Người A Hạo run lên, giơ dao quay lại đây.Suýt chút nữa Thiên Vũ bị dao quơ vào mặt, sợ đến mức vội buông tay ra.“Định giết người à?”A Hạo vội vàng kéo dao lại.“Chỗ này nguy hiểm, anh ra chỗ khác đi!”Cậu vừa quơ dao vừa nói, mặt thì đầy mồ hôi.Nguy hiểm cái đầu á! Thái đồ ăn thì có gì mà nguy hiểm! Thiên Vũ vừa buồn cười vừa nhìn xem cậu thái cái gì. Không nhìn còn đỡ, nhìn xong suýt nữa Thiên Vũ ngất xỉu.“Này, thịt không phải cắt như thế!”Miếng thịt ba chỉ to đùng cắt thành mấy tiếng to bự, dày cồm cộp, vẫn còn toàn máu mà cứ như thế định cho luôn vào trong nồi. Lại nhìn đám sợi khoai tây trong bát bên cạnh, gọi là nhánh khoai tây mới đúng, rau muống trong làn lá đã nát hết, cọng xếp đống một bên, rễ già đến độ bứt không nổi. Dầu muối tương dấm bên cạnh văng khắp nơi, quả đúng là hiện trường tai nạn.Thiên Vũ nhìn không nổi A Hạo một tay dầu một tay mồ hôi.“… Cậu chưa nấu ăn bao giờ à?”A Hạo ngốc nghếch cười: “… Chưa.”“Thế cậu khoe mẽ cái gì hả?”Thiên Vũ cởi tạp dề của cậu ra.“Không làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn.”“Không được, không làm thì lãng phí lắm.”A Hạo quơ dao muốn tiếp tục ra trận, Thiên Vũ nhìn thấy máu trên ngón tay cậu rơi xuống thịt trên thớt.“Á!!!!!!!!!!”Rút cục A Hạo bị đẩy ra khỏi bếp.“Thiên Vũ, anh khỏe thật đấy.”A Hạo tựa vào khung cửa, cười hì hì.“Biến!”Thiên Vũ cho cậu một chữ này.Bây giờ hắn đang mặc tạp dề in hình thỏ lưu manh, giơ dao tức giận cắt xoẹt xoẹt xoẹt. Dưới dao của hắn sợi khoai tây vừa dài vừa mảnh dần cao lên. Thiên Vũ lấy hai quả ớt xanh đã rửa sạch, cắt mấy phát đã thành sợi, cho sợi khoai tây sang một bên, lấy một cái bát nhỏ rắc muối và hạt tiêu vào, lấy tôm trứng đã hấp chín cho vào trong chảo,