Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi sáu
THỐN LỘC BẤT TRIÊM NĂNG CẬP THỬ
TẾ THINH CHỈ ÍCH HẬU NGÔ NHAN
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Chút lộc chẳng mang còn biết thế,
Lắng nghe luống những thẹn cho ta.”
Lại nói, Giang Thừa Phong công lực cực kỳ thâm hậu nên khi huyệt đạo đã được giải khai thì chàng hồi phục rất nhanh chóng. Chỉ trong giây lát là sắc diện chàng đã hồng hào trở lại, vẻ anh tuấn càng thêm lộ rõ. Chàng xoa xoa vết hằn đỏ trên cổ tay chỗ dây trói, rồi cúi người nói khẽ :
- Cám ơn huynh.
Đông phương Bá chủ hỏi :
- Chuyện thế này là sao ? Huynh đệ nói rõ ta nghe.
Chàng chưa kịp đáp thì Tây phương Bá chủ đã vội nói :
- Chuyện riêng giữa ta và hắn, liên can gì đến lão mà lão lại xen vào.
Lão sợ Giang Thừa Phong vì trung hậu mà nói rõ chuyện riêng của lão cho mọi người biết, trong khi chuyện đó cũng không hay ho gì. Hình ảnh Giang Thừa Phong trong mắt mọi người là một người hiền hòa trung hậu, rất thân thiện dễ mến.
Nghe lão nói thế, Đông phương Bá chủ cười nhạt bảo :
- Dù gì cũng là huynh đệ với nhau. Nếu không nghĩ đến tình nghĩa thì cũng nên nể mặt Giang sư thúc. Ngươi đối xử với Giang huynh đệ như vậy, thật chẳng còn đạo nghĩa gì nữa, ta lại không xen vào được ư ?
Đoạn lão quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
- Cứ mặc kệ hắn. Huynh đệ mau nói ta nghe.
Giang Thừa Phong ngần ngừ, ngước mắt nhìn Tây phương Bá chủ rồi lại cúi đầu, không nói gì. Đông phương Bá chủ vỗ vai chàng, cười nói :
- Huynh đệ hiền quá đấy. Không cần để ý đến hắn, cứ nói ta nghe. Chẳng lẽ huynh đệ lại không xem trọng ta bằng hắn hay sao ?
Giang Thừa Phong vội nói :
- Tiểu đệ không dám.
Đông phương Bá chủ gật đầu nói :
- Thế thì hay lắm. Chuyện như thế nào ? Huynh đệ hãy mau nói cho ta nghe.
Giang Thừa Phong ngập ngừng nói :
- Tiểu đệ … Lỗ huynh … Lỗ huynh muốn tiểu đệ cho huynh ấy mượn hai khẩu thần pháo trấn cung để dùng.
Ba vị Bá chủ đều ồ lên, đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên sửng sốt. Đông phương Bá chủ vội hỏi :
- Thần pháo trấn cung ư ? Đó là gì thế ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Ở Trường Thanh Cung chỗ tiểu đệ có hai khẩu thần pháo uy lực cực mạnh, được xem là bảo vật trấn cung. Lỗ huynh muốn tiểu đệ viết thư cho gia phụ để cho huynh ấy mượn dùng ít lâu, nếu không thì sẽ đem tiểu đệ ra xử tử.
Ngập ngừng giây lát, chàng lại nói tiếp :
- Dù huynh ấy hứa chắc là sẽ không gây hại gì cho bản cung, cũng như sau khi xong việc sẽ còn chia cho tiểu đệ phân nửa những gì thu được, nhưng tiểu đệ vẫn thấy không thể ưng thuận được, dù cho có bị hành hình cũng đành chịu vậy.
Đông phương Bá chủ hơi thoáng cau mày, rồi nói :
- Có chuyện đó ư ? Nhưng huynh đệ không sợ hắn dùng huynh đệ làm con tin uy hiếp Giang sư thúc hay sao ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không có đâu. Gia phụ đã giao quyền chính cho tiểu đệ. Mọi sự ở bản cung đều do tiểu đệ toàn quyền quyết định. Nếu như không được tiểu đệ ưng thuận thì huynh ấy không thể mượn được đâu.
Cả mấy vị Bá chủ, kể cả Tây phương Bá chủ, thảy đều giật mình sửng sốt. Không ai ngờ là có chuyện ấy. Lát sau, Đông phương Bá chủ cười ha hả nói :
- Huynh đệ còn trẻ mà đã sớm được nắm giữ đại quyền. Giỏi thật đấy.
Giang Thừa Phong cúi đầu nói :
- Gia phụ muốn tiểu đệ phải sớm làm quen với công việc để sau này khỏi bỡ ngỡ. Nhưng cũng vì thế mà trách nhiệm của tiểu đệ thật nặng nề.
Tây phương Bá chủ bỗng hỏi :
- Ngươi nhất quyết không cho ta mượn phải không ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, cúi mặt nói :
- Tiểu đệ xin lỗi.
Đông phương Bá chủ liền xen vào :
- Huynh đệ làm thế thật phải lắm. Sao lại phải xin lỗi. Thiên hạ đang lúc thái bình. Hắn mượn thần pháo của huynh đệ để làm gì chứ ?
Vừa nói lão vừa gườm gườm nhìn Tây phương Bá chủ. Tây phương Bá chủ tức giận gằn giọng hỏi :
- Lão đến đây là giúp ta đối phó hắn hay giúp hắn đối phó ta hả ?
Đông phương Bá chủ cười nhạt nói :
- Ta chỉ hành sự theo công đạo mà thôi. Ngươi hành động trái với đạo nghĩa thì ta không thể ủng hộ ngươi được.
Tây phương Bá chủ lớn tiếng quát hỏi :
- Lão muốn gì ?
Đông phương Bá chủ cũng quát trả :
- Câu đó để ta hỏi ngươi mới đúng ? Thật ra là ngươi muốn gì ?
Tây phương Bá chủ tức khí lớn tiếng nói :
- Lão đừng tưởng là ta sợ lão ?
Đông phương Bá chủ cười ha hả nói :
- Thế chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao ?
Nam phương Bá chủ, Miêu Cương Bá chủ với Tây phương Bá chủ đều là huynh đệ đồng môn, thấy vậy liền lựa lời khuyên giải. Hai người cũng nhận thấy hành động lần này của Tây phương Bá chủ là có điều quá lắm, nhưng vì tình đồng môn huynh đệ nên cũng không tiện trở mặt hay nặng lời trách cứ.
Mặc cho hai người họ hết lời khuyên giải, Đông phương và Tây phương hai vị Bá chủ vẫn lớn tiếng tranh cãi, không ai chịu nhường ai. Việc tranh giành hơn thua giữa hai bên thật ra đã có từ thời sư phụ của họ, đến thời bọn họ thì lại càng sâu nặng thêm. Dù không còn tranh chấp công khai nhưng vẫn ngấm ngấm diễn ra. Nhất là việc tranh hơi giành tiếng thì … lại càng kịch liệt.
Tranh cãi thêm một lúc nữa, cả hai người đều đỏ mặt tía tai, khoa chân múa tay làm như sắp sửa động thủ. Dương bá chủ và Triển bá chủ khuyên ngăn cách mấy cũng không thể nào làm giảm nộ khí của hai người.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Giang Thừa Phong liền vội can ngăn :
- Hà huynh. Lỗ huynh. Xin hai người đừng tranh cãi nữa mà.
Đông phương Bá chủ quay lại hỏi :
- Hắn đã đối xử với huynh đệ tệ bạc như thế mà huynh đệ lại bỏ qua cho hắn ư ?
Chàng khẽ nói :
- Tiểu đệ có lỗi nên phải chịu phạt, cũng phải thôi mà.
Đông phương Bá chủ tức mình nói :
- Lỗi phải gì chứ ? Huynh đệ còn định nhận lỗi thay hắn ư ?
Chàng buồn rầu nói :
- Những chuyện phiền phức ở đây chắc đã làm kinh động đến các vị lão nhân gia ở trên. Ngay cả Linh Huyền sư bá thường ngày vân du tứ hải mà cũng hay tin mà tức tốc đến đây. Chuyện không còn tầm thường nữa rồi.
Tây phương Bá chủ kinh ngạc hỏi :
- Ngươi nói sao ? Linh Huyền sư bá cũng đến đây ư ?
Chàng gật đầu nói :
- Người mà huynh phái đến hỏi tội tiểu đệ đã lọt vào tay Linh Huyền sư bá. Cũng từ nơi sư bá mà tiểu đệ mới biết chỗ này mà đến tìm huynh đấy. Đúng ra sư bá cũng định đến đây với tiểu đệ, nhưng vì còn phải lo chuẩn bị để hôm nay đăng đàn thuyết pháp nên mới không đến được.
Mọi người cau mày trầm ngâm, nhận thấy sự tình đã có phần nghiêm trọng. Giang Thừa Phong lại nói :
- Mọi việc rắc rối đều từ nơi tiểu đệ mà ra. Thôi thì xin để một mình tiểu đệ gánh vác hết mọi trách nhiệm. Nếu các vị lão nhân gia có hỏi đến, tiểu đệ sẽ nhận lỗi và xin chịu phạt, không nên để liên can đến ai cả. Hôm qua, trước mặt Linh Huyền sư bá và Tiêu huynh, tiểu đệ cũng đã bảo là mọi chuyện phiền phức đều do lỗi của tiểu đệ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hiện tình đã có phần hòa hoãn. Riêng Tây phương Bá chủ thần tình ra chiều khác lạ, vừa thất vọng vừa bi thương. Điều này trái hẳn với phong thái thường ngày của y. Giang Thừa Phong chợt thấy nao lòng. Chàng nghĩ trong việc này chắc phải còn có nguyên nhân gì khác chứ không phải như chàng và mọi người vẫn tưởng. Nhưng chàng vẫn không thể nghĩ ra tâm ý của y thật sự là gì.
Trầm ngâm giây lát, chàng mới hỏi :
- Lỗ huynh. Huynh cần dùng thần pháo để làm gì ? Xin huynh hãy nói ra để tiểu đệ xem có thể giúp huynh được không ?
Không ngờ chàng lại nói thế, Tây phương Bá chủ kinh ngạc hỏi :
- Ngươi chịu nghĩ lại rồi ư ?
Giang Thừa Phong gật đầu :
- Vâng. Xin huynh hãy cho tiểu đệ biết với.
Tây phương Bá chủ ngần ngừ :
- Ta … ta muốn dùng thần pháo để mở thông đường lấy một vật.
Mọi người đồng ồ lên kinh ngạc. Sự việc quả ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Đông phương Bá chủ hỏi :
- Vật ngươi muốn lấy chắc phải là một bảo vật vô giá ? Nhưng đó là thứ gì thế ?
Tây phương Bá chủ ngập ngừng nói :
- Gọi là bảo vật cũng được.
Đông phương Bá chủ hỏi :
- Nói thế là sao ? Thật ra đó là thứ gì vậy ?
Tây phương Bá chủ trầm ngâm lưỡng lự, khẽ đưa mắt nhìn Giang Thừa Phong. Chàng vẫn xuôi tay đứng đó với vẻ nhu thuận ngoan ngoãn như từ đầu đến giờ. Nhưng hiện tình đã đổi khác. Chàng được mấy vị bá chủ kia thông cảm ủng hộ, y trở nên cô thế, không thể uy hiếp chàng như lúc trước được nữa.
Ngần ngừ một lúc, y mới nói :
- Đó là một thứ lương dược dùng để chữa bệnh cho Thiên Phúc, nhi