Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ mười chín
CANH KHUYA CHỊU TỘI VÌ NÀNG GIẬN
ĐỊNH ĐẾN NAM XƯƠNG GỌI QUỐC HIÊN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thành Lư Giang …
Đến tận chiều tối, đoàn xa mã hộ tống Giang Thừa Phong mới về đến nơi. Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, mọi người được mời vào đại sảnh ăn uống. Giang Thừa Phong không ăn cùng mọi người mà cùng Công Tôn Long vào mật thất vừa ăn vừa bàn công việc.
Công Tôn Long nói :
- Chuyện xảy ra hồi đêm thuộc hạ đã nghe báo lại. Chẳng hay công tử định xử trí việc này thế nào ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Theo ý huynh đệ thì nên thế nào ?
Công Tôn Long nói :
- Bọn Thông Thiên Giáo thật là ngông cuồng tự đại, chẳng xem bản cung ra gì. Chúng ta nên cho chúng một bài học.
Giang Thừa Phong gật đầu :
- Ta cũng có ý đó nên đã truyền cho Lưu huynh đệ thống lĩnh hai trăm cao thủ đến đây. Chắc chỉ vài hôm nữa là sẽ đến nơi.
Công Tôn Long nói :
- Dạ. Để thuộc hạ lệnh cho các huynh đệ Lưu Hương Viện chuẩn bị.
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Bọn Lưu Kỳ Anh muốn trở về Lưu gia trang. Lý cô nương ép ta phải nhận lời giúp bọn họ. Vậy huynh đệ hãy lo liệu sắp xếp. Ta cũng định sẽ đến đó.
Công Tôn Long nói :
- Dạ. Thuộc hạ sẽ lo liệu ngay.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Còn bọn tù nhân kia ta cũng giao hết cho huynh đệ xử lý.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, dâng lời vấn an, rồi lui ra lo liệu mọi sự. Trang viện của Cái Mạnh Thường Lưu Thành ở tận thành Nam Xương, tỉnh Giang Tây, cách thành Lư Giang khá xa, nên cần phải chuẩn bị mọi sự thật chu đáo trước lúc khởi trình. Theo ý Giang Thừa Phong, bọn Công Tôn Long đã thu xếp để chàng cùng Lý Nhược Hồng ở chung một phòng. Hai người vừa mới vào phòng thì Lý Nhược Hồng chợt nói rằng có việc cần ra ngoài. Nàng bảo chàng phải ở yên trong phòng, không được đi đâu. Chàng rất ngạc nhiên, nhưng cũng nghe lời, ở yên đó.
Lát sau, Lý Nhược Hồng mang vào một mâm thức ăn còn nóng hổi, nói :
- Đây là do ta tự nấu, ngươi ăn thử xem sao. Suốt ngày hôm nay ngươi đã cực khổ nhiều. Xem như ta thưởng cho ngươi.
Giang Thừa Phong mỉm cười, khẽ nói :
- Cám ơn cô nương.
Chàng lộ vẻ vui mừng cảm động, không khách sáo nữa, liền ngồi ngay xuống ăn uống. Chàng ăn hết sạch tất cả số thức ăn mà Lý Nhược Hồng đã làm. Đợi chàng ăn xong, nàng mỉm cười hỏi :
- Ngươi thấy thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Cũng ngon lắm
Lý Nhược Hồng lộ vẻ hờn giận :
- Chỉ là cũng ngon lắm thôi ư ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh không muốn nói dối. Quả thật tay nghề nấu nướng của cô nương cũng khá nhưng xem ra hãy còn kém bọn ngự trù.
Lý Nhược Hồng xụ mặt nói :
- Ta thì làm sao mà bằng được bọn ngự trù kia chứ. Ngươi chỉ nói nhảm thôi. Mà ngươi đã từng được thưởng thức những thức ăn do bọn họ nấu rồi à ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu :
- Gia phụ địa vị rất mực tôn cao, hơn cả vương đế. Tiểu sinh đã quen sống trong cảnh sung sướng, muốn gì được nấy. Trong Trường Thanh Cung nơi tiểu sinh sống cũng có một ban ngự trù chuyên lo ngự thiện.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi đã quen với cuộc sống sung sướng, chỉ từ khi đi cùng ta mới phải chịu cực khổ thế này.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đó là do tiểu sinh nguyện ý. Quãng thời gian này tiểu sinh thấy rất vui vẻ.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi đã sống sung sướng quen rồi, hay là tối nay hãy ngủ trên giường đi.
Giang Thừa Phong vội nói :
- Cám ơn cô nương. Nhưng không cần đâu. Chiếc giường này là dành cho cô nương. Tiểu sinh ngủ dưới đất cũng được rồi.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi đâu cần phải chịu khổ như thế ? Sao không bảo bọn họ dọn thêm một chiếc giường nữa.
Giang Thừa Phong nói :
- Không cần phải thế đâu. Xin cô nương cứ đối xử với tiểu sinh một cách tự nhiên như trước giờ. Như vậy tiểu sinh lại thấy vui vẻ thân thiết hơn.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, hỏi sang chuyện khác :
- Hồi đêm ngươi dùng thủ pháp nào mà hạ bọn gian phi nhanh vậy ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Cô nương cũng không nhận ra sao ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Nếu ta nhận ra thì còn hỏi ngươi làm gì.
Giang Thừa Phong nói :
- Không dám giấu cô nương. Thật ra ngay từ lúc chiều hôm qua, khi đứng gần nhau, tiểu sinh đã động thủ vào người bọn chúng rồi. Đến tối chỉ cần giở chút công phu là có thể khống chế được bọn chúng.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ một tiếng, nói :
- Không ngờ ngươi đã sớm an bày từ trước. Vậy mà đêm qua ngươi chờ đến khi ta năn nỉ mới chịu ra tay.
Giang Thừa Phong nói :
- Đó là tiểu sinh đề phòng bọn chúng gây bất lợi cho chúng ta chứ có phải định xen vào chuyện thiên hạ đâu.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Còn bây giờ thì sao ? Bọn Thông Thiên Giáo đang mưu đồ làm chuyện bất lợi với gia đình Lưu cô nương. Trông cô ấy tội nghiệp lắm. Ngươi đã giúp thì cũng nên giúp cho đến nơi đến chốn.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Tiểu sinh vẫn trả lời như lúc trước. Tiểu sinh không phải là người hiệp nghĩa. Việc nào có lợi thì mới làm.
Lý Nhược Hồng nổi giận nói :
- Ngươi thì lúc nào cũng vậy. Mở miệng ra là nói toàn chuyện khó nghe.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh chỉ nói thật lòng mình thôi mà.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
- Hứ ! Trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện tồi bại mà thôi. Hừ ! Nếu như ngươi không chịu giúp bọn họ thì tự một mình ta giúp cũng được. Không cần phải năn nỉ ngươi nữa.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Cô nương cứ mãi lo việc thiên hạ thì việc của chúng ta bao giờ mới làm xong ?
Lý Nhược Hồng tức giận gắt :
- Đó là việc của ta, không cần ngươi lo.
Giang Thừa Phong vội nói :
- Không. Nếu cô nương muốn giúp bọn họ thì tiểu sinh cũng xin nghe theo.
Lý Nhược Hồng gắt :
- Đã nói đó là việc của ta, không cần ngươi phải lo. Ngươi cứ việc đi về nhà mà hưởng phúc ấm của ngươi.
Giang Thừa Phong hạ giọng :
- Tiểu sinh chỉ nói thế thôi. Cô nương đừng giận nữa mà. Nếu cô nương còn bực mình thì cứ mang tiểu sinh ra hành hạ để trút giận.
Lý Nhược Hồng nói :
- Giờ ta muốn đánh ngươi một trăm roi, không, hai trăm roi.
Giang Thừa Phong cúi mặt nói :
- Xin cô nương cứ động thủ.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
- Hứ. Đánh ngươi chỉ thêm mỏi tay ta.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Vậy cô nương muốn sao mới hết giận ?
Lý Nhược Hồng ngắm nhìn Giang Thừa Phong một lúc, rồi nói :
- Ta muốn viết lên mặt ngươi hai chữ “dâm tặc” rồi dẫn đi khắp thành cho mọi người cùng xem.
Giang Thừa Phong nói :
- Vậy xin cô nương cứ động thủ đi.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ta làm thế mà ngươi cũng chịu ?
Giang Thừa Phong thở dài nói :
- Cô nương muốn hành xử tiểu sinh thế nào tiểu sinh cũng xin chịu hết. Chỉ xin cô nương đừng giận nữa. Trông thấy cô nương không vui, tiểu sinh buồn lắm.
Lý Nhược Hồng nói :
- Giờ ta không muốn đánh ngươi, cũng chẳng muốn hạ nhục ngươi. Nhưng tối nay ngươi cứ quỳ ở đây. Chừng nào ta hết giận sẽ tha cho.
Giang Thừa Phong liền quỳ ngay xuống. Chàng lại hỏi :
- Tối nay cô nương có trói tiểu sinh lại không ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Thôi khỏi cần. Ta đã hứa là không trói ngươi nữa mà.
Giang Thừa Phong nói :
- Tuy là nói vậy. Nhưng tiểu sinh thấy cô nương cứ nên trói tiểu sinh lại thì tốt hơn. Vả chăng, tiểu sinh đang phải chịu tội mà.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ngươi thật sự muốn vậy ?
Giang Thừa Phong gật đầu :
- Đây là tiểu sinh nguyện ý.
Lý Nhược Hồng liền lấy dây lụa trói tay chân chàng lại. Lần này nàng trói rất chặt, cẩn thận. Nàng bẻ quặt hai tay chàng ra phía sau, rồi cột dính cả tay chân chàng lại với nhau rất chắc chắn. Sau đó nàng ngắm nhìn chàng, nói :
- Giờ thì trông ngươi cũng khá giống con heo, chỉ còn thiếu cái lồng nữa thôi.
Giang Thừa Phong nói :
- Vậy thì để tiểu sinh bảo bọn họ mang vào đây một cái lồng heo.
Lý Nhược Hồng bật cười nói :
- Thôi. Bây giờ hãy cứ tạm như vậy đi. Sau này ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cái lồng thật đẹp.
Nói rồi nàng bỏ lên giường nằm ngủ, để mặc Giang Thừa Phong quỳ dưới đất.
Trời tờ mờ sáng …
Ngọn thu phong lạnh lùng thổi vào phòng. Ngoài vườn cây lá khẽ khua động xào xạc. Tiếng oanh ca ríu rít.
Lý Nhược Hồng vừa thức dậy. Nàng khẽ vươn vai, rồi bước xuống giường. Giang Thừa Phong vẫn đang quỳ bên giường, mắt đăm đăm nhìn nàng, dường như suốt đêm qua chàng không hề chợp mắt. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của chàng, nàng chợt thấy động lòng. Một người đã quen sống trong cảnh nhung lụa vàng son mà nay lại cam tâm chịu khổ thế này khiến nàng cũng cảm thấy thương thương. Nàng cúi xuống mở dây trói, khẽ hỏi :
- Suốt đêm qua ngươi vẫn nhìn ta như thế hay sao ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Lúc ngủ trông cô nương thật dễ thương.
Lý Nhược Hồng cười hỏi :
- Còn khi thức trông ta dễ ghét lắm phải không ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không phải đâu.
Lý Nhược Hồng nói :
- Sao ngươi còn quỳ ở đó. Mau đứng dậy đi.
Giang Thừa Phong trên môi khẽ nở nụ cười :
- Cám ơn cô nương.
Chàng uể oải đứng dậy, xem chừng khá mệt mỏi, khí sắc nhợt nhạt. Lý Nhược Hồng thấy tình cảnh như vậy, dù muốn giận cũng không nỡ. Nàng đỡ chàng lại giường, đặt chàng nằm xuống, khẽ nói :
- Ngươi hãy nằm nghỉ một lát.
Giang Thừa Phong nói :
- Cám ơn cô nương.
Quả thật chàng đã rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường là đã nhắm mắt ngủ ngay. Cũng như đêm vừa qua, việc thức trắng một đêm là quá sức đối với chàng. Lý Nhược Hồng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường,