên đã nâng ly rượu trên tay lên trước mặt mọi người khẳng khái nói "Mời"

Tiểu Diệp nâng ly uống cạn để thể hiện tình cảm của mình. Cô gả cho anh, sau này cô cũng phải xem những vị huynh đệ này như anh em của mình, cô nhất định sẽ đối xử tốt với họ.

Uống xong, cô lại mỉm cười, vẻ mặt đột nhiên trầm đi trông thấy. Vương Minh Hàn giữ lấy eo cô "Không được uống nhiều quá"

Thanh Long giữ micro lại nói rất to "Kiếp trước ngàn lần ngoái đầu nhìn nhau mới đổi được kiếp này một lần thoáng qua nhau, hai người ở bên nhau đúng là chuyện không dễ dàng gì. Thanh Long tôi thay mặt toàn thể anh em từ trên xuống dưới của Vương gia chúc lão đại và chị dâu, sống bên nhau đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử"

Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp đồng loạt bật cười, thật không ngờ những gã nam nhân cục súc trong tổ chức lại có thể nói được những lời như thế này

Sau khi làm loạn một lúc, Thanh Long và Bạch Hổ đều rời khỏi sân khấu, MC dẫn chương trình lại có việc làm, khi nãy bị tranh mất việc thật khiến anh đau đầu

"Chào mọi người, tôi lại quay trở lại rồi đây. Bây giờ chúng ta sẽ chơi trò một chơi hỏi đáp nhanh nhé, để xem thử độ ăn ý của Vương lão đại và phu nhân đây. Mọi người đồng ý thì cho một tràng vỗ tay đi nào"

Tức thì bên dưới nở rộ hàng trăm tiếng vỗ tay với âm thanh rồ rồ như biểu thị cho việc nhiệt liệt ủng hộ

Cả Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp đều chấp nhận ưng thuận thách đấu

MC lập tức đọc câu hỏi đầu tiên đã được chuẩn bị trước

"Ai là người nói "I Love You" trước"

Vương Minh Hàn tự chỉ mình, còn Tiểu Diệp chỉ tay vào Vương Minh Hàn, đó là khớp đáp án nha

Tiếp tục sau đó

"Nụ hôn đầu tiên giữa hai người xảy ra ở đâu?"

Diệp Diệp và Vương Minh Hàn đồng loạt đáp rất dứt khoát "Trên giường"

Cả đám khách mời "...." Ăn cẩu lương ngập mặt

MC "Ấn tượng đầu tiên của hai người về đối phương là gì? Có phải giống như trong mắt người tình hóa tây thi không?"

Vương Minh Hàn mỉm cười nhìn Diệp Diệp "Không phải, cô ấy rất nhếch nhác, rất đáng thương"

MC thấy lạ lại hỏi Diệp Diệp "Vậy còn cô cảm thấy thế nào về hôn phu của mình vào lần đầu gặp mặt"

Tiểu Diệp gãy gãy đầu lông mày, vẻ mặt rất ư là buồn cười "Là một thiếu gia hào hoa, ăn mặc rất bảnh bao nhưng lại rất ấm áp"

MC bật cười "Đó là khi nào?"

Cả cô và anh đều đồng loạt đáp "Hơn hai mươi năm trước"

Lúc này mọi người mới vỡ òa, hóa ra họ là gặp nhau từ bé sao? Ngay cả Tứ đại hộ pháp cũng không biết chuyện này

Là hơn hai mươi năm đấy, lâu như vậy rồi sao?

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vương Minh Hàn đã giữ lấy micro, toàn cơ thể và ánh mắt cả anh đều hướng về phía cô rồi bày tỏ với cô

Bao nhiêu hồi ức ngay từ lần đầu gặp cô cho đến khi trưởng thành bất chợt tua đi tua lại trong tâm trí anh, nó dần dần bám rễ vào hồi ức của anh và cuối cùng anh biết mình đang thật sự chờ đợi điều gì.

"Tiểu Diệp, mới đó mà đã hơn hai mươi năm rồi. Thời gian dài như vậy mà chúng ta vẫn có thể chờ đợi nhau, theo anh thì đó là kỳ tích"

"Năm đó, có một đứa bé gái tùy tiện hứa với anh một câu, anh liền ngây ngô đem hết cuộc đời của mình ra để đáp lại. Đứa bé gái đó hứa với anh sau này lớn lên, nếu gặp lại nhau thì cô ấy sẽ làm vợ của anh. Anh chờ ngày em thực hiện lời hứa này rất lâu rồi, còn rất khổ sở nữa"

Anh dịu dàng đưa tay mình áp lên mặt cô, Tiểu Diệp nghiêng đầu cảm nhận hơi ấm của sự ngọt ngào, âm giọng của anh trong trẻo, ngọt ngào rót từng giọt, từng giọt vào tai cô

"Trái đất này như một biển người, anh lại nhìn trúng một hạt bọt biển giữa lòng đại dương là em, đúng thật là kỳ lạ"

Vương Minh Hàn đột nhiên nói lại rất chậm, anh sợ chính mình sẽ không thể kìm chế được mà vỡ òa lên, anh chua xót trong lòng nhưng lại hạnh phúc đến tận xương tủy, cái cảm giác hỗn độn này thật sự dày vò anh

"Ngày đó, em muốn tự sát để cứu anh, vì anh mà bị con quái vật kia nuốt vào bụng. Vì anh mà dù cho bị thương đến mức chỉ còn nửa cái mạng...em vẫn kiên quyết giành giật lấy sự sống chỉ vì muốn thực hiện lời hứa là phải gả cho anh. Vì thực hiện lời hứa với anh mà cho dù dẫm phải cái bẫy thú của tên Huyết Phong kia bày ra, em vẫn cố gắng bò dưới đất để tìm đường sống. Từng việc này anh đều khắc ghi trong lòng, không một giây phút nào dám lãng quên. Em vì anh như vậy, anh làm sao dùng đủ kiếp này để yêu em"

Tình yêu của cô mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức vượt lên cả ngưỡng cửa giữa sự sống và cái chết

"Em nói với anh em dùng cả cuộc đời này chỉ để chờ, anh sẽ không để em phải chờ"

"Em nói sống một mình còn cô đơn hơn là chết. Từ giờ em không chỉ có một mình, em có anh rồi"

Tiểu Diệp gật đầu trong vô thức, đầu óc cô chỉ còn lại những âm thanh ngọt ngào bay bổng như rót mật vào tai cô.

Nói đến đây anh đảo mắt nhìn xuống khán đài mà thở ra một tiếng "Mọi người biết không, Tiểu Diệp cô ấy là một người rất ít khi bày tỏ. Cô ấy ít khi nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi, nhưng cho đến khi thật sự phải làm việc gì đó vì tôi, cô ấy nhất định sẽ không do dự"

Tiểu Diệp nhìn anh mỉm cười bên ngoài nhưng trong trái tim cô đã nghẹn lại từ lúc nào. Bất chợt anh nắm lấy tay cô rồi hôn nhẹ lên đó, đáy mắt anh chỉ chứa duy nhất một mình cô....

Duy nhất chỉ có một mà thôi

"Thời gian ít ỏi lắm. Anh ước gì một ngày có 48 tiếng, để anh có thời gian nhiều hơn để yêu em, ở bên cạnh em, chăm sóc và bảo vệ cho em. Xin em hãy ban cho anh một ân huệ, đó là...cho anh được bầu bạn cả đời này với em. Cho anh nắm chặt tay em, cùng nhau đi hết kiếp này, đi qua hết quãng đời còn lại. Anh yêu em"

Vương Minh Hàn nói xong thì mới phát hiện không hiểu vì sao mình đã rơi nước mắt rồi, anh lén lút đưa tay lau nhanh qua khóe mắt của mình. Đàn ông phải thật sự yêu người phụ nữ của mình như thế nào, phải hạnh phúc đến thế nào thì mới có thể rơi nước mắt vì đối phương như vậy.

Người đàn ông yêu bạn thật sự, anh ta sẽ bị bạn mà khóc.

Không hiểu vì sao nghe được lời anh, nhìn thấy anh khóc, Tiểu Diệp lại không kìm được lòng mà khiến cho nước mắt rơi lã chã.

Cô tiến đến trước mặt anh, nghẹn ngào đáp "Ngoảnh đầu nhìn lại đúng thật là rất lâu rồi. Em cũng đã từng hứa với anh. Em chấp thuận những gì anh muốn, em nguyện đem sự chấp thuận đó chôn vùi trong lòng thời gian. Thời gian có chết đi, em mới dám xa rời anh"

Nói rồi cô nâng bàn tay đeo chiếc nhẫn Ánh sáng vĩnh cửu lên trước mặt khách mời và tuyên bố một câu

"Viên kim cương trên chiếc nhẫn này có tên là Ánh sáng vĩnh cửu. Tình yêu của chúng ta sẽ giống như tên của nó, mãi mãi vĩnh cửu"

Thanh Long bên dưới liền nói rất to tỏ ý trêu chọc "Cuối cùng thì yêu cơ hại nước hại dân cũng có thể đường đường chính chính bước lên ngôi vị chính cung Hoàng hậu rồi"

Vương Minh Hàn cười với một nụ cười méo mó "Phải, cô ấy mà là yêu cơ thì tôi sẽ là bạo vương"

Tiểu Diệp khịt mũi cười nhìn anh "Em không muốn gì cả. Em nguyện làm một người bình thường bên cạnh anh"

"Minh Hàn, ước mơ lớn nhất của em là muốn cùng anh sống dưới một mái nhà. Cuối ngày sẽ cùng nhau ngồi dưới gốc cây trò chuyện và uống chút rượu, nói chuyện đến khi mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Đến khi thức dậy, thì em còn trẻ mà anh vẫn chưa già..."

Vương Minh Hàn cười rơi nước mắt trước ước muốn đơn giản này của cô, đáy lòng đột nhiên thắt chặt lại, anh vô thức ôm lấy cô, đem tâm can của mình ra để hứa với cô một điều "Bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất anh dành cho em"

Tiểu Diệp mỉm cười gật đầu, hai hàng nước mắt chảy dài ướt vai áo anh "Được"

Huyền Vũ đứng bên dưới không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng chụp lại hết những tấm ảnh ngọt ngào của họ. Giúp họ lưu trữ khoảnh khắc đẹp đẽ nhất cuộc đời này.

Ngày hôm đó

Cô nói

Em nguyện làm một người bình thường nhất bên cạnh anh

Anh nói

Bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất anh dành cho em

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện