Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi lăm
HẢO THỦY HẢO SƠN KHAN BẤT TÚC
MÃ ĐỀ THÔI SẤN NGUYỆT MINH QUY
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Nước non xinh đẹp xem chưa khắp,
Vó ngựa theo trăng giục trở về.”
Lại nói, huynh đệ bọn Triệu Chí Quân sau khi hạ thủ xong liền chống kiếm đứng chặn ngay trước cửa miếu. Bọn họ tưởng Giang Thừa Phong không biết võ công nên lo bảo vệ chàng. Trong khi đó, bọn kia trông thấy đồng bọn thất thủ, tức thì giận dữ tiến tới dàn ra trước cửa miếu, đối diện với hai huynh đệ Hàn, Triệu, sắc mặt hầm hầm ẩn đầy sát cơ. Một tên có vẻ cầm đầu quát hỏi :
- Các ngươi có phải là hai tên họ Triệu và họ Hàn đó không ?
Biết gặp phải cường địch, đồng bọn của kẻ thù, Triệu Chí Quân cố điềm tĩnh, ngạo nghễ đáp :
- Phải thì sao mà không phải thì sao ?
Tên kia cười lạnh đáp :
- Phải cũng tốt mà không phải cũng chẳng sao. Dù gì thì các ngươi cũng chẳng thể sống được qua đêm nay.
Triệu Chí Quân hững hờ nói :
- Các ngươi làm gì được Triệu mỗ ?
Tên kia lạnh lùng nói :
- Té ra đúng là bọn các ngươi. Hay lắm. Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi. Nếu thành thật trả lời thì sẽ được chết nhẹ nhàng.
Triệu Chí Quân còn chưa kịp phản ứng thì ngay lúc ấy từ trong miếu có tiếng Giang Thừa Phong nói vọng ra :
- Không cần nói nhiều với chúng làm gì cho mất thời gian. Hai người hãy mau tránh sang hai bên.
Huynh đệ Triệu Chí Quân ngơ ngác không hiểu ý chàng ra sao. Nhưng vương mệnh buộc phải tuân theo, huynh đệ bọn họ kính cẩn vâng dạ rồi lập tức tránh sang hai bên. Bọn người kia tưởng đâu chàng bảo tránh đường để bọn chúng tiến vào nên bật cười âm trầm, có vẻ rất đắc ý.
Đột nhiên, một vầng sáng bạc lấp lánh hàn quang như con ngân long từ bên trong miếu lướt ra, đảo quanh một vòng nhanh như chớp, rồi lại lập tức bay trở vào. Tiếp đó là những tiếng phịch phịch vang lên liên tục không ngớt. Bọn kia đều đã bị khống chế, liên tiếp ngã lăn ra đất.
Giang Thừa Phong xuất thủ quá nhanh, chàng thu kiếm lại rồi thì bọn kia mới ngã xuống. Huynh đệ Triệu Chí Quân nhìn thấy cảnh đó mà kinh hoàng khiếp đảm, không tưởng trên đời lại có người có vũ công cao siêu đến vậy, nên vô cùng khâm phục, nguyện hết lòng tôn kính.
Xong đâu đấy, Giang Thừa Phong lại nói :
- Điểm vào hôn huyệt bọn chúng rồi khiêng vào đây.
Huynh đệ bọn họ vâng dạ, vội tiến đến điểm huyệt hết thảy bọn địch, sau đó lần lượt khiêng bọn chúng vào trong miếu. Bên trong quá chật hẹp, hai người ngần ngừ không biết nên để bọn chúng vào đâu. Lý Nhược Hồng cười nói :
- Bọn chúng giờ cũng như những khúc gỗ vô tri. Cứ ném bọn chúng chồng chất vào một góc như xếp củi là được rồi.
Mọi người bật cười. Rồi huynh đệ Triệu Chí Quân làm theo ý nàng, khiêng bọn địch để chất chồng vào một góc. Mười mấy tên nằm chồng chất lên nhau quả thật chẳng chiếm bao nhiêu diện tích.
Sáng hôm sau, Giang Thừa Phong chưa quyết định lên đường vội, vì cũng chỉ còn vài dặm đường nữa là đã đến Hán Khẩu. Chàng ở lại đó khảo sát và chỉ điểm vũ công cho huynh đệ Triệu Chí Quân.
Đến khoảng giữa giờ Thìn, đột nhiên nghe có tiếng bánh xe lọc cọc cùng tiếng vó ngựa vang lên từ xa vọng lại rồi tiến tới mỗi lúc một gần. Rõ ràng là đang chạy thẳng đến tòa phế miếu.
Tòa phế miếu tuy nằm bên đường nhưng không sát ngay quan đạo. Từ ngoài vào phải đi theo con đường mòn dài mươi trượng. Có cỗ xe chạy đến đây quả là một sự lạ. Triệu Chí Quân và Hàn Giang vội rút kiếm đề phòng biến cố. Nhưng Giang Thừa Phong vẫn an nhiên, mỉm cười nói :
- Không hề gì đâu. Đó là Công Tôn huynh đệ đến đón bản vương đấy.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Sao ngươi biết thế ?
Giang Thừa Phong cười nói :
- Đêm qua tiểu sinh xem tinh tượng rồi tính ra thôi.
Lý Nhược Hồng tức mình khẽ hừ lạnh một tiếng, nói :
- Ngươi mà làm thầy bói chắc sẽ giàu to.
Giang Thừa Phong bật cười nói :
- Tiểu sinh vốn đã giàu rồi. Cần gì phải đi làm thầy bói.
Trong lúc đó, Triệu Chí Quân và Hàn Giang tiến ra ngoài miếu nhìn xem. Quả nhiên một đoàn xa mã đang bon bon chạy thẳng tới trước tòa phế miếu. Dẫn đầu là bốn thanh y đại hán cao lớn oai dũng. Thấy có người đứng chặn phía trước, một người trong bọn lớn tiếng quát hỏi :
- Các vị là nhân sĩ phương nào ?
Bọn Triệu Chí Quân còn chưa kịp đáp thì từ trong miếu có tiếng Giang Thừa Phong hỏi vọng ra :
- Công Tôn huynh đệ đấy phải không ?
Ngay lập tức có tiếng vâng dạ. Liền đó, một trung niên văn sĩ thanh y tiểu mạo tế ngựa tiến tới trước cả bọn, rồi vội nhảy xuống đất, tiến thẳng tới trước cửa miếu chắp tay cung kính nói :
- Thuộc hạ Lưu Hương Viện chủ Công Tôn Long phụng lệnh triệu đã đến, xin tham kiến vương thượng, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Tuân theo chỉ ý của Tứ Hải Quân chủ, Giang Thừa Phong đã truyền lệnh cho bọn thủ hạ gọi chàng là vương thượng chứ không gọi công tử như lúc trước. Trong lúc đó, các kỵ sĩ đều đã xuống ngựa, nghiêm trang kính cẩn chắp tay chờ lệnh. Trong bọn họ lại tiến ra ba thiếu niên công tử y phục hoa lệ, phong thái cao sang, bước đến sau lưng Công Tôn Long, cung thân hành lễ :
- Chúng thuộc hạ là Lưu Hương Tam Kiệt xin tham kiến vương thượng, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Ba người họ chẳng phải ai khác, chính là Phương Nhân Kiệt, Lưu Đức Huy, Phạm Kinh Quốc, được Giang Thừa Phong xem là hộ vệ thân tín, ban cho mỹ hiệu Lưu Hương Tam Kiệt. Đến lúc này bọn Triệu Chí Quân mới để ý thấy ba con ngựa móng vàng yên bạc cực kỳ sang trọng của ba người họ. Cả hai đều chép miệng thầm khen. Cỗ xe trang hoàng lộng lẫy sang trọng không nói làm gì, bởi đó là cỗ xe được dành cho Giang Thừa Phong, một vị vương gia, sử dụng. Nhưng ba chàng thiếu niên công tử kia không biết địa vị thế nào mà phong thái thật cao sang quý phái.
Cũng lúc đó, Giang Thừa Phong nói :
- Tất cả hãy bình thân. Tứ vị huynh đệ hãy vào đây.
Bốn người bọn Công Tôn Long vâng dạ tiến vào trong miếu, đến chào Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng. Bọn Phương Nhân Kiệt xuất hiện ở đây là điều chàng không ngờ đến, nên hỏi :
- Phạm huynh đệ. Công việc của huynh đệ xong cả rồi ư ?
Phạm Kinh Quốc cung kính nói :
- Bẩm vâng. Thuộc hạ đã …
Giang Thừa Phong xua tay nói :
- Được rồi. Nơi này không tiện nói nhiều. Có gì sau này hãy nói.
Họ Phạm kính cẩn vâng dạ. Đến lúc này, cả bọn mới chợt nhìn thấy đám hắc y mông diện nằm chồng chất lên nhau trong góc miếu, và thảy đều giật mình sửng sốt. Công Tôn Long hỏi :
- Vương thượng. Bọn này chắc là một lũ cuồng đồ đã dám cả gan mạo phạm vương thượng ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Tối qua bọn chúng đến đây gây náo loạn nên ta tạm giữ bọn chúng lại đây. Nay giao lại cho huynh đệ xử trí.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, rồi lại nói :
- Trông bọn này dường như là bọn Thông Thiên Giáo ?
Giang Thừa Phong nói :
- Không phải đâu. Bọn này là môn hạ Cửu Trùng Giáo, thuộc Long Võ Đường, dưới quyền quản trị của phân cung Vu Hồ.
Danh tự Cửu Trùng Giáo đối với bọn họ nghe khá lạ tai. Bốn người họ thảy đều ngạc nhiên, khẽ lẩm bẩm :
- Cửu Trùng Giáo ư ? Bọn nào vậy nhỉ ?
Đến cả Lý Nhược Hồng cũng ngạc nhiên. Nàng biết Giang Thừa Phong đã hiểu lai lịch của bọn này, nhưng mãi đến giờ nàng mới nghe chàng đề cập đến lai lịch bọn chúng. Nàng liền hỏi :
- Cửu Trùng Giáo ư ? Cái tên này nghe có vẻ ngông cuồng lớn lối lắm, có lẽ còn hơn cả Thông Thiên Giáo nữa ấy chứ. Vậy tôn chỉ của bọn chúng có giống Thông Thiên Giáo hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Cũng tương tự vậy.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
- Tương tự là sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tôn chỉ của bọn chúng là “Phát dương thánh giáo, thống nhất võ lâm”.
Lý Nhược Hồng nói :
- Lớn lối ghê nhỉ. Nhưng sao ngươi biết được vậy ? Ngươi chỉ mới gặp bọn chúng đêm rồi thôi mà ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Tiểu sinh xem tinh tượng rồi tính ra thôi.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Lại cũng câu đó nữa.
Giang Thừa Phong khẽ cười :
- Thì tiểu sinh có sao nói vậy thôi.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
- Ta không cần biết. Ta cấm ngươi từ nay về sau không được nhắc lại câu đó nữa, nếu không thì đừng trách ta.
Giang Thừa Phong tươi cười nói :
- Vâng. Mệnh lệnh của cô nương tiểu sinh làm sao dám cãi lại. Mà từ trước đến giờ tiểu sinh có bao giờ dám phiền trách cô nương đâu. Chỉ có cô nương là thường hay trách phạt tiểu sinh mà thôi.
Lý Nhược Hồng cười nhạt nói :
- Ngươi hay lắm, tốt lắm. Thế thì lát nữa ta phải cho ngươi một trận mới được.
Giang Thừa Phong làm ra vẻ sợ hãi, nhưng ánh mắt lại hơi cười cười. Động tác này rất quen thuộc. Mỗi khi chàng bị Lý Nhược Hồng dọa, là chàng lại làm thế, và đã làm cho nàng vừa thẹn vừa tức, khẽ hừ lạnh, quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Chàng khẽ mỉm cười, đoạn quay sang Công Tôn Long hỏi :
- Hiện giờ huynh đệ đang trú tại đâu ?
Công Tôn Long cung kính nói :
- Trình vương thượng. Hiện bọn thuộc hạ đang trú tạm trong thủy trại Hán Khẩu.
Giang Thừa Phong ngạc nhiên :
- Thế ư ?
Công Tôn Long vội nói :
- Trình vương thượng. Bọn thuộc hạ đang cùng Trần tướng quân hợp tác làm ăn nên cũng