Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ tám mươi
LỄ MỪNG THỌ ĐỘT BIẾN PHÁT SINH
GIỮA SẢNH ĐƯỜNG DIÊM QUÂN TRA ÁN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Trong lúc Lý Nhược Hồng nhớ về phụ mẫu, nhớ về mối thù hận mà mình đang mang, nên òa khóc nức nở, thi Trang lão vốn có nhiều cảm tình với nàng, thấy nàng quá bi thương, liền tiến đến lựa lời an ủi :
- Lý cô nương. Cô nương đừng đau buồn nữa. Lão phu sẽ giúp cô nương trả mối gia thù. Lệnh tôn đã bị kẻ nào hãm hại, cô nương đã điều tra ra chưa.
Trong đám đông cũng đã có nhiều người đến chia buồn cùng Lý Nhược Hồng. Thanh vọng của Giang Nam đại hiệp Lý Thái trong giới võ lâm cũng khá là lừng lẫy, mà lúc sinh thời lão giao kết bằng hữu cũng rất rộng rãi. Trong sảnh đường hiện thời có rất nhiều người sẵn sàng vì lão mà ra mặt trả thù.
Hồi lâu, khi đã bình tâm lại, Hồng Liên Tiên tử chợt nhìn vào một người đang đứng trong đám đông, lạnh lùng nói :
- Vạn Tiến Trung. Sao nghe tin Lý đại ca qua đời, ngươi chẳng lộ vẻ gì là đau thương hết vậy ? Ta không ngờ ngươi lại là một con người vô tình bạc nghĩa đến thế. Lý đại ca kết giao lầm người mất rồi.
Vạn Tiến Trung chính là thư sinh cao gầy vận trường bào, dáng vẻ bảnh bao ánh mắt sâu hiểm mà lúc đầu Giang Thừa Phong đã chú ý đến. Nãy giờ gã cứ lẩn khuất phía sau đám đông, có lẽ không muốn mọi người chú ý đến gã. Giờ nghe Hồng Liên Tiên tử nói thế, gã ta biết không lộ diện không được, liền sa sầm nét mặt, lững thững tiến ra, hừ lạnh một tiếng, nói :
- Ngươi đừng nói nặng ta như thế chứ ! Sao ngươi biết là ta không quan tâm ? Hừ ! Vì chuyện của Lý đại ca, ta đây đã phải vất vả chạy ngược chạy xuôi lo việc điều tra hung phạm suốt mấy tháng nay rồi. Nào có được thảnh thơi như ngươi đâu. Vậy mà ngươi còn dám nói …
Hồng Liên Tiên tử thoáng cau mày, ngắt lời :
- Sao ngươi biết Lý đại ca qua đời mà không thông tin cho ta hay ?
Vạn Tiến Trung lạnh lùng nói :
- Ta phải liên tục chạy ngược chạy xuôi, mệt muốn bở hơi tai, có còn thời gian đâu mà thông tin cho ngươi biết kia chứ.
Hồng Liên Tiên tử hỏi :
- Rồi ngươi có điều tra được gì không ?
Vạn Tiến Trung khẽ hừ lạnh, không đáp, quay sang Lý Nhược Hồng nói :
- Hồng nhi. Ta là bái đệ của phụ thân con. Mấy tháng trời nay, ta cũng như con, xuôi nam ngược bắc truy tìm thủ phạm đã âm mưu hãm hại gia đình con.
Lý Nhược Hồng hỏi với giọng run run :
- Thúc thúc có điều tra được chút manh mối nào không ?
Vạn Tiến Trung gật đầu nói :
- Sau mấy tháng trời bôn ba mà chẳng làm nên trò trống gì thì vừa may, độ nửa tháng trước đây, ta may mắn tìm được chút ít manh mối. Từ đó gia công tra xét, cuối cùng cũng đã biết được danh tính kẻ thủ ác.
Nghe gã nói mấy câu này, Giang Thừa Phong linh cơ xúc động. Xem ra gã ta đã không còn nhắm vào chàng nữa mà định chuyển sang giá họa cho kẻ khác. Nếu không thì đâu cần phải đến “nửa tháng trước đây mới tìm được chút manh mối”. Trong khi đó, Lý Nhược Hồng hết sức mừng rỡ, lắp bắp hỏi :
- Thúc thúc … kẻ đó là … ?
Hồng Liên Tiên tử Trần Huyền Sương cũng không kiềm chế được xúc động, lớn tiếng quát hỏi :
- Kẻ đó là ai ? Ngươi còn chần chờ gì nữa chứ ? Có mau nói ra hay không ? Ta sẽ quyết liều sinh tử với kẻ đó để trả thù cho Lý đại ca và tỷ tỷ của ta.
Mọi người tại trường cũng đều trố mắt nhìn Vạn Tiến Trung, chờ y lên tiếng. Kẻ thủ ác là ai ? Một điều mà ai nấy đều quan tâm.
Cả sảnh đường im phăng phắc.
Vạn Tiến Trung đảo mắt nhìn khắp lượt quần hùng, ánh mắt có khẽ liếc về phía Giang Thừa Phong một thoáng. Lý Nhược Hồng lúc đó cũng đang nhìn chàng. Hồng Liên Tiên tử tuy đang lúc đau thương nhưng tâm tư cũng còn sáng suốt, đã nhận ra điều đó, liền trợn mắt nhìn chàng quát hỏi :
- Kẻ đó là ngươi ư ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói :
- Nếu Lý cô nương đoan quyết là tiểu sinh thì tiểu sinh sẽ nhận.
Thấy thần thái của chàng vẫn an nhiên vô tư lự như thế, vả chăng, chàng lại là người đồng hành với Lý Nhược Hồng, Hồng Liên Tiên tử lại có vẻ hoang mang, quay sang Lý Nhược Hồng hỏi :
- Phải hắn không ?
Lý Nhược Hồng không đáp, quay sang Vạn Tiến Trung hỏi :
- Thúc thúc. Kẻ đó là ai thế ?
Vạn Tiến Trung ngần ngừ nói :
- Kẻ đó có địa vị khá cao trong võ lâm. Nói ra chỉ sợ …
Giang Thừa Phong cười thầm vì lối rào trước đón sau này. Bởi gã đã nói ra đến vậy rồi, dù không nói ra lai lịch kẻ thủ ác thì kẻ đó cũng sẽ chẳng tha cho lão nếu như thật sự muốn xóa dấu tích.
Nghe gã ngập ngừng mãi, Trang lão không nhịn được, nói ngay :
- Ngươi không cần phải lo ngại. Ở đây có nhiều người như vậy, không ai dám làm gì ngươi đâu.
Nhiều người cùng lên tiếng tán đồng. Hồng Liên Tiên tử quát hỏi :
- Làm gì mà cứ mãi co đầu rụt cổ thế ? Có mau nói ra hay không ?
Vạn Tiến Trung còn làm ra vẻ ngần ngừ do dự một lát nữa, đợi mọi người phải mấy phen thúc giục bức bách, rồi mới dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hà Vĩnh Tuấn, trầm giọng hỏi :
- Hà bang chủ. Lúc ở Chiêu Dương Các tại Hoài Giang trấn bang chủ đã nói gì ? Giờ có thể nhắc lại cho mọi người nghe thử được không ?
Mọi người lại chuyển ánh mắt chăm chú nhìn Hà Vĩnh Tuấn, thấy lão chợt tái mặt đi. Vạn Tiến Trung lại cao giọng nói tiếp :
- Hà bang chủ. Tuy hôm đó tại hạ không hiện diện tại trường, nhưng những lời mà bang chủ đã nói ra có rất nhiều người nghe thấy. Bang chủ dù có muốn chối cũng không được đâu.
Bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn sắc diện đã trở nên tái xám như tro tàn, dáng vẻ vô cùng thiểu não, trái ngược hẳn với vẻ vui mừng hớn hở khi tiếp đón tân khách lúc nãy. Lão buồn rầu nói :
- Lão phu nhất thời hồ đồ, nghe tin báo thất thiệt của bang hữu mà chưa kịp cho kiểm chứng lại, trong lúc tửu hứng lại lỡ miệng nói ra, khiến Lý đại hiệp thọ hại. Lão phu vô cùng hối hận. Sau khi sự việc xảy ra, lão phu có tìm đến Lý gia trang, nhưng … đã không còn ai ở đó nữa.
Mọi người đều giật mình sửng sốt, không ngờ lão lại nói vậy. Vốn không một ai dám tin lão là hung phạm. Chuyện lão tự nhận lỗi là một điều không ai ngờ. Vạn Tiến Trung cười nhạt nói :
- Chuyện đã đến nước này, bang chủ nói một câu hối hận thì cũng đã muộn rồi. Lý đại ca đâu thể nào sống lại được.
Lý Nhược Hồng khẽ liếc mắt nhìn Giang Thừa Phong. Đó là thói quen của nàng mỗi khi có điều khó xử. Trải qua quãng thời gian khá dài gần gũi, nàng đã quen nương tựa vào chàng. Lúc này, chàng vẫn ngồi lặng lẽ, thái độ hơi có chiều khác lạ. Chàng dường như đã nhận thấy một điều gì đó nên nãy giờ cứ ngồi lặng yên tại chỗ, không nói tiếng nào. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy thái độ của chàng như vậy.
Hồng Liên Tiên tử bỗng quát lớn một tiếng, tung chưởng đánh vào Hà Vĩnh Tuấn, miệng thét lên lanh lảnh :
- Lão thất phu. Mau trả mạng cho Lý đại ca và tỷ tỷ của ta.
Mọi người còn đang ngơ ngác, chưa biết nên ứng phó thế nào cho phải. Ai nấy còn chưa theo kịp diễn tiến sự việc. Riêng Hà Vĩnh Tuấn thì nhắm mắt đứng yên không hề né tránh, dường như đã chấp nhận thọ mệnh.
Bỗng nhiên Trang lão đã nhanh nhẹn lao tới xô bắn họ Hà sang một bên, vừa kịp tránh thoát trong đường tơ kẻ tóc. Phát chưởng của Hồng Liên Tiên tử mất mục tiêu, giáng thẳng vào một chiếc bàn cạnh đó nghe “chát” một tiếng. Chiếc bàn đã vỡ tan thành trăm nghìn mảnh vụn.
Trang lão sợ Hồng Liên Tiên tử tiếp tục đánh nữa, vội xen vào đứng giữa hai người, tìm lời khuyên giải :
- Trần cô nương. Xin hãy dằn lòng. Chuyện đâu còn có đó. Hãy hỏi cho rõ ràng mọi sự đã.
Hồng Liên Tiên tử tức giận nói :
- Còn phải hỏi han gì nữa ? Chẳng phải lão ta đã thú nhận rồi đó sao ?
Trang lão chẳng biết nói sao, quay sang nhìn Hà Vĩnh Tuấn, định chờ lão lên tiếng giải thích. Ngờ đâu chỉ thấy lão ta sắc diện nhợt nhạt tím tái, đang đứng bần thần một chỗ. Chẳng biết làm sao, Trang lão đành quay sang Giang Thừa Phong cầu cứu, định nhờ chàng lên tiếng khuyên giải giúp. Nào ngờ lúc ấy Lý Nhược Hồng cũng nhìn chàng hỏi ý. Chàng buộc phải lên tiếng :
- Trang lão ca nói phải đấy. Mọi việc cần hỏi cho rõ ràng đã.
Lý Nhược Hồng cau mày hỏi lại :
- Đến cả ngươi mà cũng nói thế nữa ư ?
Giang Thừa Phong khẽ thở dài nói :
- Tiểu sinh cũng biết nếu việc này giải quyết không xong thì mọi trách nhiệm sẽ do tiểu sinh gánh vác hết. Nhưng mà … tiểu sinh nghĩ rằng Hà tiên sinh cũng là đã bị người khác hãm hại đấy.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ngươi dựa vào đâu mà lại nói thế ?
Giang Thừa Phong nói :
- Kẻ thật sự phao tin đồn thất thiệt không phải là Hà tiên sinh đâu. Kẻ đó hiện cũng đang có mặt ở đây. Dù hắn ẩn mặt cũng khá khéo léo đấy, nhưng tiểu sinh đã nhìn ra rồi. Hà tiên sinh cũng chỉ nghe hắn nói lại mà thôi.
Lý Nhược Hồng vội hỏi :
- Kẻ đó là ai ? Ngươi nói thử ta nghe.
Giang Thừa Phong chợt thoáng mỉm cười, ra vẻ bí hiểm, nói :
- Có lẽ không cần tiểu sinh phải nói ra đâu. Thủ