Quả đào dùng để ủ rượu chỉ mười ngày hái là tốt nhất, qua mười ngày rồi quả đào sẽ chín, rượu ủ ra uống sẽ không ngon nữa. Hôm nay, A Khí không đi lấy củi mà lôi kéo A Ngốc mang những quả đào này đi rửa sạch, hong cho khô rồi nghiền nát thịt quả và hạt cùng với nhau, bỏ vào trong vò rượu, lại cho thêm một chút nho dại lấy từ trên núi xuống, phong kín lại, chôn xuống dưới đất.
Tròn mười bảy vò rượu khiến A Khí làm liên tục ba ngày, mỗi khi mệt mỏi, hắn liền muốn đá A Ngốc mấy cái. Hắn đã ủ rượu được năm năm rồi, tổng cộng mới làm hai mươi vò, nháy mắt liền công toi rồi.
“Đều do ngươi… vốn dĩ có mấy vò ủ năm năm rồi có thể đem bán…” A Khí quay ra trừng mắt với A Ngốc.
A ngốc giống như không có cảm thấy, ôm bình rượu từng ngụm từng ngụm uống hết, một hồi đưa bình rượu qua, thở ra mùi rượu nói: “Hết rồi.”
Vò rượu thứ mười tám, hết rồi.
“Ngươi, ngươi cái tên bại gia tử này, ta muốn chém ngươi…” tiện tay cầm cái rìu đốn củi giơ lên cao, hướng A Ngốc đuổi giết.
“Ca ca, ngươi hung dữ quá, thảo nào không ai cần…”
A Ngốc ôm bình rượu, dễ dàng né tránh, thuận lợi cầm cái xẻng, dưới sự truy sát của A Khí, lại đào lên hai bình rượu còn sót lại dưới gốc đào.
“Ngươi tên bại gia tử này, tửu quỷ, không được tái trộm rượu của ta uống…”
Từ khi A Ngốc đến, A Khí ngày một trở nên vô cùng sôi nổi, đương nhiên, khí trời cũng ngày càng nóng. Mỗi lần A Khí lên núi đốn củi, trở về đều là người đầy mồ hôi, lúc miệng khô lưỡi khô, có người đưa chén nước lạnh, tư vị quả là, chỉ có người uống mới biết được, vì vậy tuy bất mãn chính mình mệt mỏi như cẩu mà lại có người nhàn hạ nằm dưới bóng cây, bất quá xem tại phân thượng bát nước lạnh này, hắn cũng lại mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không phát hiện.
Buổi tối hôm nay, A Khí mang cái ghế ra ngoài hóng mát, chỉ nhìn thấy A Ngốc nửa thân thể ở trần từ con suối trở về, tóc ướt từng giọt dính sau vai.
“Vết thương hảo rồi?”
A Khí đi qua, thân thủ sờ tới sờ lui trước ngực A Ngốc, sẹo vết thương đã bóc ra toàn bộ rồi, lưu lại dấu vết một mảng da màu hồng đáng sợ, bất quá… da ngốc tử này cũng thật trơn mịn, cơ thể cũng rất co dãn.
Sờ rất hảo, ngốc tử này rốt cục cũng không phải là hoàn toàn không được. (Chui đầu vào rọ =]]~)
Sờ soạng hơn nửa ngày, A Khí mới đưa ra kết luận.
“A Khí, ngươi còn tiếp tục sờ xuống phía dưới, ta sẽ….” A Ngốc đè lại tay A Khí, tự tiếu phi tiếu.
A Khí giật mình, vừa ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen láy đang cười của A Ngốc, trên mặt thoáng một cái hồng thấu rồi, cố sức rút tay ra, ngửa đầu nhìn trời, nói thầm: “Quỷ hẹp hòi, cho ta sờ một chút thì làm sao, ngươi uống hết rượu của ta, ta cũng không nói gì nha.”
Là không nói gì, bất quá hắn chỉ giơ rìu truy sát mỗ ngốc tử hơn nửa canh giờ, thẳng đến khi không chạy nổi nữa mới thôi.
A Ngốc tiếp tục cười, lộ ra một ngụm bạch nha, trong lúc A Khí hoảng thần, y không khách khí ngồi lên cái ghế mà A Khí mang ra, khi A Khí tỉnh lại ngộ ra cái gì định giơ chân đá, y lại lui ra một nửa.
“Chen chúc một chút, đến gần rồi mới có thể tùy tiện sờ nga.”
Giờ khắc này, A Khí nghĩ biểu tình trên mặt A Ngốc không hề ngơ ngác, trái lại có chút giảo hoạt, tựa như hồ ly tinh trên núi vậy.
Ngốc tử này sẽ không thật là hồ ly tinh biến thành đi?
Một ý niệm đã có từ lâu đột nhiên lại nổi lên trong đầu, trong lòng A Khí giãy dụa, thế nhưng chính mình không chịu được dụ dỗ, do do dự dự ngồi xuống, cùng cái ngốc tử này sánh vai, so chân, xoang mũi đều là vị đạo vừa tắm qua của ngốc tử kia.
Mặt đỏ, tim đập, đây là hắn bị làm sao vậy?
“Thế nào không sờ nữa?” A Ngốc đột nhiên hỏi.
Mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp phả lên trên mặt, nóng hổi, A Khí không tự chủ được quay trái quay phải né tránh, không… lưu …ý, cái mông trượt ra khỏi ghế, ngã chổng vó trên mặt đất.
“Ôi!”
Cái mông còn chưa có chạm đất, A Khí đã hô to gọi nhỏ, sau đó bên hông căng thẳng, hắn lại bị người kéo trở về, cái mông chấm đất, cũng không được đưa lên ghế, mà là trên sát lên đùi A Ngốc.
“Cái ghế nhỏ quá, cho ngươi ngồi chỗ này này.” A Ngốc âm thanh lộ ra nồng đậm ý cười, “Chí ít là sẽ không bị ngã.”
“Còn không phải đều tại ngươi làm hại…”
A Khí thẹn quá hóa giận, đánh mấy quyền vào ngực A Ngốc.
A Ngốc vội vã xin tha: “Đừng đánh, đừng đánh, thương của ta vừa…”
A Khí thu nắm tay lại, ngẫm lại không cam lòng, trên đùi A Ngốc cọ a cọ, suy nghĩ phương pháp trả thù, biện pháp còn chưa nghĩ ra được, đột nhiên cảm thấy không đúng, dưới cái mông hình như có vật gì đó cưng cứng, đứng vững. Đều là nam nhân, còn không biết là cái gì sao, nhãn tình A Khí sáng lên, cười xấu xa cầm lấy.
“Đã để ta nắm được nhược điểm của ngươi rồi, nói, biết sai chưa, sau này không được trộm rượu uống nữa, không nhận sai, ta liền…liền…” Hắn cầm lấy chỗ đó, nghĩ một nửa ngày rồi nghĩ ra…
Bẻ gãy?
Hình như quá độc ác, hắn cùng ngốc tử này không có thù oán lớn như vậy.
Thế nếu ngốc tử này không nhận sai, phải cầm tới khi nào?
“”Ngươi làm sao vậy?”
Thanh âm A Ngốc vang bên tai, có điểm khàn khàn, có điểm áp lực, A Khí thậm chí cảm thấy vành tai mình bị liếm một chút rồi.
Mặt hắn thoáng cái trở nên nóng bừng.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?” rõ ràng đã chùn chân rồi, thế nhưng hắn còn vịt chết mạnh miệng.
“Ngươi muốn trảo nó, vậy trảo nhiều một hồi là được rồi, có muốn ta thoát quần cho mà trảo chắc hơn không…” A Ngốc cúi đầu cười, hai tay chậm rãi đi xuống, giải khai dây lưng, một tay tiến vào vạt áo A Khí.
“Ngươi, ngươi, ngươi….”
A Khí thất kinh thu hồi tay, nỗ lực nhảy dựng lên, chạy trốn ra xa, thế nhưng bị A Ngốc ôm lấy, trái lại cả người ghé vào trước ngực A Ngốc.
“A Khí, ta dạy cho ngươi làm thế nào để nắm được nhược điểm của một người nam nhân nha…”
Theo lời nói trầm thấp của A Ngốc, A Khí chỉ tới kịp phát ra nửa tiếng kinh hô, đôi môi đã bị chặn kín.
Hai tay A Ngốc thong thả dao động trên người hắn, y phục không biết từ lúc nào đã bị cởi xuống đi, chảy dài trên mặt đất.
Hai người đều trần trụi đối diện, da thịt chạm nhau, ấm áp, hơi thở đan vào cùng một chỗ, được ánh trăng dịu dàng bao phủ.
Cách một hồi lâu mới mơ hồ nghe được âm thanh nỉ non: “Ngươi… Ta…”
“Hư…. hiện tại không nên nói chuyện….”
Vì thế đôi môi của người nào đó lại lần thứ hai bị chặn lại, dưới trăng, chỉ có tiếng thở dốc ngày càng ồ ồ liên tục quanh quẩn phiêu lãng.
A Khí lần đầu tiên biết, nguyên lai nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó, cũng có thể khoái nhạc như vậy.
Đương nhiên, sau đó di chứng thắt lưng bủn rủn khiến A Khí phải bỏ lỡ một ngày đêm đi kiếm củi, ghé vào trên giường càng nghĩ càng tức giận, cầm rìu đuổi người nào đó vài bước, thắt lưng liền vô lực phải quay về giường nằm úp sấp.
“Đừng nóng, ta thay ngươi đi đốn củi…”
A Ngốc lần đầu tiên có biểu hiện chủ động, bất quá lại bị tạt một chậu nước lạnh lên đầu.
“Cút sang một bên, nhàn quá thì ra suối mà bắt cá.” A Khí rống một câu, hữu khí vô lực nói thầm: “Đốn củi cũng phải cần chú ý, cây trên núi này lớn lên không dễ dàng, bị ngươi đạp hư rồi mới đáng tiếc.”
Hắn quả nhiên coi cái ngốc tử này bẹp hơn khe cửa (>”< ta ko hỉu chỗ này là gì, có vị cao tăng nào chỉ ta với…)
“Được rồi, bắt cá thì bắt cá.”
A Ngốc nghe lời, xắn ống quần ống áo, hai tay không đi xuống suối, trong phòng lưu lại A Khí một mình loạn nghĩ. Mấy ngày hôm nay trời mưa mà, ngày hôm trước sau giờ ngọ mưa một trận còn có sấm chớp, nước suối lại lên rồi, tên ngốc tử kia có thể không cẩn thận bị trượt chân, lại bị nước suối cuốn đi.
Càng nghĩ càng thấy có thể, A Khí không thể nằm chờ trên giường nữa, một tay đỡ thắt lưng, một tay bám vào tường, miễn cưỡng kéo thân thể ra suối, liền thấy ngốc tử kia đang đứng bên suối, cầm trong tay một cành đào, cắm xuống nước liền đâm vào một con cá, bắt được trước tiên là nhìn nhìn, cư nhiên ngại nhỏ, liền thả lại về suối.
“Bại gia tử, bại gia tử…” A Khí tức đến giậm chân, mắng to: “Cá đều bị ngươi đâm chết còn thả lại làm gì, nói ngươi ngốc, ngươi nói ngốc, chưa thấy ai ngốc hơn ngươi…”
Hắn tức giận đến lợi hại, trong lúc nhất thời cũng không chú ý, A Ngốc dùng cành đào xiên cá bản lãnh có bao nhiêu kinh thế hãi tục, người đánh cá ở bờ sông quanh năm, dùng cành đào xiên cá, trước tiên không nói một xiên một chuẩn, có thể xiên được hay không mới là đáng nói. Đây là cành cây, không phải là cương xoa.
“Cá nhỏ không có thịt.” A Ngốc thấy A Khí, con mắt trở nên loan loan, biểu tình nhìn qua càng ngây người.
A Khí một tay chỉa chỉa vào chóp mũi của y mà mắng: “Muỗi dù nhỏ cũng là thịt, huống hồ con cá này so với muỗi còn lớn hơn.”
“Nga.”
A Ngốc lên tiếng, cành đào nhanh như chớp đâm ra lần thứ hai, rầm, lại một con cá trúng chiêu rồi.
“A, thật lớn, con