Thiên Vũ ngồi dậy đi mở cửa, cửa vừa mở thì Tiêu Nam sầm mặt đi vào.“Sao anh lại tới đây?”Thiên Vũ nói một câu rồi quay người trở về giường. Người hắn chẳng còn chút sức lực nào, định về giường nằm tiếp. Thế nhưng còn chưa đi đến giường đã bị Tiêu Nam túm mạnh từ phía sau, đột ngột đẩy hắn.Thiên Vũ lảo đảo, suýt chút nữa va vào tường đối diện. Hắn túm vào đầu giường, dựa vào đó mới đứng vững, điên tiết xoay người nhìn Tiêu Nam.“Anh làm gì thế?”Tiêu Nam đột nhiên giơ tay lên quăng cho hắn một cái bạt tai.Thiên Vũ bị cú đánh này làm tỉnh hẳn. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, Tiêu Nam còn muốn đánh tiếp, bị Thiên Vũ gạt ra.“Anh điên à?”“Lý Thiên Vũ, giờ cậu là trung tâm vũ trụ rồi hả? Đủ lông đủ cánh là bay đi hả? Không thèm để ý đến lời của tôi nữa đúng không?”Tiêu Nam trừng mắt nhìn Thiên Vũ.“Tôi đang ốm!”Thiên Vũ nói, Tiêu Nam cười khẩy.“Ốm thì thế nào? Cậu không cử động được à? Không thở được à? Đừng giả bộ làm Lâm Đại Ngọc với ông đây.”Thiên Vũ kiềm chế để không điên tiết, muốn nằm ngủ tiếp. Tiêu Nam đến ngồi trên sô pha, cởi khóa quần ra, nhìn Thiên Vũ rồi chỉ xuống đó.“Đến đây. Liếm cho tôi.”“Cái gì?”Thiên Vũ trợn mắt.“Tôi nói cậu liếm cho tôi đi!”Tiêu Nam quát to.Thiên Vũ im lặng, nhìn chằm chằm Tiêu Nam.“Tiêu Nam, anh đừng có quá đáng.”Thiên Vũ nói rành rọt từng chỗ một.Tiêu Nam khinh thường cười khẩy.“Lúc trước khi cầu cạnh tôi, cậu làm thế có ít đâu? Giờ lại muốn giả bộ cao quý à? Lý Thiên Vũ, câu không nghĩ nếu không có tôi thì giờ cậu là cái dạng gì chắc, thế mà dám giả vờ giả vịt với ông đây. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng trai bao thôi, ông đây đã chơi là chơi chết cậu.”Thiên Vũ dồn lực vào hai nắm tay, cố thở ra.Hắn kiềm chế bản thân để không đấm vào mặt Tiêu Nam.“Anh cút đi.”Thiên Vũ nói. Dạ dày cuộn lên, cuộn đến mức hắn muốn nôn ra.Tiêu Nam cười khinh miệt.“Bảo tôi biến à?”Y cười ngạo mạn, đứng lên đi đến cạnh Thiên Vũ, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.“Không có tôi thì cậu chả là gì đâu. Lý Thiên Vũ tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng cậu là cái gì ở Hán Thành này. Có nhiều cách để hủy hoại cậu lắm, để xem tôi có mất hứng không.”Y ghé vào bên tai Thiên Vũ, giọng nói rất nhỏ.“Đừng quên bố cậu chết thế nào. Chỉ riêng chuyện này thì cậu cũng phải biết ơn tôi rồi.”Thiên Vũ không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.Tiêu Nam nhẹ nhàng nói, giữ lấy cằm Thiên Vũ.“Nói xin lỗi tôi đi, lần sau không dám nữa. Nói đi.”Thiên Vũ đứng bất động.Tiêu Nam vuốt ve cằm hắn.“Nói nhanh lên. Nói rồi tôi sẽ coi như đêm nay không có chuyện gì.”Thiên Vũ nhắm mắt lại.“… Xin lỗi.”“Còn một câu nữa.”“…. Lần sau tôi không dám nữa.”Tiêu Nam mở miệng, hôn lên mặt Thiên Vũ.“Đây mới là Tiểu Vũ ngoan ngoãn của tôi.”Giọng nói của Tiêu Nam nhẹ nhàng như thể là một người khác hẳn, mắt lại cười. Y đặt Thiên Vũ lên giường, bàn tay thò vào trong áo sơ mi của hắn để vuốt ve.“Nóng quá … Đúng là ốm rồi.”Chậc chậc, thật đáng thương … Y thở dài hai cái, hôn từ mặt đến tai Thiên Vũ, ngậm vành tai của hắn vào miệng.“Về sau không được trái lời tôi, nghe chưa?”Tiêu Nam dịu dàng nói, liên tục hôn Thiên Vũ một lúc rồi mới buông Thiên Vũ