Lúc Thiên Vũ đi vào “Destiny”, tất cả mọi người nhìn hắn.Không có khuôn mặt nào khiến hắn thấy mới mẻ. Lý Thiên Vũ bắt đầu cảm thấy sự nhàm chán của tối nay. Lướt qua khuôn mặt và thân thể những cậu trai trẻ đang lần lượt được dẫn vào chỗ hắn ngồi thì càng cảm thấy thất vọng hơn.Điều hắn muốn là gặp một người đẹp. Chắc lại thất vọng lần nữa rồi.Cho dù hắn là kẻ nổi tiếng nhất câu lạc bộ này. Người nổi danh nhất ở nơi đầy rẫy trai gọi không phải là kẻ đứng đầu bảng, mà là hắn khách làng chơi.Thiên Vũ chưa bao giờ từ chối từ khách làng chơi này. Có lẽ hắn cũng không bài xích rất nhiều khách làng chơi giống hắn, lần đầu tiên bước vào Destiny chỉ đích danh hắn “Tôi muốn cậu ta.”So với tất cả những trai nhảy ở đây, Lý Thiên Vũ trông còn giống trai gọi hơn. Vẻ ngoài của hắn đẹp đến nỗi nhìn lần đầu đã bị coi là 0, nhưng sự thật hắn là 1 không hơn không kém. Hắn thích lấy sự trái ngược này đùa giỡn lên đùi và lòng bàn tay, hưởng thụ ánh mắt chịu khuất phục của bọn họ khi đè từng gã đàn ông dưới thân, dạy cho bọn họ sự khác biệt giữa 0 và 1 không phải là khuôn mặt, mà là thân thể.Hắn 25 tuổi chính là truyền thuyết của Destiny. Nhưng điều này cũng không thể đảm bảo hắn có thể tìm được con mồi ở nơi này. Trai gọi tô son trát phấn lẫn đám giai nhảy gần như lột sạch đồ trên sân khấu đều không làm hắn hứng thú. Lý Thiên Vũ thở dài giữa đông đảo ánh mắt nóng bỏng. Chối từ những gương mặt muốn vui vẻ đang nhìn về phía này, lắc đầu với quản lý.Lý do hắn chưa đứng lên luôn, chính là một bài nhạc múa. Đó là nguyên nhân hắn nhìn lướt lên sân khấu.Một vũ công nam bước lên sân khấu, bắt đầu nhảy múa.So với trai nhảy ở vùng này, cậu ta mặc nhiều quá. Cái mọi người muốn xem chính là xác thịt trần trụi, cậu ta lại chỉ để lộ hai cánh tay. Cậu ta bắt đầu nhảy múa, áo chẽn màu vàng ôm sát lấy thân thể, trên cánh tay có đường cong cơ thể quyến rũ, đôi chân thon dài bọc trong chiếc quần dài, lúc nhảy múa mạnh mẽ sẽ lộ eo dưới áo chẽn, một chiếc dây xích kim loại đung đưa là đồ trang trí duy nhất trên cả người.Lý Thiên Vũ từng xem qua vô số trai nhảy. Bọn họ nhảy múa tựa như rắn dính dớp bẩn thỉu. Còn người thanh niên này lại giống một con sư tử đực bạo ngược.Cậu nhảy điệu múa đẹp đẽ hắn chưa từng xem, vẻ đẹp tràn trề sức mạnh lẫn sự dẻo dai. Khi cứng rắn mãnh liệt xương cốt toàn thân dường như đều rung chuyển đổ vỡ, từng lỗ chân lông đều gào thét sự mãnh liệt của giống đực; khi mềm mại eo tựa con đỉa, mông như điện giật, một cú lắc eo vặn hông tựa như yết hầu của kẻ đang ghìm cương. Mái tóc dài màu vàng che mặt cậu, chỉ có sợi dây buộc tóc loang loáng lướt nhanh theo động tác thay đổi liên tục, tỏa ra một khoảng chói lóa trước mặt Lý Thiên Vũ.Mãi cho đến âm tiết cuối cùng của điệu nhảy cậu đột nhiên ngẩng mặt, cánh tay vẫy cong cong, âm thanh đột ngột ngừng lại.Ánh đèn rọi sáng khuôn mặt cậu.Khóe miệng cong lên.Nụ cười của một vị vua.Sau đó một giây Lý Thiên Vũ mở miệng.“Tôi muốn cậu ta.”Khi cậu bị dẫn vào chỗ ghế ngồi, cả người đầy mồ hôi.Lý Thiên Vũ ngồi trên sô pha, để bản thân chìm trong bóng tối, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá.Không có lý do gì để hắn không hài lòng. Không có.Tất cả đều nằm trong dự đoán của Lý Thiên Vũ, kể cả biểu cảm mơ màng khi cậu trai nhảy kia lau trán đầy mồ hôi, lẫn sự giận dữ sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù tức giận cũng chỉ là khuôn mặt căng thẳng, nét mặt đầy biểu cảm say sưa mà lâu lắm rồi Thiên Vũ chưa từng nhìn thấy.“Rất xin lỗi ông chủ. Tôi tới chỉ để nhảy múa thôi.”Nhẹ nhàng lách người, cứ như thế quay người rời đi. Thiên Vũ ra hiệu cho quản lý.Kết quả là mùi vị cốc rượu đầu tiên của Lý Thiên Vũ trong buổi tối này và cục đá trong cốc ngấm hết cả lên bộ đồ hàng hiệu.Trong phòng, Thiên Vũ cầm chiếc áo sơ mi bị rượu đỏ ngấm ướt, nhấm nháp từng ngụm rượu.“Tôi mặc kệ! Được chưa hả?”Thật không ngờ cậu trai trẻ giữ gìn danh dự như thế. Bóng dáng khi quay đầu bước đi cũng đẹp như nghệ thuật, điều bất ngờ duy nhất với Thiên Vũ là cậu ta còn cao hơn mình. 184 … không, 185. Một con sư tử trẻ, hoặc báo săn. Tỏa ra mùi vị của giống đực.Nếu để cậu ta nhìn rõ mặt mình liệu cậu ta có bị quyến rũ không? Miễn là cậu ta cũng giống … Lý Thiên Vũ rất muốn biết câu trả lời.Hắn ngẩng mặt phát hiện đã uống xong giọt rượu cuối cùng. Lấy đại một chiếc áo sơ mi rồi đi xuống tầng dưới. Cầm theo mấy chai rượu đi qua vườn hoa nhỏ của cửa hàng bên cạnh thì nhìn thấy một người ngồi trên ghế. Bóng dáng cô đơn, ngửa đầu uống đồ uống. Áo khoác màu đen, bên cạnh để một cái túi.“Anh bạn, xin tí lửa.”Lý Thiên Vũ đi tới nói. Người nọ ngẩng đầu nhìn hắn, lấy bật lửa trong ngực ra. Thiên Vũ châm thuốc, nhả một ngụm khói.“Cám ơn. Cậu lạc đường à?”Lắc đầu. Đuôi tóc buộc dây phát sáng.“Xin hỏi gần đây có khách sạn nào không?”“Góc phố có một cái, bốn sao.”“Có cái nào rẻ không?”“Cậu có thể ở bao nhiêu?”Chàng trai trẻ lưỡng lự một chút.“… 30. Liệu có không?”Lý Thiên Vũ đưa điếu thuốc lên miệng, hơi nheo mắt lại.“Được.”Để túi đồ xuống, chàng trai tóc vàng quan sát căn phòng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.“Phòng này to thật đó.”“Cũng không tệ. Cậu tên gì?”“…”“Tôi họ Lý, Lý Thiên Vũ.”“Tôi là A Hạo.”“Này … A Hạo, cậu đang làm gì?”“Chưa có, tôi đang tìm việc.”“Bây giờ không dễ tìm việc.” Thiên Vũ đưa một điếu thuốc. Đối phương lắc đầu từ chối. Thiên Vũ chỉ phòng tắm.“Kia là phòng tắm, đồ cứ thoải mái dùng. Cậu ra mồ hôi à? Đi tắm đi.”Chàng trai vội đưa cánh tay lên mũi ngửi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh. Hơi có mùi nhỉ.”“Mùi đàn ông.”Thiên Vũ