Ngày thần tiên, cùng lắm cũng chỉ là như thế này thôi. Sau khi hưởng qua hương vị A Khí, Các chủ thực tủy biết vị, liền thằng thắn ở lại trong nhà tranh không đi, mỗi ngày chỉ nhượng Xuân Hạ Thu Đông 4 tỳ nữ mang đồ ăn đến ngoài rừng. Y sống cuộc sống vui vẻ như vậy cảm giác như đã trải qua từ lâu.
A Khí còn vui hơn y, cả ngày mang theo Các chủ chạy loạn trong rừng đào, hái hết đào xanh, tẩy sạch ủ rượu. Thời gian phảng phất quay về bốn năm trước, khi đó A Ngốc còn đang ở bên cạnh hắn, tựa như chưa từng rời đi.
“A Ngốc, hôm nay ta muốn ăn gà rừng ngươi nướng.”
A Khí cũng có khi thèm ăn, những lúc này, Các chủ sai người bắt rất nhiều động vật dân dã thả ở trong rừng đào, gà rừng, dã lộc, dã, thậm chí còn có lợn rừng, cá chép cảnh vốn nuôi để ngắm trong suối đều bị vớt ra hết để thả cá bột và tôm cua xuống, nếu như ngày nào đó A Khí muốn ăn tay gấu, phỏng chừng y sẽ còn muốn kiên trì đi bắt vài con gấu rừng mang về.
Nguyên bản rừng đào sạch sẽ, nay hầu như thành thiên hạ của món ăn thôn quê, thực sự là phân gà cùng lông chim cùng bay, dã lộc cùng dã trư một rừng.
Hiện tại, A Khí muốn ăn gà rừng nướng, Các chủ kích động đi bắt, không ngờ con gà nọ cực kỳ hoạt bát, biết mệnh không dài, đôi cánh nữa bay nửa chạy, một đường chạy trốn, một bên bị Các chủ túm mất một cái lông đuôi, cư nhiên cứng đầu chạy ra khỏi rừng đào.
“A!”
Ngoài rừng đào truyền đến tiếng nữ tử thét chói tai, sau đó là tiếng đồ vật rơi vỡ. Hóa ra là con gà rừng choáng váng đầu óc chạy ra ngoài bìa rừng, bay qua Đông Tuyết đang mang đồ ăn và rượu tới, cánh gà thình lình đánh vào mộc thực hạp trong tay, gà rừng chấn động ngất tại chỗ, thực hạp cũng rơi xuống đất.
“Kêu cái gì.”
Các chủ phụng phịu đi ra, rất là mất hứng, trách mắng tỳ nữ quấy rối lạc thú trảo gà rừng của y.
Đông Tuyết nhìn Các chủ, mục trừng khẩu ngốc. Một cái lông đuôi xinh đẹp của con gà rừng đang mắc trên gáy của Các chủ, theo gió bay bay, lông tơ nho nhỏ vui vẻ mà lay động.
“Quét sạch sẽ trên mặt đất, mang tới một bầu rượu khác.”
Y bỏ lại một câu phân phó, xách cổ con gà lên, mang theo cọng lông xinh đẹp kia, liền quay về rừng đào.
“Các chủ, Các chủ, tỳ nữ có việc muốn xin chỉ thị.” Đông Tuyết lấy lại tinh thần, vội vã lên tiếng.
“Không rảnh, có việc thì đi tìm Quản gia xin chỉ thị.” Các chủ cước bộ liên tục, cũng không quay đầu lại. Y vừa đi vừa nói, đợi cho nói hết chữ cuối cùng thì người cũng đã đi khuất vào trong rừng, chỉ có dư âm được xuân phong thổi lại.
Đông Tuyết đứng ngốc ở bên ngoài, bỗng nhiên vô lực giải thích: “Thế nhưng, Quản gia đã bị phái ra ngoài làm việc…”
Lời này, Các chủ dĩ nhiên không nghe thấy, y đã trở lại trước nhà tranh, cố ý phóng trọng cước bộ.
A Khí đang đun nước nóng, nghe được tiếng bước chân, kinh hỉ quay đầu lại: “A Ngốc, bắt được gà rừng rồi sao?”
Các chủ giơ tay con gà đang ngất xỉu kia lên, lại một trận gió, thổi trúng cọng lông trên gáy y. A Khí liếc nhìn liền thấy, nhất thời cười lăn lộn trên mặt đất, Các chủ bị hắn làm cho sửng sốt, không hiểu làm sao.
“A Khí, ngươi cười cái gì?”
Các chủ đặt câu hỏi, A Khí nhưng lại nổi lên ý xấu, cắn môi liên tục lắc đầu, không nói, đợi cho Các chủ vội vã hỏi, hắn chỉ cúi đầu không lên tiếng, chỉ nhận lấy gà rừng, cắt tiết, vặt lông, mổ nội tạng, giả bộ rất bề bộn rất nhiều việc, khiến Các chủ có khóc cũng không làm được gì, tất nhiên là không có khả năng mang bản mặt như khi ép hỏi Đông Tuyết ra mà ép hỏi A Khí, chỉ là nghẹn lại một bụng phiền muộn.
Bất quá cái phiền muộn này cũng không phải là nghẹn không công, đợi đến buổi tối, người nên phiền muộn là A Khí a. Vì sao A Ngốc lại luôn luôn tinh lực dư thừa như vậy ni? Đây là sự tình mà A Khí rất không hiểu.
Gà rừng nướng xong rồi, A Khí lấy một cái đùi, cười tủm tỉm đưa về phía Các chủ vẻ mặt phiền muộn.
“Ăn không?”
Các chủ xoay mặt đi, không để ý tới. Cọng lông gà rừng nọ theo cái xoay này mà trong không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, sau đó lại khinh phiêu phiêu trở lại gáy Các chủ.
A Khí cười nghiêng ngả, thực sự là không nín được, mới vừa ăn vừa cười, một bên giúp Các chủ lấy cọng lông xuống, nói: “Cái lông gà này thật là đẹp, quay lại tìm thêm một ít, đặt ở trong phòng, ngươi nói có được hay không?”
Các chủ từ trước đến nay còn chưa từng bị quẫn bách như vậy qua, bị A Khí cười đến không nói ra lời, trong lòng nảy sinh ác độc, một cái ôm lấy A Khí chạy ào vào trong phòng.
A Khí kinh hãi kêu một tiếng: “Làm gì… A Ngốc ngươi muốn làm gì…. A… không được kéo y phục của ta… Ô ô… đây rõ ràng là ban ngày ban mặt… Ngô…”
Sau đó, sẽ không còn tiếng nói nữa, chỉ có âm thanh như bị bịt miệng, lại qua một lúc, trong nhà tranh bắt đầu truyền ra trận trận rên rỉ, thỉnh thoảng còn hỗn loạn vài tiếng cầu xin tha thứ.
Cách ngày, A Khí nhưng nằm ở trên giường không thể đứng dậy, Các chủ ăn kiền mạt tịnh xong cảm thấy rất là mỹ mãn, ngay cả khi nha đầu Đông Tuyết tự ý xông vào rừng cũng không trách cứ, chỉ phụng phịu nói: “Ngươi đến làm gì?”
Chưa dứt tiếng, lại sợ A Khí ở trong phòng nghe được, liền dắt Đông Tuyết ra ngoài rừng đào, mới cho nàng nói: “Các chủ, Doanh thai chủ nhân, Hoàng Hạc lâu chủ, Túy Ông đình chủ đều đến.”
Đông Tuyết gần như là sắp khóc, buổi tối mấy ngày hôm trước, đi ra khỏi Đằng Vương Các thì đã tối muộn, cho nên Đông Tuyết không dám đến quấy rầy Các chủ, ngày hôm qua thừa dịp đưa thức ăn vào vốn nghĩ có thể báo cáo, kết quả là Các chủ căn bản không có cho nàng cơ hội nói, hết lần này đến lần khác, Quản gia có thể làm chủ lại không ở, nàng cũng không dám chậm trễ mấy vị khách nhân, không thể làm gì khác là kiên trì xông vào trong rừng đào.
“Bọn họ tới làm gì?” Các chủ nhướng màu, mặt tức thời dài như lão trường, như là ai thiếu y mười vạn lượng bạc vậy.
Đông Tuyết sợ đến run lên, vội vã cúi đầu nói: “Tỳ nữ không biết, bọn họ chỉ nói muốn gặp Các chủ.”
Các chủ trầm ngâm một lát, vung tay áo, nói: “Nói là ta bị bệnh, để bọn họ đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó đi…”
Nói xong, xoay người trở về trong rừng đào, chỉ để lại Đông Tuyết nghẹn họng trân trối, mượn cớ rách nát như vậy, ngay cả nàng là tỳ nữ còn không lừa được huống hồ là ba vị khách nhân tôn quý, Các chủ đắc tội bọn họ như vậy, cũng không biết sẽ gây nên tai họa gì cho Đằng Vương Các.
Ủ rũ trở lại Lăng Vân cư, Xuân Hương Thu Nguyệt Hạ Phương ba người đang sốt ruột chờ, vừa thấy nàng liền nhao nhao vây lấy hỏi:“Thế nào, gặp được Các chủ không?”
“Gặp được.” Đông Tuyết hữu khí vô lực nói.
Hạ Phương gấp gáp truy vấn: “Các chủ nói thế nào?”
“Các chủ nói…” Đông Tuyết càng vô lực, “Người bị bệnh, nhượng các vị khách quý…đến từ đâu thì quay về đó.”
Chư nữ thoáng cái toàn bộ cấm thanh.
“Các chủ lúc nào thì hồ đồ như thế, ba vị chủ nhân kia đều không phải là thiện lương gì, Các chủ không phải là đem cơ hội đến trước mặt để bọn họ làm khó dễ sao?”
“Nếu như Quản gia ở đây thì tốt rồi, y còn có thể khuyên nhủ Các chủ.” Thu Nguyệt thở dài một tiếng, vạn phần hoài niệm Quản gia.
“Ta thấy đều là tại tên A Khí kia, không biết dùng thủ đoạn gì, dĩ nhiên đem Các chủ mê choáng váng đầu óc, cả ngày ở trong rừng đào. Bình thường không nói, nhưng cứ tiếp tục như vậy, Đằng Vương Các của chúng ta có thể sụp đổ. Không được, ta phải đi tìm hắn.”
Hạ Phương vội vàng xao động, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy ào vào rừng đào, đem trảo A Khí ra, xem rốt cục là loại yêu tình gì biến thành.
“Ngươi điên rồi, bây giờ đi, đều không phải khiến Các chủ mắng sao?” Chư nữ vội vã kéo nàng lại, khuyên can mãi, sau khi bàn bạc, quyết định dạ tham* vào rừng đào, vô luận như thế nào, cũng muốn đem A Khí lộng đi, để Các chủ khôi phục bình thường.
*Dạ tham: Thăm dò vào ban đêm.
Một đêm này gió vừa nổi lên, lại còn có mưa bụi, nguyệt hắc phong cao, thập phần thích hợp để lẻn vào rừng đào. Bốn người mắc hắc y