Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi ba
GIAN NAN KHỔ HẬN PHỒN SƯƠNG MẤN
LẠO ĐẢO TÂN ĐÌNH TRỌC TỬU BÔI
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Khó khăn ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon sớm bạc đầu.”
Lại nói, đề nghị tổ chức lễ hội của Giang Thừa Phong được cả Linh Huyền Thượng Nhân và Thanh Dương Cung chủ tán đồng. Chàng lại nói thêm :
- Tiểu điệt cũng sẽ tham gia vào vụ này. Chúng ta nên hết sức khuếch trương cuộc hội ở đây. Phải làm sao cho trung tâm của lễ hội chuyển từ Hoán Hoa Tuyền về nơi đây mới được. Sau khi sư bá thuyết pháp xong, tiểu điệt cũng sẽ bảo Từ Minh đại sư ở Từ Minh Cổ Sát đến đăng đàn thuyết pháp, rồi lại mời thêm vài vị danh nho nào đó đến bình thơ, xem như là lễ hội Tam Giáo Đồng Nguyên. Đồng thời sẽ tổ chức thêm các việc vui chơi mua bán dưới chân núi để giúp vui.
Chàng nói đến đâu thì lão cung chủ lại gật gù đến đấy, có vẻ rất hoan hỉ. Vì nếu trung tâm lễ hội mà chuyển về nơi đây được thì thịnh danh của Thanh Dương Cung sẽ lại càng lẫy lừng hơn nữa, và kèm theo đó đương nhiên là những nguồn lợi vô cùng to lớn. Danh và lợi vẫn thường đi chung với nhau kia mà. Kế hoạch này “danh lợi song thu” nên lão cung chủ hết sức ủng hộ. Chỉ có điều, quyết định cuối cùng vẫn ở nơi Linh Huyền Thượng Nhân. Lão cung chủ ngước nhìn Thượng Nhân chờ đợi.
Linh Huyền Thượng Nhân lại hỏi :
- Từ Minh đại sư đó là ai thế ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Dạ. Từ Minh đại sư là huynh đệ của Minh Ngọc Trân nước Hạ năm xưa, hiện cũng đã bát tuần, và ngang vai với tiểu điệt.
Linh Huyền Thượng Nhân gật gù nói :
- Có thêm một người như y có thể tăng thêm thanh thế cho lễ hội. Thế cũng tốt.
Đoạn Thượng Nhân quay sang lão cung chủ nói :
- Mau đi thu xếp công việc đi.
Lão cung chủ kính cẩn vâng dạ, lui ra. Giang Thừa Phong cũng cho gọi Vũ Uy tướng quân Trương Cát đến dặn dò công việc, rồi chàng lại cùng Linh Huyền Thượng Nhân bàn bạc sắp xếp mọi sự trước khi chàng đi gặp Tây phương Bá chủ.
Vấn đề quan trọng là phải tra ra hạ lạc của Tây phương Bá chủ. Nhắn tin đến để Tây phương Bá chủ cho người đến đón cũng được, nhưng tự đi đến đó thì hay hơn. Linh Huyền Thượng Nhân hỏi :
- Hiền điệt có biết y trú ở đâu không ?
Giang Thừa Phong thở dài nói :
- Dạ. Vẫn chưa tra ra được. Manh mối duy nhất là tên tù nhân vừa bị bắt hôm qua, nhưng hắn vẫn chưa chịu cung khai. Nếu như vẫn không tra ra được thì chắc là tiểu điệt phải bắn tin để Lỗ huynh cho người đến đón thôi.
Linh Huyền Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi :
- Tên tù nhân nào thế ?
Chàng liền kể về vụ mạo danh ám tập hôm qua, cũng như những suy đoán của chàng về tên thích khách và thâm ý của Tây phương Bá chủ. Linh Huyền Thượng Nhân vuốt râu nghĩ ngợi giây lát, rồi nói :
- Để ta đi xem thử. Hiền điệt ở đây chờ ta.
Đoạn lão đứng dậy, rảo bước ra ngoài. Chàng nghe lời lão dặn, vẫn ở yên trong đại điện chờ đợi. Linh Huyền Thượng Nhân thần thông quảng đại, hẳn có phương pháp thích hợp để xử lý việc đó.
Chàng đang ngồi tĩnh tâm nghỉ ngơi thì chợt thấy Vân Tuyết Nghi tung tăng chạy vào, rảo bước theo sau nàng là Lý Nhược Hồng. Nàng chạy đến bên Giang Thừa Phong, nắm tay chàng tíu tít hỏi :
- Ca ca. Có phải Huyền Đô Quan chủ vừa đến đây không ?
Chàng khẽ gật đầu, nói :
- Sư bá vừa ở đây xong.
Nàng lại hỏi :
- Lão nhân gia đâu rồi ạ ?
Chàng mỉm cười kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nói :
- Sư bá có việc mới vừa ra ngoài. Có việc gì không ?
Nàng lắc đầu nói :
- Không. Tiểu muội chỉ muốn được bái kiến lão nhân gia mà thôi.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, nhìn Lý Nhược Hồng đang từ bên ngoài bước vào, tươi cười nói :
- Lý cô nương. Ngồi đi.
Lý Nhược Hồng kéo ghế ngồi xuống đối diện với chàng, hỏi :
- Hôm nay ngươi có định đi đâu không ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Lát nữa tiểu sinh sẽ đi gặp Lỗ huynh, nhưng tiếc là tiểu sinh chỉ có thể đi một mình, không thể đưa hai người đi theo được.
Lý Nhược Hồng trừng mắt hỏi :
- Sao vậy ? Ngươi sợ chúng ta làm vướng tay vướng chân ngươi phải không ?
Vân Tuyết Nghi cũng nũng nịu nói :
- Sao vậy ca ca ? Ca ca đã hứa với tiểu muội rồi mà.
Giang Thừa Phong nhẹ vuốt tóc nàng, mỉm cười nói :
- Không phải tiểu huynh không muốn đưa hai người đi cùng. Nhưng lúc này chưa tiện cho lắm. Khi nãy tiểu huynh cùng sư bá thảo luận kế hoạch thì lần này tiểu huynh chỉ nên đi một mình mà thôi.
Thấy nàng xụ mặt phụng phịu, chàng bật cười nói :
- Ngày mai ở đây có lễ hội lớn, sư bá sẽ đăng đàn thuyết pháp, nơi đây chắc chắn sẽ rất nhộn nhịp, hai người không sợ buồn đâu.
Nàng phụng phịu nói :
- Vắng mặt ca ca, tiểu muội sao vui được ạ.
Chàng khẽ an ủi :
- Hiền muội thông cảm đi. Vì công việc mà.
Nàng nũng nịu nói :
- Vậy nhân lúc này còn rảnh ca ca cùng bọn tiểu muội đi dạo đi.
Giang Thừa Phong nói :
- Hiền muội cứ đi. Tiểu huynh hiện không đi được. Sư bá đã dặn tiểu huynh phải chờ lão nhân gia ở đây.
Vân Tuyết Nghi xụ mặt phụng phịu. Chàng vỗ về an ủi. Ba người ngồi lại trong đại điện chuyện trò tâm sự. Hồi lâu, chợt có tri khách đạo nhân tiến vào bẩm báo :
- Trình vương gia. Có một vị thí chủ xưng là họ Tiêu ở phương Bắc muốn vào gặp vương gia.
Giang Thừa Phong nói :
- Chắc là Tiêu huynh rồi. Mau mời vào.
Tri khách đạo nhân vâng dạ lui ra, lát sau đưa vào một đại hán trung niên vận hoàng bào hoa lệ, mắt hổ mày kiếm, mặt chữ điền vuông vức, râu ngắn bó cằm, uy vũ khiếp người. Vừa thấy Hoàng bào đại hán tiến vào, Giang Thừa Phong liền vội đứng dậy, vòng tay vái chào, tươi cười nói :
- Tiêu huynh. Đã lâu không gặp. Không biết ngọn gió nào đã đưa Tiêu huynh giá lâm nơi này ?
Họ Tiêu bật cười ha hả, nói :
- Huynh đệ lúc nào cũng vậy, lễ nghi phiền phức quá. Chúng ta là người phương Bắc, không nên quá chuộng lễ nghi như thế mới phải.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Trọng lễ đã thành thói quen, mong Tiêu huynh lượng thứ cho.
Đoạn chàng quay sang bảo tri khách đạo nhân :
- Hãy mau thông báo cho cung chủ cùng Linh Huyền sư bá biết là Bắc phương Bá chủ đã quang lâm.
Thì ra họ Tiêu chính là Bắc phương Bá chủ Tiêu Kỳ Linh. Tri khách đạo nhân nhìn Tiêu Bá chủ sửng sốt, rồi vái dài nói :
- Bần đạo không nhận biết đại giá Bá chủ, nếu có điều chi thất lễ, cúi mong Bá chủ lượng thứ cho.
Tiêu Bá chủ xua tay nói :
- Chúng ta là người thô lậu nơi phương Bắc, không quá chuộng lễ nghi, các ngươi hà tất phải để tâm đến những chuyện đó.
Giang Thừa Phong vẫy tay ra hiệu cho tri khách đạo nhân lui ra. Y vâng dạ, cáo lui. Tiêu Bá chủ lại hỏi :
- Theo lời huynh đệ vừa nói thì Huyền Đô Quan chủ đã đến đây rồi ư ?
Giang Thừa Phong gật đầu đáp :
- Vâng. Cũng vì chuyện của tiểu đệ mà đã phiền đến pháp giá của Linh Huyền sư bá, tiểu đệ thật áy náy vô cùng.
Tiêu Bá chủ cười nói :
- Huynh đệ phúc trạch thật thâm hậu. Được Huyền Đô Quan chủ đỡ đầu cho thì còn điều chi phải lo nữa.
Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu, quay sang Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng lúc này cũng đã đứng dậy, giới thiệu :
- Tiêu huynh. Tiểu đệ xin giới thiệu. Đây là Vân muội cùng Lý cô nương, là … là hảo hữu của tiểu đệ.
Cả hai cùng vòng tay vái chào. Lý Nhược Hồng cúi mặt lặng im, trong khi Vân Tuyết Nghi bản tính vui vẻ hồn nhiên, tươi cười nói :
- Tiêu đại ca. Tiểu muội là Vân Tuyết Nghi xin ra mắt đại ca. Tiểu muội đã nghe đại danh của đại ca từ lâu mà mãi đến hôm nay mới được gặp mặt.
Tiêu Bá chủ ngắm nhìn cả hai người một lượt, rồi cười nói :
- Giang huynh đệ. Huynh đệ thật là diễm phúc. Chúc mừng. Chúc mừng.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Hôm qua tiểu đệ có gặp Triển huynh, và cũng nghe đã Triển huynh nói đúng câu đó đấy.
Tiêu Bá chủ cười nói :
- Anh hùng tương thức mà.
Hai người nhìn nhau cả cười. Vân, Lý hai người nghe mãi đã quen nên cũng không còn ngượng ngùng nữa. Tiêu Bá chủ lại nghiêm mặt hỏi :
- Huynh đệ đã gặp Triển huynh đệ, vậy chủ kiến của y thế nào ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Tiểu đệ cùng Triển huynh đã định ước hợp tác lâu dài.
Tiêu Bá chủ lập tức tươi cười nói :
- Huynh đệ thật là tài giỏi. Vậy thì kể thêm đám Lạt ma ở Tây Tạng nữa là chúng ta lấy năm chống bốn, lợi thế rõ ràng đã nghiêng về phía chúng ta rồi. Hay lắm. Hay lắm.
Tiêu Bá chủ bảo có thêm đám Lạt