A Hạo báo đã dự thi vào lớp học của một trường cao đẳng, ban ngày đi học, buổi tối đến Hoàng Long, bận đến độ Thiên Vũ muốn gặp cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ có lúc rảnh rỗi buổi tối đến Hoàng Long mới được xem cậu nhảy múa.Khi A Hạo nói cậu sắp đi học, Thiên Vũ rất bất ngờ.“Không ngờ luôn. Cậu vẫn thích đi học à?”A Hạo lật lá thư trong tay: “Tôi muốn có bằng cấp.”“Chuyện này đơn giản. Để tôi giúp cậu kiếm một cái. Muốn trường đại học nào cứ chọn.”Thiên Vũ cố tình hỏi cậu. A Hạo lắc đầu.“Tôi không muốn giả dối. Muốn học để có điểm thật.”Ngành A Hạo chọn là quản lý tài chính. Thiên Vũ nhìn ra cậu rất có hứng thú với kinh tế, pháp luật, mấy lần trong cảnh ồn ào lờ mờ như vậy ở Hoàng Long mà có thể mang sách theo người, ngồi đọc dưới đèn. Chương trình học cũng không bỏ buổi nào, Thiên Vũ mấy lần hẹn cậu ăn cơm trưa mà A Hạo đều vội vàng gấp gáp, hết lớp thì người đầy mồ hôi chạy tới, vội vàng xơi được mấy miếng rồi lại chạy về, tiếp tục giờ học sau buổi trưa.“Bỏ một hai buổi thì làm sao? Hôm nay đừng đi học.”Lại một bữa cơm nữa, A Hạo vẫn kêu phải vội đi học như vậy, Thiên Vũ giữ chặt cậu lại.“Đi ăn với tôi đi.”“Không được, buổi học hôm nay rất quan trọng.”“Quan trọng cái gì? Bỏ một tiết học cũng không chết người được!”“Gốc của tôi kém lắm, bỏ tiết là không theo kịp luôn.”A Hạo kiên nhẫn giải thích, còn liên tục nhìn đồng hồ. Thiên Vũ cười nhìn cậu.Rất nghiêm túc nha!“Ngồi đi, buổi tối anh trai cậu dạy bù cho cậu.”A Hạo sửng sốt: “Anh á?”Hắn quan sát Thiên Vũ từ trên xuống dưới.“Anh dạy được á?”Thiên Vũ suýt chút nữa thì chết nghẹn.“Bố khỉ! Cho cậu nhìn bằng của tôi, đảm bảo làm cậu chết khiếp!”A Hạo cười, uống một ngụm bia.“Được, tôi chết khiếp rồi. Tôi đi đây!”Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Thiên Vũ nhìn bóng dáng cậu, cảm giác như bia trong cốc đã uống hết mà vẫn muốn uống tiếp, mong muốn như vậy vẫn còn chưa hết.Hắn không nhìn lầm người. A Hạo này … sẽ không mãi chỉ là một vũ công nam.Việc kinh doanh của công ty bước vào thời kì thăng bằng, Tiêu Nam ra nước ngoài, Đầu Báo cũng chưa từ Vân Nam về, mấy ngày nay Thiên Vũ rất rảnh rỗi. Số lần đi Hoàng Long cũng nhiều, Lục Thành trong lòng cũng hiểu nên mỗi lần cũng không để người khác là gọi luôn A Hạo ra tiếp đón.Từ khi A Hạo quay lại Thiên Vũ thường xuyên gặp cậu, lần lượt mời bữa trưa bữa tối bữa khuya, còn không cho A Hạo mời lại hắn, chỉ cách một thời gian mới chấp nhận để A Hạo mời lại một lần, bằng không sẽ trở mặt. Lúc ăn cơm còn không cho A Hạo ăn ít, ăn ít đi một chút là Thiên Vũ không vui.A Hạo hay hỏi đùa hắn: “Đây là anh cho nhợn ăn à?”“Không phải cậu là nhợn con à? Nhợn con.”Thiên Vũ chọc cậu. Hắn thích nhìn dáng vẻ cậu ăn to uống lớn.Khoảng thời gian bố cậu mất, cả người A Hạo gầy sọp đi. So với thời gian ấy, bây giờ người cũng gọn gàng tinh thần khấm khá, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hắn nhìn thấy ở cửa phòng chứa củi ngày đó là Thiên Vũ cảm thấy không được vui vẻ ngay. Nói đi nói lại, trong thâm tâm hắn vẫn lấn cấn chuyện bố cậu mất vì bệnh, hắn muốn vỗ béo A Hạo, bồi dưỡng thân thể, chuyện này coi như là bồi thường một chút.A Hạo cúi đầu và hai miếng cơm, đột nhiên bảo: “Tôi muốn bàn bạc chuyện này với anh được không?”“Nói đi.”A Hạo ngẩng đầu lên, mắt nhìn Thiên Vũ.“Đừng gọi tôi là “tiểu” hay “nhỏ” gì được không?”“Gì cơ?”Thiên Vũ chưa hiểu rõ.A Hạo nuốt miếng cơm, nhìn hắn.“Dạo này anh toàn gọi tôi là “Tiểu Hạo”, “ngố nhỏ” … Đừng gọi tôi như thế.”Thiên Vũ bật cười.“Sao thế? Còn quản lý của việc tôi gọi cậu thế nào hả?”“Nghe không quen.”“Nghe không quen thế nào?”Thiên Vũ nửa trêu nửa hỏi thật. A Hạo không lên tiếng, đột nhiên bỏ đũa xuống.“Thiên Vũ!”Cậu đột ngột gọi to một tiếng khiến Thiên Vũ hoảng sợ.“Làm phản à? Sao dám gọi tên anh cậu thế? Gọi anh Thiên đi!”Thiên Vũ trừng mắt với cậu, A Hạo cũng nhìn hắn chằm chằm.“Từ giờ tôi sẽ gọi anh là Thiên Vũ.”A Hạo nói, như thể thông báo một quyết định.Từ ngày đó trở đi Thiên Vũ không còn được nghe cách gọi “anh Thiên”, “sếp Lý” nữa, tất cả đều thành “Thiên Vũ”. A Hạo trước kia cũng chẳng chịu gọi hắn, gặp mặt cũng ít khi gọi. Từ sau khi